Thân thể An Tri Hạ bất chợt trở nên căng cứng, bàn tay đặt trên vai Mặc Đông bóp chặt, không biết là đang níu lấy anh hay là đang đẩy anh ra. Ngay khi thứ kia vừa chạm vào cửa động, cô căng thẳng đến mức bật khóc.
Mặc Đông tưởng cô khó chịu bèn lập tức dừng tay, ngẩng lên khẽ khàng dùng môi lưỡi xoa dịu gương mặt cô.
“Đừng khóc.”
“Em thả lỏng người ra. Tôi sẽ rất nhẹ nhàng.”
An Tri Hạ run run mở mắt, nhìn đôi mắt màu hổ phách ấm áp của anh, dùng hết lòng tin của mình trên người anh, nghe theo từng lời dẫn dắt, dần dần thả lỏng. Chỉ là mỗi khi đụng tới nơi ấy, cô lại khẽ giật mình, bấu lấy cánh tay anh thật chặt.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
An Tri Hạ nhíu mày, đau mà không dám nói ra, bao nhiêu khó chịu đều biến thành vết móng tay hằn trên da thịt anh. Anh vì sợ cô đau nên cứ tiến vào từng chút một, nhưng quá trình này kéo dài quá lâu, cô càng thêm giày vò, thân dưới đau nhức muốn tê liệt. Thà rằng… anh cứ dứt khoát một lần.
Bất chợt, người đàn ông cúi xuống ngậm lấy đôi bánh bao tròn trịa, tùy tiện trêu đùa, thành công chuyển hướng sự chú ý của cô lên phần trên. Sau đó, anh bất ngờ đánh hông, một lần qua cửa, để cơ thể mình chìm sâu trong nơi ấm áp.
“A!”
Cô gái nhỏ la lên thất thanh, vừa vì giật mình, vừa vì đau đớn. Anh giống như chàng tướng quân đang lúc lâm trận dùng binh kế giương đông kích tây, lại giống như mấy bậc phụ huynh hay lừa con cái rồi nhổ trộm răng của chúng vậy.
Đau quá!
“Đông… Ư… Đau!”
“Hạ Hạ…”
Anh dường như muốn cất lời an ủi, nhưng cổ họng khô khốc, khàn đặc, chỉ giữ nguyên tư thế đã khiến anh cảm thấy vô cùng khổ sở rồi. Lại lần nữa, anh dùng môi lưỡi mình thay thuốc giảm đau, nhẹ nhàng liếm láp, dịu dàng hôn lên, khiến cơ thể cô dần dần tê dại.
Khi đau đớn bên dưới vừa rút đi, một cảm giác xa lạ trực trào như giọt nước nhỏ lên ly đã sắp đầy, rung rinh muốn tràn thành cốc.
“Khoan… Khoan đã… A…”
Anh vừa rục rịch cử động, cô đã lần nữa cao trào, run lẩy bẩy trong vòng tay anh.
Cơ thể cô kì lạ lắm, cô rất thích, cũng rất lo lắng mỗi khi cảm giác cao trào cực điểm ấy tràn đến. Có chút sợ hãi, có chút vui mừng, có chút xấu hổ ngượng ngùng không dám nói ra.
Cảm nhận bên dưới đủ trơn trượt, anh bắt đầu nhẹ nhàng vận động, rút ra thật nông, tiến vào thật sâu, biên độ ngày càng lớn, dao động mỗi lúc mỗi dày.
An Tri Hạ giống như bập bềnh trên đầu ngọn sóng, thứ cảm giác trôi nổi vô định lúc thì lấp đầy, khi thì trống rỗng khiến cô ngất ngây, toàn thân không có sức lực, chỉ có thể nằm im phó mặc thân mình cho cơn mưa lớn sóng dữ này.
“Á!”
Một lần nữa, nước tràn bờ đê, cô cong mình khẽ run rẩy, đôi môi đỏ au hé mở thầm mong chút khí trời, rặng mây hồng trên má như được tô đậm thêm một lượt, xinh đẹp đến mê hồn.
Từng tấc trên thân thể cô, đối với anh đều là ngọc ngà xinh đẹp quý giá nhất. Làn da trắng như sứ, gò má phát hồng, chóp mũi ửng đỏ, đôi tay mềm mại xinh đẹp co cụm trước miệng nhỏ, cố gắng che giấu đi những âm thanh mị hoặc phát ra từ cổ họng yêu kiều.
Anh đưa tay gỡ tay cô, hôn lên từng ngón tay, mu bàn tay, cổ tay, rồi ngón đan ngón đè xuống đệm êm, bên dưới lần nữa từ từ luận động. Thứ cảm giác bóp chặt khiến anh sung sướng đến phát điên, dần dần giống như ngựa đứt dây cương, mỗi lúc mỗi cuồng loạn, nhưng cũng rất đỗi nâng niu cơ thể nhu ngọc trong lòng mình.
