• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không đi.”

Cố Bảo Bảo bản năng muốn chống cự, cố sức thoát khỏi tay hắn.

Hắn lại nắm thật chặt, không nói câu nào kéo cô đi.

“Anh buông ra!”

Cô tiếp tục giãy dụa, Thân Văn Hạo lên tiếng từ phía sau: “Bảo Bảo, làm sao vậy?”

Cô không kịp trả lời, Mục Tư Viễn bỗng bước nhanh hơn, kéo cô đi khỏi phạm vi tầm mắt hắn ta.

“Thế nào?” Đá mở cửa phòng, hắn đẩy cô vào, lạnh lùng hỏi: “Những lời tôi mới nói mà cô đã quên nhanh thế ư?”

Những lời mới nói?

“Tôi thấy anh thật vô vị!”

Cố Bảo Bảo liếc hắn rồi đi vào phòng tắm.

Mục Tư Viễn nhìn bóng dáng cô biến mất sau cửa, con ngươi đen nhánh lóe lên làm người ta không rõ được trong lòng hắn nghĩ gì.

Những lời nói đó là từ miệng hắn ư?

Vì Trịnh Tâm Du, hắn cảnh cáo cô không được có cái gì mập mờ với Thân Văn Hạo?

Hắn yêu cô gái kia, yêu đến mức rộng lượng đến thế!

Cố Bảo Bảo mở nước hết cỡ, hy vọng có thể gột sạch mọi ý nghĩ của mình.

Không nghĩ thì sẽ không còn đau khổ.

Nhìn bản thân mình “thiên y vô phùng” trong gương mới yên tâm ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia.

Cô đè nén nội tâm hoảng loạn, không dám nhìn thẳng hắn, dư quang thấy hắn ôm Nhạc Nhạc nằm ở trên giường, còn bản thân cô thì tới ghế sô pha.

Tiếng cười hài hước từ miệng hắn bật ra, “Cố Bảo Bảo, cô có thể lên đây.”

Trong lòng cô căng thẳng, ngoài miệng lại cường ngạnh: “Không cần.”

Cô nằm xuống ghế, tỏ ý mình có thể ngủ ở trên sô pha.

Mà Mục Tư Viễn đặt Nhạc Nhạc xuống: “Lúc này còn e lệ cái gì? Nếu như tôi nhớ không lầm, đêm qua. . .”

Lời nói càng ngày càng gần, Cố Bảo Bảo quay đầu đi, cặp môi mỏng của hắn thốt ra những lời ngả ngớn: “Cô còn ngủ trong lòng tôi, hôm nay lại giả bộ như… . ?”

Ánh mắt Cố Bảo Bảo trở nên sững sờ, nỗi khiếp sợ cùng sự tức giận đốt cháy gò má, hắn biết rõ!

Biết được cô gái tối hôm qua là cô!

“Tối hôm qua anh. . . Anh uống say. . .”

“Cô muốn giải thích cái gì?”

Hắn tiếp cận gần hơn, hơi thở nóng hổi phà vào mặt cô, cô muốn lùi nhưng lại không còn đường để lùi.

“Tôi. . . Ý của tôi là. . .”

Đầu lưỡi cô như bị giữ lấy, không nói nên lời.

Hắn lại thấp giọng cười, hắn căn bản còn chưa tra được thân phận cô gái tối qua, nhưng bây giờ thì không cần nữa.

“Cố Bảo Bảo, tối hôm qua cô bò lên giường tôi, không sợ chồng cô biết sao?”

Hắn hỏi.

Cố Bảo Bảo cũng không dám trả lời, cô không rõ là hắn đang hỏi cô hay đang cười nhạo cô nữa.

Cô hận chính mình, tối hôm qua vì sao còn để hắn muốn làm gì thì làm, để rồi bản thân rơi vào tình cảnh lúng túng bây giờ.

“Không trả lời?” Hắn nhướng mày.

Ánh mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, buộc bản thân lên tiếng: “Chuyện. . . Chuyện này không liên quan tới anh. . . A. . .”

Hắn bỗng giữ chặt hàm dưới làm cô đau nhức, cô nhìn vào mắt hắn thì thấy rõ trong đó bao phủ bởi lửa giận: “Cố Bảo Bảo, cô còn muốn dối trá đến mức nào nữa? Cô kết hôn rồi ư? Chồng cô là Công Tôn Diệp? Hai người đã có con, đứa bé kia lại là con trai tôi? Cô chuẩn bị nói thế sao?”

Hắn tức giận?

Thế nhưng hắn dựa vào cái gì mà tức giận?

