Hai người tới khu phía bắc nhà hàng, Trịnh Tâm Du nhìn xung quanh, “Em vừa rồi rõ ràng thấy người kia mang Hoan Hoan tới bên này mà!”
Mục Tư Viễn nhìn theo, Hoan Hoan thì không thấy, ngược lại thấy được Cố Bảo Bảo đang dùng cơm với một người đàn ông.
Lễ tình nhân, nhà hàng tình nhân!
Hắn nhướng mày!
“Em nhìn lầm rồi, Tâm Du, chúng ta…”
Còn chưa nói xong, Trịnh Tâm Du bỗng buông tay hắn ra, chạy tới chỗ Cố Bảo Bảo.
“Tâm Du?”
Hắn đuổi theo đã thấy cô đứng bên cạnh Cố Bảo Bảo nhìn người đàn ông đối diện, gọi một tiếng: “Văn Hạo!”
Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo và Thân Văn Hạo đồng thời ngẩng đầu lên.
“Tâm Du…”
Thân Văn Hạo có phần kinh ngạc đứng lên, sau khi thấy Mục Tư Viễn ở sau cô, cười nhạt nhẽo: “Hai người… Cũng tới đây ăn cơm ha.”
Cố Bảo Bảo ngồi im không nhúc nhích, chỉ ngước mắt lên mỉm cười, coi như chào hỏi bọn họ.
“Vậy còn hai người?”
Kỳ quái, giọng Trịnh Tâm Du có vẻ run rẩy
“Bọn anh… Cũng tới đây ăn!”
Thân Văn Hạo cười trả lời như cũ, lại thấy sắc mặt cô từ từ trắng bệch.
“Văn Hạo, hôm qua anh nói tối nay có hẹn… Chính là,”
Cô quay ra nhìn Cố Bảo Bảo: “Chính là với cô Cố sao?”
“Hai người quen nhau? !”
Thân Văn Hạo sang sãng cười nói, xảo diệu tránh né vấn đề của cô: “Anh cũng biết Mục tổng, thật là trùng hợp, không cần giới thiệu nữa!”
Nghe được những lời hoa thoại của hắn, có vẻ là bạn bè thì sau khi chào hỏi nên đi mới phải, nhưng Trịnh Tâm Du vẫn đứng bất động.
Cố Bảo Bảo có chút bận tâm, sợ nhất lúc này Công Tôn Diệp mang theo Nhạc Nhạc quay lại, cô đứng dậy: “Vậy mọi người trò chuyện nhé, tôi đi rửa tay…”
Cô muốn tìm Nhạc Nhạc rồi đi về trước.
Song, Trịnh Tâm Du bước lại ngăn cô.
“Cô Trịnh…”
Cô nghi hoặc, Trịnh Tâm Du lại chỉ nhìn Thân Văn Hạo, đôi mắt xinh đẹp mang một tầng hơi nước, “Văn Hạo, trả lời em! Em… Chỉ muốn biết đáp án.”
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, khó tin nhìn thấy được ánh mắt tuyệt vọng, đau đớn, giãy dụa xuất hiện khi Trịnh Tâm Du nhìn Thân Văn Hạo chờ câu trả lời.
Cô bỗng hiểu ra cái gì, vội lên tiếng giải thích: “Cô Trịnh…”
“Tâm Du,”
Thân Văn Hạo lại nắm lấy cánh tay cô, “Em thấy gì thì chính là thế đó!”
Nói rồi, hắn kéo cô ra ngoài.
“Này!” Cố Bảo Bảo giãy dụa mấy cái, lại nghe hắn nói bên tai: “Đừng nói gì hết, cứ đi theo anh!”
Cô chỉ có thể theo hắn ra khỏi nhà hàng.
“Văn Hạo!”
Vừa ra khỏi nhà hàng, Trịnh Tâm Du đã đuổi theo, hoảng hốt la lên.
Cố Bảo Bảo không nhịn được rối loạn trong lòng.
Cô chưa từng thấy Trịnh Tâm Du như vậy, cô vẫn luôn hâm mộ Trịnh Tâm Du, kỳ thực đã biến thành bóng ma năm đó.
“Văn Hạo!”
Cô dừng lại, kéo hắn: “Ít nhất… Cũng nên nói rõ ràng!”
Thân Văn Hạo sửng sốt, chốc sau quay lại, nhìn Trịnh Tâm Du đuổi theo tới.
“Tâm Du,”
Hắn hít sâu một hơi, “Chuyện không liên quan tới Bảo Bảo, là anh, anh muốn cự tuyệt lời mời tối nay của em, hẳn em hiểu.”
“Hiểu cái gì chứ?”
Cô hỏi, nước mắt chảy dọc theo gò má.
