Đứng trước tòa nhà tập đoàn Mục thị, Cố Bảo Bảo hít một hơi thật sâu. Sau đó cô cúi đầu, không yên lòng nhìn lại quần áo của mình.
Cô đã mặc bộ quần áo bình thường nhất để che dấu bản thân, có vẻ rất quê mùa, hẳn không có ai nhận ra được cô là… Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo từng sống trong tòa cao ốc này, vui vẻ nhưng rồi cuối cùng lại tuyệt vọng.
Sửa sang lại áo, cô đang chuẩn bị lên bậc thang liền thấy bảo an bên trong chạy ra ngoài, nghiêm túc đứng thành hai hàng, theo sát phía sau là mấy người đàn ông mặc áo quần chỉnh tề.
Cái cảnh này… Quá mức quen thuộc!
Cố Bảo Bảo triệt để ngây ngẩn cả người, trong lòng, trong đầu không ngừng la bảo cô mau đi, nhưng hai chân như mọc rễ không thể nhúc nhích, đứng giữa bậc thang cuối, ngơ ngác nhìn cửa thủy tinh xoay tròn.
Từng chút, từng chút, từ bên trong cảnh cửa hé ra bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt đã xa cách năm năm lại chân thật đập vào mắt, đau đớn như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim.
“Này, cô là ai?” Giọng bảo an xa xôi truyền lại, “Xin cô tránh ra, xe sắp tới đây rồi!”
Cô dần dần tụ lại tiêu cự, một bảo an đang đứng trên cô một bậc huơ tay đẩy cô ra, mà hắn… đi ngay bên cạnh người bảo an ấy.
Bọn họ chỉ cách nhau một bậc thang, cô thậm chí có thể nghe được hắn không kiên nhẫn nói với bảo an: “Ai thế? Anh kéo cô ta ra đi.”
Có lẽ là những lời này kích thích cô, cô bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn.
Hai mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy được trong mắt hắn có sự không vui và… chán ghét, còn có cả hoàn toàn… xa lạ?!
Giây phút nhìn nhau cực kỳ ngắn ngủi, hắn nhanh chóng nhìn sang hướng khác, nháy mắt với bảo an.
“Thưa cô,” Bảo an chạy tới trước mặt cô, “Xe khách quý công ty chúng tôi sắp tới, xin cô đừng cản trở tổng giám đốc đón khách được chứ? Cảm ơn cô.”
Công ty, khách quý, tổng giám đốc, tránh ra… Cố Bảo Bảo tức khắc mồ hôi lạnh chảy ra khắp người, cô đang làm gì thế này?
Vừa rồi hắn có thấy cô không?
Trong lúc nói, liền nghe được hai tiếng “két két”, thật sự có xe tới, Cố Bảo Bảo tranh thủ cùng các đồng nghiệp còn chưa vào công ty đứng sang một bên, nhìn tổng giám đốc đi tới trước xe, tự mình mở cửa xe ra.
Đưa ra trước tiên là một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, cho thấy người họ đang nghênh tiếp là một cô gái!
Mấy vị đồng nghiệp lập tức cúi đầu thì thầm, có người nhỏ giọng: Trong xe có phải là đại minh tinh nào không thế?
Đại minh tinh… Cố Bảo Bảo không muốn nhìn tiếp nữa, xoay người đi vào công ty bằng cửa sau.
Nói không quay đầu lại, nhưng lúc lên bậc thang ở cửa sau vẫn không nhịn được quay lại nhìn, đã thấy trong lòng hắn có thêm một bóng hình xinh đẹp.
Lúc này, hắn đang cực kỳ che chở, cực kỳ cẩn thận dìu đỡ cô gái kia lên bậc thang, hai người thỉnh thoảng cúi đầu nói gì đó, lại ngẩng lên nhìn nhau cười.
Nước mắt nhất thời thấm ướt gò má, cả người Cố Bảo Bảo mềm nhũn, ngã bệt xuống bậc thang xi măng lạnh như băng.
Chương 8: Thái tử gia thiên tài
Chỉ chốc lát, nơi cổng chính dần dần yên ổn lại, Cố Bảo Bảo cũng bình tâm trở lại, cảm giác mình thật tức cười.