Cô đẩy mạnh tay hắn ra, “Cho dù như vậy thì có quan hệ gì tới anh? Anh quan tâm sao? Anh quan tâm ư?”

Cô không muốn khóc, tuyệt không muốn bộc lộ sự yếu đuối trước mặt hắn, nhưng nước mắt lại không chịu nghe lời cô, cô chỉ có thể đưa tay lên lau, càng lau thì lại càng nhiều.

Cô đành phải úp mặt vào ghế, không cho hắn nhìn thấy.

Nhìn đầu vai cô run rẩy, đôi mắt Mục Tư Viễn dần ảm đạm, hắn quan tâm sao?

Không, hắn không quan tâm, chuyện hắn hi vọng nhất là Cố Bảo Bảo cách hắn thật xa, không quấn lấy hắn nữa, nhưng khi cô chân chính biến mất trong năm năm này, hắn lại thường xuyên nhớ tới cô.

Hắn nghĩ rằng là do có Hoan Hoan ở bên cạnh, Hoan Hoan do cô sinh ra, gặp Hoan Hoan, tự nhiên sẽ nhớ tới cô.

Nhưng khi cô đột nhiên xuất hiện, lại nói cho hắn biết cô đã kết hôn được một thời gian, trong lòng của hắn vì sao có cảm giác phẫn nộ, ghen ghét và. . . Thất lạc!

Hắn không muốn thừa nhận bản thân mình có cảm giác như vậy với cô, bởi vì người hắn yêu, là Du Nhi, là Du Nhi!

Hắn nhìn cô, ánh mắt khôi phục lại bình tĩnh: “Tôi không quan tâm cô sống với người đàn ông nào, tôi chỉ không chịu được khi con trai tôi lại gọi người khác là ba! Tôi vĩnh viễn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!”

Cô thầm cười thê lương đến nguội lạnh, quay lại nhìn vào hắn: “Chuyện như thế không phải anh cũng từng làm rồi sao? Tôi chỉ học tập anh mà thôi!”

“Nhưng cô lại có thể giấu Nhạc Nhạc năm năm!”

Sự lạnh lùng hiện lên trong mắt cô làm hắn tức giận, giống như là muốn chứng minh sự tồn tại của cô, hắn nắm lấy cổ áo tắm cô lên, “Cố Bảo Bảo, năm đó cô rốt cuộc đã làm gì hả?”

“Tôi không sai, không sai, ”

Cô nhìn hắn chằm chằm, “Anh chỉ cần một đứa bé, mà tôi có hai đứa, vì sao tôi không thể đưa một đứa đi?”

“Cô. . . !”

Cô ấy dám cưỡng từ đoạt lý như thế, “Nói như vậy, tôi đưa cô thêm một tờ chi phiếu, Nhạc Nhạc liền là của tôi! Cái này thì có gì khó?”

Nói rồi hắn rút một cái thẻ trong túi ra, ném vào cô, “Cầm lấy!”

Chiếc thẻ vàng chói lọi làm nhức mắt, cô ngẩn ra, cúi đầu không muốn nhìn hắn.

Mục Tư Viễn cũng không nói cái gì nữa, đứng dậy đẩy cô một cái: “Đi lên giường mà ngủ.”

Cô không có phản ứng, hắn cúi xuống ôm cô lên ném lên giường, nằm bên cạnh Nhạc Nhạc.

Cô vùng vẫy thì hắn lại nói: “Đây là đêm cuối cùng cô ở với Nhạc Nhạc, quý trọng nó thật tốt đi!”

Nói xong, hắn kéo cửa ra ngoài.

“Rầm”, Cố Bảo Bảo cả người run lên, ôm chặt lấy Nhạc Nhạc.

Mấy năm qua, Nhạc Nhạc là trụ cột tinh thần duy nhất của cô, thế nhưng ngày mai, đợi đến ngày mai, cô thật sự. . . Phải mất bé sao?

*****************************************************************

Mục Tư Viễn đi một mình trên bờ biển, cách xa khách sạn, trong đầu hắn lại là khuôn mặt rơi lệ của cô.

Hắn biết khi hắn ném tấm thẻ vàng kia ra đã làm tổn thương cô.

Hắn biết rõ nếu cô vì tiền mà sinh con cho hắn, năm năm trước khi hắn thăm dò sổ sách, cũng sẽ không phát hiện ra là tấm chi phiếu hắn cho cô kia một xu cũng không bớt.

Nhưng nếu cô không động vào khoản tiền kia, trong năm năm này ở Mỹ, cô dựa vào cái gì để nuôi Nhạc Nhạc?

