An Tri Hạ lại lo lắng. Nếu mười ngày không gặp Mặc Đông, lỡ anh lại gặp rồi quen biết nữ chính thì phải làm sao?
Vậy là kể từ ngày được nghỉ, ngày nào An Tri Hạ cũng nhắn tin hỏi han anh, toàn mấy câu hỏi nhàm chán như “Cậu ăn cơm chưa?” hay “Hôm nay có gì mới không?”. Anh thì lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, trả lời tin nhắn của cô chỉ có “Ừ”, “Rồi”, “Không có gì”. Hừm, cái tính cục súc này của anh, nữ chính nào mà yêu cho được.
Cho đến đêm giao thừa, An Tri Hạ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới đi đã lâu mà mãi không có phản hồi. Anh có thể lạnh lùng, trả lời tin nhắn cụt lủn, nhưng trước giờ chưa bao giờ không trả lời tin nhắn của cô như lúc này.
Liệu có phải anh xảy ra chuyện gì rồi không?
Phải rồi, quan hệ của anh với ba anh không tốt, Tết có lẽ cũng không vui vẻ gì, có khi là lại xích mích với ông ấy cũng nên.
An Tri Hạ gọi điện thoại rất nhiều lần nhưng anh vẫn không bắt máy.
Vội vàng quấn chiếc khăn quanh cổ, đeo đôi bốt bông dày ấm áp, An Tri Hạ rời khỏi nhà từ sáng sớm.
Mẹ Ngọc Liên thấy cô mới sáng mồng Hai đã ra khỏi nhà liền gọi với theo:
“Hạ Hạ, mới ngày đầu năm mà con đi đâu thế?”
“Dạ, con tìm bạn. Con đi rồi về ạ.”
Ba cô cũng từ phòng ngủ bước ra, vừa vò tóc vừa nhìn xuống tầng dưới:
“Mới sáng ra mà con bé nó chạy đi đâu thế?”
Mẹ cô nhún vai lắc đầu, tỏ ý bà cũng không biết.
Tính toong!
An Tri Hạ đứng trước cửa căn hộ của Mặc Đông bấm chuông.
Hôm qua vì anh không trả lời, An Tri Hạ lại chẳng biết tìm anh ở đâu bèn gọi Khả Ny xin số của Khánh Đằng. Anh ta nói Mặc Đông không ở cùng gia đình mà sống một mình ở chung cư rồi nhắn địa chỉ cho cô. Có lẽ do anh và ba anh không hòa hợp nên lễ Tết anh cũng không về nhà, Khánh Đằng bảo cô thử đến căn hộ xem anh có ở đó không.
Đợi một lúc, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Mùi rượu nồng ngay lập tức xông ra, đầu tóc anh rối bời, dáng người loạng choạng.
An Tri Hạ theo bản năng giơ hai tay đỡ lấy anh, ai ngờ vừa chạm vào thì phát hiện người anh nóng rừng rực.
Trời ơi, sốt cao quá! Đã vậy còn dám uống rượu!
An Tri Hạ dìu anh về lại phòng ngủ, đo nhiệt độ, rót nước cho anh. Cô dọn dẹp hết đống chai lọ rượu bia của anh trong phòng khách, sau đó vào bếp định nấu chút đồ. Nhưng trong bếp chẳng có gì, vậy là cô chạy ra ngoài vừa mua gạo và thức ăn, vừa mua thuốc.
Cô nấu một chút cháo trắng, bỏ thêm chút thịt và rau củ băm.
Một tiếng sau.
An Tri Hạ bưng bát cháo nóng hổi vào phòng ngủ, đặt lên tủ đầu giường. Cô ngồi trên thảm trải dưới đất, khẽ lay vai anh:
“Mặc Đông, mau dậy ăn cháo rồi uống thuốc.”
Anh ngủ li bì, cô phải gọi vài lần anh mới tỉnh giấc. Mất một lúc để tỉnh táo, anh hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?”
“Cậu không trả lời tin nhắn, tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì nên hỏi Khánh Đằng địa chỉ nhà cậu, vừa đến thì thấy cậu bị ốm nặng như vậy rồi.”
“Cậu… Cậu bị ốm thì phải nói cho người khác biết chứ. Ở một mình thế nguy hiểm biết bao nhiêu.”
Mặc Đông gượng cười, làm ra vẻ không quan tâm lắm:
“Chỉ là sốt một chút thôi.”
“Gì mà một chút chứ? Lúc tôi đến người cậu nóng bừng bừng như lửa đốt, đứng còn không vững đấy.”
Mắt cô đỏ hoe, lời nói mang ý trách móc.
Sao anh lại không quan tâm đến sức khỏe của mình như thế chứ? Người sốt cao không chữa trị kịp thời sẽ gây ra nhiều hệ lụy lắm đó.
Nhìn thấy cô gắt gỏng, anh xuống nước, vừa cười vừa đưa ngón tay bẹo một bên má đang phồng lên vì tức giận của cô:
“Được rồi, tôi biết rồi. Người ốm là tôi, cậu sốt ruột cái gì chứ?”
An Tri Hạ giận, kiêu ngạo tránh khỏi bàn tay của anh, nhưng giây sau lại quay sang:
“Ăn hết tô cháo này đi, tôi đi lấy thuốc và nước cho cậu.”
Mặc Đông nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô gái nhỏ ra khỏi cửa phòng, sau đó lại nhìn bát cháo nóng ấm trên tay, khẽ thở dài.
Hôm giao thừa anh có về nhà, nhưng ba anh lại dắt tình nhân về mây mưa, thế là hai ba con lại cãi nhau một trận long trời lở đất, sau đó anh tức giận bỏ về chung cư. Là người thân ruột thịt của anh nhưng ông ta thậm chí còn chẳng quan tâm anh bằng Tri Hạ.
Trước khi về, An Tri Hạ kiểm tra lại nhiệt độ, thấy giảm rồi thì cô mới yên tâm. Cô dặn đi dặn lại Mặc Đông phải ăn hết cháo cô nấu, uống thuốc và nước đầy đủ, y như một bà cô nhỏ vậy. Cô nói chiều nay cô phải về quê ngoại ở thành phố bên cạnh, đến ngày đi học cô mới trở lại, không thể chăm sóc cho anh như hôm nay, anh phải tự chăm sóc cho bản thân, thấy không khỏe thì phải gọi cho cô hoặc Khánh Đằng ngay.
Mặc Đông nghe mà ong ong hết cả đầu.
Anh vươn tay bóp lấy đôi môi đang không ngừng chuyển động của cô, thở dài:
“Được rồi, tôi biết rồi.”
“Cậu để ý điện thoại đó, đúng giờ tôi sẽ gọi kiểm tra xem cậu đã ăn cơm uống thuốc chưa.”
Mặc Đông cảm thấy có chút kì quái. Từ lúc nào mà anh lại trở thành người không đáng tin như vậy?
Trước khi bước ra khỏi cửa, An Tri Hạ quay đầu, mỉm cười:
“Chúc mừng năm mới, Mặc Đông!”
“Ừm, chúc mừng năm mới.”
Quả thật, từ đó đến ngày đi học, mỗi buổi sáng, trưa, tối cô đều gọi giục anh đúng giờ dùng bữa, uống thuốc, qua hai ngày là anh đã khỏi hoàn toàn.
Đột nhiên anh có cảm giác mình có thêm một cô bảo mẫu nhỏ lắm lời.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#