Sau lần đầu tiên diễn ra suôn sẻ, cô gái bên dưới dường như không nhận ra được người đàn ông vẫn luôn nhẹ nhàng từ lúc đầu nữa. Anh bất chợt trở thành một con thú hoang, tuy cuồng dã cháy bỏng nhưng không hề mang đến cảm giác đau đớn, chỉ có ngây ngất tràn đầy.
Đôi bàn tay nhỏ không ngừng đẩy lên hông anh nhằm ngăn chặn những đợt tấn công mạnh mẽ, không bao lâu sau đã rệu rã bỏ cuộc, túm lấy mảng chăn lông nhăn nhúm, cong người co thắt, cùng anh chìm đắm trong thứ cảm giác mê hồn.
Không biết bao lâu sau, người con gái nấc nghẹn, thốt ra lời cầu xin nức nở, anh mới chịu dừng lại. An Tri Hạ quá mệt mỏi, vừa khóc ư ư trong lòng vừa mê man đánh lên ngực anh:
“Em đã nói… không được nữa mà…”
Móng vuốt cô cào trên ngực anh chẳng khác gì gãi ngứa, giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi nũng nịu, đối với anh chính là một sự kích thích, nhưng anh dằn lòng mình, vì biết cô thực sự đã rất mệt rồi.
“Được, hôm nay sẽ không tiếp tục nữa.”
Anh hôn lên trán người con gái đã say ngủ, nhẹ nhàng ôm ấp cô vào trong lồng ngực. Bàn tay to lớn luồn qua mái tóc mềm mại hơi âm ẩm vì mồ hôi, hương thơm đã cuốn hút giờ phút này lại càng thêm nồng đậm, khiến anh hít hà ngây ngất như một kẻ say.
Anh thừa nhận, anh vẫn luôn che giấu một phần con người của mình trước mặt cô, đến hôm nay mới bộc lộ ra hết thảy. Cũng may rằng, nửa kia của anh thật hoàn hảo lại là một cô gái rộng lượng, ngoài cất lời trách móc nho nhỏ giống như làm nũng, cô cũng không hề ghét điều đó ở anh.
Hạ Hạ, sao em có thể tuyệt vời đến như thế? Tôi đã rơi vào vòng tay của em rồi, cả đời này cũng sẽ không đi đâu nữa.
Mặc Đông tưởng cô khó chịu bèn lập tức dừng tay, ngẩng lên khẽ khàng dùng môi lưỡi xoa dịu gương mặt cô.
“Đừng khóc.”
“Em thả lỏng người ra. Tôi sẽ rất nhẹ nhàng.”
An Tri Hạ run run mở mắt, nhìn đôi mắt màu hổ phách ấm áp của anh, dùng hết lòng tin của mình trên người anh, nghe theo từng lời dẫn dắt, dần dần thả lỏng. Chỉ là mỗi khi đụng tới nơi ấy, cô lại khẽ giật mình, bấu lấy cánh tay anh thật chặt.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
An Tri Hạ nhíu mày, đau mà không dám nói ra, bao nhiêu khó chịu đều biến thành vết móng tay hằn trên da thịt anh. Anh vì sợ cô đau nên cứ tiến vào từng chút một, nhưng quá trình này kéo dài quá lâu, cô càng thêm giày vò, thân dưới đau nhức muốn tê liệt. Thà rằng… anh cứ dứt khoát một lần.
Bất chợt, người đàn ông cúi xuống ngậm lấy đôi bánh bao tròn trịa, tùy tiện trêu đùa, thành công chuyển hướng sự chú ý của cô lên phần trên. Sau đó, anh bất ngờ đánh hông, một lần qua cửa, để cơ thể mình chìm sâu trong nơi ấm áp.
“A!”
Cô gái nhỏ la lên thất thanh, vừa vì giật mình, vừa vì đau đớn. Anh giống như chàng tướng quân đang lúc lâm trận dùng binh kế giương đông kích tây, lại giống như mấy bậc phụ huynh hay lừa con cái rồi nhổ trộm răng của chúng vậy.
Đau quá!
“Đông… Ư… Đau!”
“Hạ Hạ…”
Anh dường như muốn cất lời an ủi, nhưng cổ họng khô khốc, khàn đặc, chỉ giữ nguyên tư thế đã khiến anh cảm thấy vô cùng khổ sở rồi. Lại lần nữa, anh dùng môi lưỡi mình thay thuốc giảm đau, nhẹ nhàng liếm láp, dịu dàng hôn lên, khiến cơ thể cô dần dần tê dại.