Dựa vào Công Tôn Diệp sao?

Nhưng vì cái gì mà cô còn chưa kết hôn với Công Tôn Diệp?

Năm năm, không phải Công Tôn Diệp vẫn luôn làm bạn bên cạnh cô đó sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn tràn ngập sự giận dữ, tình cảm hắn đối với cô luôn mâu thuẫn như thế.

Cô muốn tới gần, hắn không cho; cô muốn đi thì hắn lại không khống chế được muốn làm tổn thương cô.

Cho nên hắn chỉ có thể để cô đi thật xa, tới nơi hắn không còn thấy được nữa mới không làm tổn thương tới cô.

Đẩy cửa phòng ra mới bất tri bất giác mình đã quay về.

Chân trời đã dần sáng, hắn vẫn không ngủ được, chỉ ngồi cạnh mép giường.

Trong căn phòng yên tĩnh, hắn nghe được tiếng hít thở của Nhạc Nhạc và cô, xen lẫn với tiếng sóng biển đan chéo trong tim hắn.

Hắn cúi đầu, nương theo ánh đèn giường mà thấy được giọt châu nơi khóe mắt cô.

Sắp phải rời khỏi Nhạc Nhạc nên rơi lệ ư?

Ngón tay hắn đặt nhẹ nhàng ở khóe mắt cô như muốn lau đi nước mắt, lại cảm giác được gò má cô truyền tới nhiệt độ kinh người.

Tối hôm qua ngồi đợi hắn trong đêm tuyết, đêm nay đi du thuyền lại mặc cho gió biển thổi vào người, tiếp đó thì ngấm nước biển, cô cũng không chịu nổi nữa rồi.

Hắn sửng sốt, đặt tay lên trán cô, nhiệt độ cao tới mức cơ hồ làm bỏng tay hắn.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo?”

Hắn vội lay cô dậy, cô trở mình nhưng đôi mắt thủy chung không mở ra.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo!”

Hắn gọi nữa, môi cô nóng lên, bắt đầu nói mơ: “Anh Tư Viễn. . . Em. . . Em. . .”

Hiển nhiên, cô đã sốt đến mức hôn mê.

Hắn vội nhấc điện thoại lên: “A lô, khách sạn có bác sĩ không? Vậy có thuốc hạ sốt không? Đều không có?”

Hắn cả giận nói, “Vậy mấy người mở khách sạn để làm gì?”

Nói xong ném điện thoại đi, đi nhanh ra ngoài.

Chỉ chốc lát, hắn lại quay về liền thấy Nhạc Nhạc đã tỉnh, bóng dáng bé nhỏ ngồi trên giường nhút nhát nhìn hắn.

“Nhạc Nhạc, tới đây.”

Hắn lấy chăn bọc lấy con trai, ôm bé đặt ra ngồi trên ghế để tránh bị lây Cố Bảo Bảo, sau đó gọi điện thoại cho người tới mang quần áo tối qua của hắn và Cố Bảo Bảo đi giặt.

“Nhạc Nhạc, ” Hắn đưa quần áo cho bé, “Mau mặc quần áo vào, chúng ta phải đi ngay.”

Nói xong hắn không quản bé nữa, quay lại giường mặc quần áo cho Cố Bảo Bảo.

“Mục tổng, bọn họ đưa xăng tới, trực thăng có thể đi được rồi.”

Chỉ chốc lát, người lái trực thăng ở ngoài cửa báo cáo.

“Được, anh đi khởi động đi, tôi lập tức tới ngay!”

Hắn ôm lấy Cố Bảo Bảo, muốn gọi Nhạc Nhạc cùng đi thì thấy Nhạc Nhạc cũng không có mặc quần áo mà chỉ chơi đùa trên ghế.

Hắn đặt cô xuống, đi tới bên cạnh Nhạc Nhạc, “Nhạc Nhạc, sao con không mặc quần áo vào?”

Nhạc Nhạc như không nghe được lời của hắn, tiếp tục chơi một mình.

Hắn có chút kỳ quái nhìn bé, hỏi lại: “Nhạc Nhạc, con có nghe thấy ba đang nói với con không?”

Đôi mắt to nhìn sang lại không có chút gợn sóng nào trên gương mặt, bé cúi đầu, tiếp tục chơi với tay mình.

“Nhạc Nhạc?” Trong lòng hắn kinh hãi, suy đoán trong lòng hiện lên nhưng vẫn không thể tin được, “Nhạc Nhạc, con có nghe thấy ba đang nói chuyện với con không?”