Hắn không nhận ra cô, không phải là điều cô mong đợi hay sao?
Có lẽ, cô rơi lệ chỉ vì tức cảnh sinh tình thôi, trước đây khi cô còn mập cũng chưa từng thấy hắn cư xử cẩn thận che chở với cô minh tinh kia như hôm nay, một nửa cũng không có.
Nhưng, giữa bọn họ không phải đã chấm dứt rồi sao? Vì cái gì cô còn để tâm những cái này?
Xóa đi nước mắt trên mặt, cô đeo kính đen lên, sửa sang lại quần áo rồi bước vào tòa nhà.
Bộ hậu cần gồm ba người, chủ quản, cô gái tên Tiểu Lam với cô.
Công việc của cô là mỗi ngày kiểm tra số lượng tiêu hao thặng dư, lập ra kế hoạch mua sắm, mặt khác nếu các bộ môn khác trong công ty cần thứ gì, cũng thuộc phụ trách mua sắm của cô.
Tiểu Lam chịu trách nhiệm sắp xếp hội nghị và phân phối nhân công, nhìn như đơn giản nhưng công việc cực kỳ vặt vãnh, làm cho hai cô đều cực kỳ bận bịu.
Giống như bây giờ, cô và Tiểu Lam tranh thủ nhàn rỗi uống cà phê trong phòng làm việc, có lẽ đây là lần đầu tiên thư giãn trong cả tuần đầu tới đây làm.
“A, mệt thật đấy.” Tiểu Lam vừa vặn cổ, vừa than phiền, “Mấy vị đứng đầu công ty đúng là keo kiệt, tuyển thêm nhiều người sẽ chết à!”
Mấy ngày nay hội nghị rất nhiều, thật làm cô mệt chết, Cố Bảo Bảo cười thản nhiên.
Bộ hậu cần này so với hắn sử dụng trước kia đã nhiều hơn rồi!
Không, cô sao lại nhớ tới hắn! Cô lắc đầu, buộc bản thân đè nén tư tưởng.
Tiểu Lam uống một hụm cà phê, lo lắng nói: “Bây giờ đã hai giờ rồi, ông trời ơi, lúc nào xảy ra chuyện cũng được, ngàn vạn lần đừng xảy ra vào hôm nay nha!”
Bộ dạng hốt hoảng của cô làm Cố Bảo Bảo trong lòng khẽ động, “Tiểu Lam, em sao thế? Sao mà khẩn trương vậy!”
“Chị không biết à!” Cô đẩy đẩy kính mắt, “Họp ban giám đốc lúc ba giờ chiều, người chủ trì là thái tử gia, nghìn vạn lần không thể qua loa!”
“Thái tử gia?”
“Đúng vậy!” Tiểu Lam nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai, mới thần thần bí bí nói với cô: “Chính là đứa con trai không biết mẹ là ai của tổng giám đốc, là một thiên tài nhi đồng siêu cấp đó, tổng giám đốc có ý cho cậu bé ấy tiếp nhận công ty, cho nên từ bây giờ đã cho cậu ấy thử chủ trì họp ban giám đốc rồi. Đây chính là bồi dưỡng sớm đó!”
Cô ấy nói là… Hoan Hoan sao?
Nhất định là vậy rồi, năm năm qua không hề có được chút tin tức gì là hắn kết hôn sinh con cả.
“Tiểu Lam!” Cố Bảo Bảo hỏi: “Em nói có phải Hoan… thái tử gia một mình chủ trì cuộc họp?” Không có tổng giám đốc ở bên cạnh sao?!
“Rất kinh ngạc phải không,” Tiểu Lam rất hiểu sự kinh ngạc khi lần đầu tiên cô nghe tin này, “Yên tâm, không lâu sau chị sẽ quen thôi mà. Khoan hãy nói, thái tử gia mặc dù còn nhỏ, mới bắt đầu chủ trì cuộc họp thật đúng là có hình có dạng đó!”
Nói rồi, cô liền ôm lấy mấy thứ ra ngoài.
Nhưng còn chưa ra khỏi phòng làm việc lại nghe Cố Bảo Bảo gọi cô: “Tiểu Lam, chờ đã!”