“Chúng ta…”
Hắn vẫn không muốn làm tổn thương cô, bây giờ lại không thể không nói, “Không hợp nhau đâu. Anh không xứng với em.”
Người Trịnh Tâm Du lắc lư, suýt nữa đứng không vững, một bóng dáng cao lớn kịp thời đỡ cô lại.
Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống, không muốn nhìn Mục Tư Viễn yêu thương Trịnh Tâm Du như vậy, “Du Nhi,”
Cô nghe giọng nói của hắn, như đã vang thật xa: “Chúng ta đi!”
“Em không đi!”
Bỗng, Trịnh Tâm Du khóc lóc đẩy hắn ra, cơ hồ là nhào tới trước mặt Thân Văn Hạo, “Văn Hạo, vì sao, vì sao?”
Cô nắm chặt tay hắn, phảng phát như hắn là rơm rạ để cứu mạng cô.
“Tâm Du,”
Hắn cố gắng để cô bình tĩnh lại, nhưng không làm sao được, chỉ có thể nói: “Em đừng như vậy, cứ như vậy sẽ làm rất nhiều người lo lắng cho em.”
Nói rồi hắn nhìn thoáng qua Mục Tư Viễn.
Cô cũng nhìn theo ánh mắt hắn thấy được Mục Tư Viễn, hoảng sợ quay lại, ra sức giải thích: “Không phải vậy đâu, anh ấy không phải… Văn Hạo, em với anh ấy chỉ là bạn bè, không phải như anh nghĩ, không phải là…”
Trong lúc nói, cả khuôn mặt cô đã thấm đẫm nước mắt, mà đôi mắt Mục Tư Viễn cũng ảm đạm đi, mãi đến khi không còn ánh sáng…
Chợt hắn bước lên ôm lấy cô, “Tâm Du, chúng ta đi thôi!”
Không cho cô phản kháng, hắn ôm cô lên xe, vội vã đi.
Hắn… Nhất định cũng biết đi, hôm nay có phải là hắn chuẩn bị cầu hôn với cô ấy?
Hắn chắc đã nói, vậy mà kết quả lại thành ra thế này.
Hắn nhất định, bởi vì trái tim cô cũng vì hắn mà đau đớn.
“Bảo Bảo!”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn Thân Văn Hạo.
Hắn cười nhạt: “Chắc kỳ quái lắm hả!”
Cô không nói, không biết phải trả lời thế nào.
Hắn dựa vào lan can ven đường, “Ở Pháp, bọn anh là bạn học. Cô ấy rất tốt, thật sự rất tốt, chỉ là trong lòng anh… Đã có một cô gái khác.”
Hắn nói cái gì, Cố Bảo Bảo không có tỉ mỉ lắng nghe.
Cô chỉ cảm thấy ngực mình như bị cái gì siết chặt, khiến cho cô bước thật khó khăn.
“Em đi đâu vậy? Bảo Bảo.”
Hắn kéo cô lại.
“Em…”
Cô tìm đại một lý do: “Em muốn về…”
“Em nói dối!”
Hắn lại nói, “Em muốn đi tìm Mục Tư Viễn có phải không?”
“Em…”
Vì sao hắn có thể nói toạc ra được tâm sự của cô, ngay cả bản thân cô còn chưa ý thức được cô muốn đi tìm người đó, xem người đó có sao không.
“Cố Bảo Bảo, đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm?”
Hắn cất cao giọng, “Em vẫn thích anh ta? Vẫn thích anh ta sao? Còn vì anh ta sinh một đứa bé nữa!”
“Anh…”
Cô ngây người, hắn làm sao có thể, làm sao có thể đoán được? !
“Cố Bảo Bảo, em đừng giả ngốc nữa!”
Hắn nói tiếp: “Em sợ anh ta chịu ủy khuất, em sợ anh ta bị tổn thương, vậy còn lúc em chịu tổn thương thì sao? Em đi, em đi thì có ích gì, anh ta cần em sao? Cần em sao?”
Từng giọt nước mắt lăn xuống, cô giơ tay lên lau khô, không nói lời nào đi về phía trước.
“Cố Bảo Bảo, em điện thật rồi?”
Hắn đuổi theo.
“Vậy Trịnh Tâm Du đối với anh thì thế nào?”
Cô quay lại hỏi, “Cô ấy cũng điên rồi, đúng không?”
Không, cô ấy không có điên, cô ấy chỉ là một “Cố Bảo Bảo” khác mà thôi.
“Anh không biết,”
Cô lắc đầu, “Nếu anh không có thật lòng yêu một người, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu.”
Nói rồi, cô ra đường vẫy một chiếc taxi.
“Đi đâu vậy?”
Tài xế hỏi, Cố Bảo Bảo suy nghĩ một chút, tới nhà Trịnh Tâm Du.
