“Vậy, vậy Nhạc Nhạc ra xem ti vi có được không?” Nói rồi cô ôm bé tới ngồi trên ghế sô pha rồi bật ti vi.
Mặc dù bị cưỡng ép ôm tới ghế sô pha, Nhạc Nhạc cũng không có phản kháng, ngơ ngác nhìn vào màn hình.
Cố Bảo Bảo vỗ gương mặt nhỏ nhắn của bé, “Nhạc Nhạc, mẹ tới siêu thị tầng dưới mua đồ, lát nữa sẽ về.”
Nhạc Nhạc nhìn cô, thể hiện mình đã nghe được.
Xem ra hôm nay tâm tình bé không tồi, Cố Bảo Bảo khẽ mỉm cười, đổi thành bình thường, mặc kệ cô nói gì với bé, bé trừ chớp mắt ra thì không có phản ứng nào hơn.
Cố Bảo Bảo đi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh khiến tiếng ti vi phát ra có vẻ to hơn.
Chợt, một đoạn nhạc rộn rã vang lên, ánh mắt không có tiêu điểm của Nhạc Nhạc dần dần dời tới màn ảnh truyền hình.
Thấy một người dẫn chương trình dắt tay một cậu bé xuất hiện trên sân khấu, giọng nói đầy sự vui vẻ: “Hoan nghênh mọi người đã tới cuộc thi chọn lựa ra thiên tài thiếu nhi, chúng ta hãy cùng vỗ tay chào mừng quán quân Mục Hà Hoan, anh bạn nhỏ Hoan Hoan của chúng ta!”
Tiếp đó là một tràng pháo tay nhiệt liệt, người dẫn chương trình ngồi xổm xuống, đưa mi-crô tới miệng Mục Hà Hoan: “Xin hỏi anh bạn nhỏ Hoan Hoan thích ăn nhất là gì?”
Mục Hà Hoan năm tuổi cực kỳ lễ phép đáp: “Con chào mọi người, con thích ăn nhất là ruột cà chua.”
“Ồ,” người dẫn chương trình cười, “Thật là một khẩu vị đặc biệt nha, vậy Hoan Hoan bình thường ở nhà, thích nhất là làm gì?”
Hoan Hoan cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Con thích nhất là chơi cờ một mình.”
“Bụp!” Đột nhiên Nhạc Nhạc nhảy xuống ghế, vừa lúc lại ấn phải nút tắt trên điều khiển.
Nhìn màn hình màu sắc chợt biến thành đen, cơ thể nhỏ nhắn run lên, đôi mắt to vô thần trống rỗng tràn đầy sự sợ hãi.
Đột nhiên, bé nắm lấy gối trên ghế ném vào ti vi, chạy thật nhanh vào phòng ngủ rồi chui vào chăn.
Cố Bảo Bảo sau khi trở về liền gặp ngay tình cảnh như thế: Nhạc Nhạc dùng chăn chùm kín bản thân, cơ thể bé nhỏ trốn bên trong run lẩy bẩy.
“Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc!” Cô mau chóng chạy lại, lo lắng muốn vén chăn lên, “Nhạc Nhạc, con sao thế? Con mau ra đây, đừng dọa mẹ!”
Song đôi bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt góc chăn, Cố Bảo Bảo sợ làm bé bị thương, lại không dám dùng sức, chỉ có thể lo lắng suông.
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, con đừng vậy, đừng dọa mẹ có được không? Có được không? Nhạc Nhạc…” Cô không còn cách nào, chỉ có thể kìm nén nước mắt đưa tay vào trong chăn ôm lấy con trai, tim như bị dao cắt.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Bé không muốn tiếp xúc với bất kì người xa lạ nào, cho dù là cô, bé cũng chưa từng nói một câu!
Bé có đói bụng không, có lạnh không, có đau không, muốn cái gì? Bé cho tới giờ chưa từng nói ra.
Chương 4: Cô lại gặp ác mộng
May là bé giờ mới chỉ năm tuổi, dù làm gì thì cũng sẽ không có sức.
Chờ sau khi bé ngủ, Cố Bảo Bảo mới ôm bé từ trong chăn ra.
“Bé cưng, hôm nay con làm sao vậy?” Cô thì thào hỏi, trong đầu nhớ lại lời bác sĩ nói: Con cô mắc chứng tự bế ở trình độ nhất định, bé cự tuyệt tiếp xúc với bất kỳ thứ gì bên ngoài, bé sẽ không giống những đứa trẻ khác vì tò mò mà tự động học tập tìm tòi. Cho nên, mặc kệ bé có thể tiếp thu hay không, có thể tiếp thu bao nhiêu, cô cũng nhất định phải cho bé tiếp xúc nhiều với môi trường bên ngoài, dẫn dắt bé phải học tập tri thức, không thể buông tha.
Bác sĩ, vậy con của tôi, bé có thể tới trường được không?
Có thể, con cô chỉ là tự bế, với bé thì không nên có khuynh hướng bạo lực.
“Bé cưng,” Cô đã ra quyết định, “Mẹ đưa con đi học nhé!”
Sau khi tỉnh lại, Nhạc Nhạc bình tĩnh hơn rất nhiều, buổi tối trước khi ngủ, Cố Bảo Bảo nói với bé quyết định này.
Nhạc Nhạc vẫn không phản ứng chút nào, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà, dường như chuyện cô nói không có quan hệ gì tới bé.
Cố Bảo Bảo gượng cười,” Nhạc Nhạc, con nghe mẹ nói nè, trong trường có rất nhiều bạn nhỏ, con học tập cùng các bạn, chơi với các bạn, mỗi ngày đều rất có ý nghĩa.”
Nhạc Nhạc trở mình, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Bé thủy chung đắm chìm trong thế giới của mình, đối với bên ngoài thì chẳng quan tâm.
Cố Bảo Bảo buộc lòng phải lại một lần nữa quyết định thay bé, ngày mai, phải liên hệ với trường học!
Sau khi quyết định, cô liền tắt đèn, ôm con trai ngủ thiếp đi…
— —— —
Gió thổi mạnh, mặc dù đêm khuya, cô cũng có thể cảm giác được bầu trời đã bị mây đen che kín.
Cô đang ở đâu đây?
Cô không biết, trong con đường núi nhỏ, không có đèn, không một bóng người, không có xe, chỉ có ngọn gió ác liệt thổi qua, mãi không ngừng.
Cô rùng mình một cái, vòng tay che kín bản thân.
Cô muốn đi ra khỏi con đường này, đi tới đường lớn đón xe.
Thế nhưng càng đi, cô lại càng sợ, cuối cùng không đi được nổi nữa. Cô đầu hàng, cầm điện thoại lên, gọi đến một dãy số quen thuộc.
“A lô, anh Tư Viễn,” Cô vừa lạnh vừa sợ, gần như là khóc, “Anh tới đón em có được không? Em sợ, em sợ lắm.”
Bên kia im lặng trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng truyền ra, “Cố Bảo Bảo, cô nhớ kỹ, tôi không cần một người đàn bà lúc nào cũng chỉ biết giận dỗi. Nếu không có đứa bé, với tôi cũng không có gì ghê gớm, đàn bà tôi có thể tìm thêm, hoãn lại mấy tháng, tôi vẫn có.”
Sau đó, điện thoại đã bị cúp.
Tít tít… Từng tiếng báo đánh sâu vào lòng cô, cả người cô run lên, mở bừng mắt ra.
Hóa ra đó là mộng. Chỉ là mộng thôi!
Cố Bảo Bảo thở dài, lên sân thượng, trong bóng đêm lau đi nước mắt, đốt một điếu thuốc.