Hắn tiếp tục hỏi, nhưng Nhạc Nhạc thủy chung không có để ý tới hắn.

Tiếng trực thăng đã vang lên, Cố Bảo Bảo còn đang sốt, hắn không có thời gian mà hỏi lại, chỉ có thể mặc quần áo giúp cho Nhạc Nhạc.

Không ngờ, hắn còn chưa chạm tới tay Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc chợt cảnh giác nhìn hắn, núp ở một góc ghế sa lon, vòng tay quanh người.

Hắn cho rằng Nhạc Nhạc còn sợ người lạ, nhân tiện nói: “Nhạc Nhạc, ba đây mà, mau để ba mặc quần áo cho con, chúng ta phải lập tức đưa mẹ đi bệnh viện!”

Lời còn chưa dứt, Nhạc Nhạc chợt cầm lấy cái gối ôm ném hắn, ngại hắn quá ồn!

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Lòng Mục Tư Viễn chìm xuống, vì sao Nhạc Nhạc biểu hiện như là hoàn toàn không nghe được lời hắn?

Cho dù bé sợ người lạ, coi hắn là người xa lạ thì đối với lời hắn nói cũng phải có một chút phản ứng mới đúng a!

“Bảo Bảo làm sao vậy?”

Bỗng, Thân Văn Hạo chạy tới cửa, lo lắng hỏi.

Mục Tư Viễn nhìn hắn một cái, nói nhanh: “Anh ôm Nhạc Nhạc, chúng ta đi!”

Nói xong, hắn tiến lên ôm lấy Cố Bảo Bảo đi ra ngoài.

Thân Văn Hạo sửng sốt, cũng vội ôm lấy Nhạc Nhạc đi theo.

********************************************************************

“Sao cô ấy nóng thế này?”

Thân Văn Hạo nhíu mày, nhìn nhiệt kế trong tay y tá hiện lên 40 độ.

Mục Tư Viễn ngồi ở một bên không có lên tiếng, trong đầu nghĩ lại trận tuyết lớn đêm lễ tình nhân, cô ấy ngồi đợi bên ngoài quán bar lâu như vậy. . .

“Ring ring ring. . .”

Chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, là Trịnh Tâm Du gọi tới.

“Tư Viễn, anh ở đâu vậy? Điện thoại mãi mà không được.”

Tín hiệu trên đảo Cát Cát rất yếu, hắn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không, ” Trịnh Tâm Du thản nhiên nói, “Chú Mục gọi tới bảo em tìm anh, bảo anh cùng đi tới bệnh viện kiểm tra, em đi với chú ấy rồi.”

“Cảm ơn!” Biết cô tâm tình không tốt mà còn làm phiền, hắn có chút băn khoăn: “Hai người ở bệnh viện nào, anh tới đó đón.”

“Anh tới đón chú Mục đi, chú ấy rất muốn gặp anh!”

Nói rồi Trịnh Tâm Du báo tên bệnh viện.

Mục Tư Viễn sửng sốt, không phải hắn cũng ở bệnh viện này sao?

“Hai người ở tầng mấy, anh lên đó.”

Nói xong hắn đứng dậy, vừa nghe điện vừa ra khỏi phòng bệnh.

Đi tới tầng 5, quả nhiên gặp ba với Tâm Du, Mục Phong Minh trừng mắt với hắn, “Nói đi, chuyện đứa bé trên TV là thế nào?”

Ông muốn gặp Mục Tư Viễn chính vì chuyện này.

Nhưng chuyện như vậy mà nói được ở cái chỗ người đến người đi này hay sao? Mục Tư Viễn nhíu mày: “Ba, ba kiểm tra xong rồi sao? Ba về trước đi, tối con đưa Hoan Hoan với Nhạc Nhạc tới chỗ ba.”

Mục Phong Minh nheo mắt lại, “Đứa bé kia gọi là Nhạc Nhạc? Hoan Hoan Nhạc Nhạc (vui vui sướng sướng). . .”

Ông bỗng cười, “Cô Cố thật đúng là cố tình a!”

Nghe vậy, Trịnh Tâm Du ngẩng đầu: “Tư Viễn, anh. . . Thật sự có hai đứa con trai a!”

Hắn gật đầu, cùng bọn họ vào thang máy.

Mục Phong Minh nhìn qua thật cao hứng, vẫn hỏi: “Tư Viễn, Nhạc Nhạc tên đầy đủ là gì?”

“Cố Vĩnh Nhạc!”