Cô không có đoán sai, Mục Tư Viễn quả nhiên đưa Trịnh Tâm Du về nhà.
Cô không dám để taxi tới gần, tự mình tới cửa nhà Trịnh gia, núp sau một thân cây cách đó không xa.
“Tâm Du, em về nhà trước đi, không nên nói nữa.”
Cô nghe được giọng nói Mục Tư Viễn hơi khàn khàn.
“Không, Tư Viễn,”
Trịnh Tâm Du quật cường lắc đầu, “Hôm nay em muốn nói rõ ràng. Trước đây em cũng đã từng cự tuyệt anh, anh vì sao vẫn không tin? Bây giờ em nói lại lần nữa cho anh.”
“Đừng nói nữa.”
Hắn hét lên, che giấu đau thương trong lòng.
“Em phải nói! Em nhất định phải nói!”
Trịnh Tâm Du cơ hồ là dùng tất cả hơi sức: “Tư Viễn, em với anh không phải là tình yêu, em chỉ coi anh là anh trai thôi, anh vĩnh viễn là anh trai em!”
Mục Tư Viễn ngẩn ra, ngước cặp mắt đỏ bừng lên nhìn cô, “Du Nhi, lặp lại những lời này.”
Lặp lại lần nữa hắn có tin hay không?
Hắn chỉ là muốn để cho mình hoàn toàn tổn thương!
Cố Bảo Bảo cơ hồ sắp kêu lên thành tiếng: Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Trịnh Tâm Du, xin đừng nói nữa.
Nhưng Trịnh Tâm Du đã lên tiếng: “Mục Tư Viễn, anh nghe đây, anh nghe kỹ đây, em với anh không phải tình yêu, em không yêu anh, người em yêu là Thân Văn Hạo, là Thân Văn Hạo…”
Cô không nói được nữa, nước mắt che khuất khuôn mặt chạy vào trong nhà.
Thân ảnh cô biến mất quyết tuyệt như vậy, không mang theo chút lưu luyến nào hết.
Mục Tư Viễn là người trầm ổn nội liễm như thế, cứ ngây ngô đứng mãi ở đó, thật lâu rồi mới quay người đi về.
Cố Bảo Bảo rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt hắn, mắt hắn, gắn đầy những tổn thương chưa từng thuộc về hắn.
Đôi chân không tự chủ được bước tới, hai tay không tự chủ vỗ nhẹ cửa xe hắn.
Đôi mắt giăng đầy tơ máu của hắn nhìn cô hung hăng.
“Cút ngay!”
Hắn hét lên.
Cố Bảo Bảo lo lắng, “Anh Tư Viễn, anh mở cửa đi, mở cửa đi!”
Hắn không để ý đến, khởi động xe chạy đi.
“Anh Tư Viễn!”
Cô vội chạy đi chặn một chiếc taxi đuổi theo sát hắn.
Mục Tư Viễn dừng trước cửa một quán bar, Cố Bảo Bảo ở sau nhìn thấy cũng vội chạy xuống, dù sao khi hắn chưa vào phải đuổi kịp hắn.
Quán bar này có quy định VIP, nếu không phải do hắn mang theo, Cố Bảo Bảo không thể đi vào.
“Tư Viễn…”
Cô gọi, vừa đi theo hắn vào trong, đến cửa lại bị hắn đẩy ra.
“Cút ngay!”
Hắn hét lên trợn mắt nhìn cô, sự cô độc cùng đau đớn trong mắt khiến hắn nhìn qua như một con thú dữ bị thương.
“Anh Tư Viễn,”
Cô nghẹn ngào, “Để… Để em với anh…”
Cô còn chưa nói xong, hắn đã đi vào, chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng.
Cô lo lắng đuổi theo, bị bảo vệ ngăn lại, “Thưa cô, xin lấy ra thẻ VIP!”
Cô không có, “Tôi là bạn của Mục tiên sinh.”
Bảo vệ cửa lễ phép cười, “Thưa cô, không có thẻ VIP thì không thể vào, xin cô thứ lỗi.”
Trong lúc nào lại có mấy vị khách đi vào, cô liền bị đẩy ra.
Không biết làm sao, cô chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Đêm đông giá lạnh, gió như những con dao nhỏ quét qua mặt, cô chỉ có thể không ngừng xoa tay, lại nhìn xung quanh quán bar, hi vọng hắn sẽ không uống quá nhiều rượu, lập tức đi ra ngay.
Đêm càng về khuya, bầu trời đô thị lần lượt được thắp sáng.
Cô ngẩng lên nhìn, hiểu được tường tận hạnh phúc trong lễ tình yêu của người khác.
Bỗng, từng cơn lạnh lẽo rơi trên mặt, cô tỉnh lại mới phát hiện chẳng biết tuyết rơi từ lúc nào.
Bước chân người đi đường trở nên vội vã, cô lại chỉ có thể tìm một góc nhỏ tránh tuyết, tiếp tục chờ đợi.
Lúc này, một cô gái xách một cái giỏ hoa đứng bên cạnh cô, cô bé không để ý tới hoa tuyết rơi trên quần áo mình, mà là dọn sạch những bông tuyết rơi trên hoa.
“May là chưa bị tuyết làm hư.”
Cô bé thở phào, quay lại cười nói với Cố Bảo Bảo: “Tiểu thư, cô mua hoa không? Bây giờ tuyết rơi rồi, tôi phải về, bán rẻ cho cô đấy.”
Thế nhưng cô mua hoa để làm gì chứ?
Cô không có đối tượng nào để tặng cả.
“Cảm ơn!”
Cô áy náy cười với cô bé.
Cô bé cười thản nhiên, cúi đầu lấy một bông hồng đưa cho cô: “Tặng cô đấy, quà cho lễ tình nhân!”
Nói rồi lại ôm lẵng hoa hòa vào tuyết trắng.
— Quà cho lễ tình nhân —
Cô nhìn bông hoa trong tay, Cố Bảo Bảo cười khổ, không phải tặng tình nhân, cũng coi là quà lễ tình nhân sao?
Rốt cục, khi tay chân Cố Bảo Bảo cơ hồ tê dại, bóng người quen thuộc đi ra.
Hắn nhìn như đã uống rất nhiều, bước chân lảo đảo, chống tường đi chậm ra ngoài.
Cám ơn trời, hắn còn biết đi ra!
Cố Bảo Bảo vội chạy lại đỡ hắn, “Anh Tư Viễn, anh sao rồi?”
Hắn say, không rõ người trước mặt là ai, không còn trừng, la hét với cô nữa mà chỉ đi tới chỗ xe mình.
“Anh Tư Viễn, bộ dạng này anh không lái xe được đâu!”
Cô kéo hắn, chặn một chiếc taxi lại.
Vừa lên xe, Mục Tư Viễn liền tựa lưng vào ghế ngủ say.
“Đi đâu vậy?”
Tài xế có phần chán ghét cau mày, sợ là hắn ta sẽ nôn lên xe mình.
Đi đâu ư?
Bộ dạng vậy không thể về Mục gia, về công ty thì càng không được, hắn không thể ở nhà cô, chỉ có thể…
“Tới khách sạn gần nhất đi!”
Dưới sự trợ giúp của người phục vụ, Cố Bảo Bảo cuối cùng cũng đỡ được Mục Tư Viễn lên giường.
Cô tới phòng tắm lấy khăn nóng lau mặt cho hắn, lại thấy hắn mở mắt ra lúc nào không hay, cầm đóa hồng cô đặt ở đầu giường ngẩn người ra.
“Anh Tư Viễn…”
Cô gọi nhỏ, xem hắn đã tỉnh rượu hay chưa.
Lại thấy hắn không chớp mắt nhìn bông hồng, đôi mắt mê man, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Còn say lắm!
Cô khe khẽ thở dài, ngồi xuống lau mặt cho hắn.
“Hoa hồng…”
Hắn tự lẩm bẩm, “Thích nhất…”
Cố Bảo Bảo cười nhạt: “Anh thích không? Tặng cho anh đấy!”
Vừa dứt lời, hai tay chợt bị hắn bắt lấy, cô chống lại đôi con ngươi của hắn, tim đập hoảng loạn.
“Anh Tư Viễn…”
May là hắn đã say.
Ban đêm, không khí này, giống như trở lại sáu năm trước…
Cô cố gắng làm tim mình đập bình thường lại, trong lòng thôi miên bản thân nhiều lần: Anh ấy không sao, cô có thể đi, ra cửa rồi ra ngoài.
Hít sâu một hơi, cô đi ra ngoài, trực tiếp tới cửa, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía hắn, hắn vẫn còn cầm bông hồng kia mà ngủ.
Vẫn không nhịn được tiến tới, muốn lấy bông hồng trong tay hắn ra, sợ hắn lúc ngủ bị gai đâm trúng.
Nhưng, cô vừa chạm vào cành, mắt hắn lại mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm thấy hắn như đang nhìn cô, giống như dĩ vãng, ở một nơi khác.
Mang theo hơi cồn nồng nặc bao phủ mặt cô như muốn đốt cháy lòng cô.
“Anh Tư Viễn…”
“Thích không?”
Cả người cô run lên, cổ họng hắn như phát ra tiếng cười khẽ, tựa như phát hiện được một trò chơi rất vui.