Khi đau đớn bên dưới vừa rút đi, một cảm giác xa lạ trực trào như giọt nước nhỏ lên ly đã sắp đầy, rung rinh muốn tràn thành cốc.
“Khoan… Khoan đã… A…”
Anh vừa rục rịch cử động, cô đã lần nữa cao trào, run lẩy bẩy trong vòng tay anh.
Cơ thể cô kì lạ lắm, cô rất thích, cũng rất lo lắng mỗi khi cảm giác cao trào cực điểm ấy tràn đến. Có chút sợ hãi, có chút vui mừng, có chút xấu hổ ngượng ngùng không dám nói ra.
Cảm nhận bên dưới đủ trơn trượt, anh bắt đầu nhẹ nhàng vận động, rút ra thật nông, tiến vào thật sâu, biên độ ngày càng lớn, dao động mỗi lúc mỗi dày.
An Tri Hạ giống như bập bềnh trên đầu ngọn sóng, thứ cảm giác trôi nổi vô định lúc thì lấp đầy, khi thì trống rỗng khiến cô ngất ngây, toàn thân không có sức lực, chỉ có thể nằm im phó mặc thân mình cho cơn mưa lớn sóng dữ này.
“Á!”
Một lần nữa, nước tràn bờ đê, cô cong mình khẽ run rẩy, đôi môi đỏ au hé mở thầm mong chút khí trời, rặng mây hồng trên má như được tô đậm thêm một lượt, xinh đẹp đến mê hồn.
Từng tấc trên thân thể cô, đối với anh đều là ngọc ngà xinh đẹp quý giá nhất. Làn da trắng như sứ, gò má phát hồng, chóp mũi ửng đỏ, đôi tay mềm mại xinh đẹp co cụm trước miệng nhỏ, cố gắng che giấu đi những âm thanh mị hoặc phát ra từ cổ họng yêu kiều.
Anh đưa tay gỡ tay cô, hôn lên từng ngón tay, mu bàn tay, cổ tay, rồi ngón đan ngón đè xuống đệm êm, bên dưới lần nữa từ từ luận động. Thứ cảm giác bóp chặt khiến anh sung sướng đến phát điên, dần dần giống như ngựa đứt dây cương, mỗi lúc mỗi cuồng loạn, nhưng cũng rất đỗi nâng niu cơ thể nhu ngọc trong lòng mình.
Sau lần đầu tiên diễn ra suôn sẻ, cô gái bên dưới dường như không nhận ra được người đàn ông vẫn luôn nhẹ nhàng từ lúc đầu nữa. Anh bất chợt trở thành một con thú hoang, tuy cuồng dã cháy bỏng nhưng không hề mang đến cảm giác đau đớn, chỉ có ngây ngất tràn đầy.
Đôi bàn tay nhỏ không ngừng đẩy lên hông anh nhằm ngăn chặn những đợt tấn công mạnh mẽ, không bao lâu sau đã rệu rã bỏ cuộc, túm lấy mảng chăn lông nhăn nhúm, cong người co thắt, cùng anh chìm đắm trong thứ cảm giác mê hồn.
Không biết bao lâu sau, người con gái nấc nghẹn, thốt ra lời cầu xin nức nở, anh mới chịu dừng lại. An Tri Hạ quá mệt mỏi, vừa khóc ư ư trong lòng vừa mê man đánh lên ngực anh:
“Em đã nói… không được nữa mà…”
Móng vuốt cô cào trên ngực anh chẳng khác gì gãi ngứa, giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi nũng nịu, đối với anh chính là một sự kích thích, nhưng anh dằn lòng mình, vì biết cô thực sự đã rất mệt rồi.
“Được, hôm nay sẽ không tiếp tục nữa.”
Anh hôn lên trán người con gái đã say ngủ, nhẹ nhàng ôm ấp cô vào trong lồng ngực. Bàn tay to lớn luồn qua mái tóc mềm mại hơi âm ẩm vì mồ hôi, hương thơm đã cuốn hút giờ phút này lại càng thêm nồng đậm, khiến anh hít hà ngây ngất như một kẻ say.
Anh thừa nhận, anh vẫn luôn che giấu một phần con người của mình trước mặt cô, đến hôm nay mới bộc lộ ra hết thảy. Cũng may rằng, nửa kia của anh thật hoàn hảo lại là một cô gái rộng lượng, ngoài cất lời trách móc nho nhỏ giống như làm nũng, cô cũng không hề ghét điều đó ở anh.
Hạ Hạ, sao em có thể tuyệt vời đến như thế? Tôi đã rơi vào vòng tay của em rồi, cả đời này cũng sẽ không đi đâu nữa.