“Cố Vĩnh Nhạc? !” Tiếng cười của ông càng lớn, “Con đặt tên một đứa là Hà Hoan, cô Cố lại gọi một đứa là Vĩnh Lạc, xem ra trên thế giới này người hiểu con rõ nhất là cô Cố đấy.”

“Ba, tới lầu một rồi, ba chậm một chút!”

Hắn vội vã cắt đứt lời Mục Phong Minh nói, không muốn ông nói những lời này trước mặt Tâm Du.

Nhưng Trịnh Tâm Du thủy chung cúi thấp đầu, không thấy được biểu tình.

Ba người đi ra thang máy liền thấy ở hành lang có một đám người, xôn xao nghị luận: “Xem này, là con ai vậy? Trời lạnh như thế này lại không cho nó mặc quần áo?”

“Có phải bị bỏ rơi không vậy? Nhìn có vẻ khoảng năm sáu tuổi đấy, lớn vậy rồi còn ai nhận nuôi nữa?”

“Tôi thấy không phải là bị vứt bỏ đâu, cô xem cậu bé này tuấn tú vậy sao lại bị vứt bỏ được chứ!”

Mục Tư Viễn trong lòng ngẩn ra, vội đẩy đám người kia ra xem, bóng dáng nhỏ bé ngồi ở góc tường kia không ngờ lại là Nhạc Nhạc!

“Nhạc Nhạc!”

Hắn kinh hãi!

Vội vã cởi áo khoác ra bao lấy Nhạc Nhạc, nhìn bốn phía một cái, cũng không có thấy cái chăn bọc lấy bé đâu, .

“Nhạc Nhạc, sao con chạy tới đây?”

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn vì lạnh đã tím tái cả lại, kỳ quái là bé không khóc cũng không ầm ĩ, ngược lại chăm chú nhìn con sâu chẳng biết bắt được ở đâu, chơi đến quên trời đất.

Hình như, bé không cảm giác được lạnh, cũng không thấy nóng, càng không cảm giác được những người xung quanh!

Đám người vây xem thấy có người đến liền tán đi, Mục Phong Minh xanh mặt đi lên trước: “Tư Viễn, có chuyện gì thế? !”

Chuyện gì xảy ra?

Hắn cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra!

“Chú Mục, Tư Viễn, trước đừng nói gì cả, ”

Trịnh Tâm Du cũng vội cởi áo lông của mình bọc lấy Nhạc Nhạc, “Xem đứa bé này lạnh quá mà tay đông cứng cả rồi, chúng ta mau vào phòng đi, trong phòng có hệ thống sưởi hơi.”

Mục Tư Viễn gật đầu, dẫn bọn họ tới phòng của Cố Bảo Bảo.

Trịnh Tâm Du liếc mắt liền nhìn thấy Thân Văn Hạo, không khỏi ngẩn ra, “Văn. . . Văn Hạo, sao anh cũng ở đây?”

Thân Văn Hạo không trả lời cô mà nhìn Nhạc Nhạc mũi bị đông cứng đến đỏ bừng, vừa kinh ngạc vừa lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc làm sao rồi? Mục Tư Viễn, vừa rồi bé đi theo anh, sao về đây lại thành bộ dạng này?”

Bé theo hắn đi ra ngoài?

Mục Tư Viễn kinh ngạc, hắn căn bản cũng không biết!

Nghĩ tới đây hắn không khỏi sợ, nếu như hắn không có đi tới hành lang mà chạm Nhạc Nhạc, nếu có ai đó ôm bé đi trước thì phải làm thế nào!

“Nhạc Nhạc!” Hắn sốt ruột nói với bé con trong lòng: “Sao con không gọi ba? Hả?”

Nhạc Nhạc không để ý tới hắn, hai mắt nhắm lại như muốn ngủ.

Trịnh Tâm Du dần dần phục hồi tinh thần lại, đột nhiên hỏi: “Tư Viễn, Nhạc Nhạc bé. . . Vì sao không mặc quần áo?”

Đứa bé trông giống hệt Hoan Hoan, cô thực sự không thể bỏ mặc được.

Một câu nói nhắc nhở Mục Tư Viễn, hắn vội nói: “Sáng sớm anh muốn tự bé mặc quần áo, bé lại không có phản ứng. Sau anh muốn mặc quần áo cho bé, bé lại cực kì chống cự, bất đắc dĩ, anh chỉ đành dùng cái chăn bọc bé lại. Còn nữa, trừ hôm qua ở đài truyền hình, mấy ngày nay anh chưa từng nghe thấy bé nói câu nào.”

Trịnh Tâm Du là chuyên gia về trẻ em, có thể cô ấy sẽ biết lí do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK