Chân khí tụ lại trên đầu Hoàng Hách, cùng với đó một luồng sức mạnh dữ dội tràn ngập trong lòng Hoàng Hách.
“Đây chính là sức mạnh của chân khí ư?”.
Hoàng Hách nói thầm trong bụng, ánh mắt thì lại vô cùng sắc bén, thấy tên tóc xanh lao đến đầu tiên, anh nhếch mép cười khẩy.
Ngay sau đó, nắm đấm đầy chân khí tung ra, đấm mạnh vào bụng tóc xanh.
“Hự”, mặt tóc xanh như bị nhuộm bằng thuốc nhuộm đỏ, thoáng cái đã thành màu gan heo.
“Loảng xoảng”.
Con dao trong tay tóc xanh rơi ngay xuống đất, cả người cứ như con tôm luộc chín, thoáng cái ngã ra đất, mãi không bò dậy nổi.
Một đấm, chỉ một đấm mà tóc xanh gục luôn.
Hoàng Hách nhìn nắm đấm của mình, trong lòng lại trào dâng sự hưng phấn mãnh liệt.
“Đây chính là uy lực của chân khí sao?”, nụ cười hờ hững trên mặt Hoàng Hách cứ như mọi thứ đều nắm trong sự kiểm soát của anh. Tóc xanh vừa nãy ăn một cú lên gối vào mặt mà cũng không ngã, có thể thấy năng lực chống trả cực mạnh, nhưng lúc này bị nắm đấm chứa chân khí của Hoàng Hách đánh trúng, thế mà lại không thể bò dậy nổi nữa.
Từ đó có thể thấy, uy lực của chân khí mạnh thế nào.
Phải biết là, Hoàng Hách tu luyện chân khí mới có mấy ngày, trong cơ thể cũng chỉ có một chút chân khí, nếu đợi Hoàng Hách tu luyện chân khí đến cảnh giới cao siêu thì sức chiến đấu chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Thấy đại ca mình thế mà bị Hoàng Hách đánh gục bằng một đấm, trong mắt những người khác lộ vẻ dữ tợn. Bọn chúng vốn là một nhóm người không sợ chết, thấy đồng bọn ngã xuống sẽ chỉ kích thích sự hăng máu của chúng.
“Giết chết hắn”, bọn chúng đỏ mắt, gào thét lao về phía Hoàng Hách. Mà Hoàng Hách lúc này thì lại không hề thấy áp lực, sau khi biết được sự mạnh mẽ của chân khí, anh còn sợ mấy kẻ này chắc?
Có khả năng làm chậm động tác của Vô Thượng Tiên Đồng, cơ thể Hoàng Hách lượn lờ giữa nhóm người, mặc dù anh chưa từng học công phu di chuyển tránh né, nhưng vẫn cứ như nước chảy mây trôi, không ai có thể chạm được vào một cọng tóc của anh.
Còn Hoàng Hách cũng hoàn toàn kích hoạt sức mạnh chân khí kia trong cơ thể, mỗi một đấm hạ xuống đều có một người gào thét ngã xuống, căn bản không ai có thể chịu một đấm của Hoàng Hách mà không gục.
Thoáng chốc, bên cạnh Hoàng Hách đã không có ai đứng được nữa.
“Anh Hoàng Hách ngầu quá!”, Liễu Vi Nhi hưng phấn thét lên, cả gương mặt đỏ ửng vì hưng phấn, cứ như một quả táo đỏ chín mọng, khiến người ta không kiềm được muốn cắn một miếng.
Còn Lý Yên thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có điều từ nắm tay siết chặt đến trắng bệch của cô có thể nhìn ra được cô nhóc lúc này cũng cực kỳ hưng phấn.
Hoàng Hách mỉm cười với họ, sau đó xoay đầu nhìn Lưu Đông, trong mắt lộ vẻ không có ý tốt.
“Hoàng Hách, mày… mày định làm gì?”, Lưu Đông rụt cổ, hơi sợ hãi nhìn Hoàng Hách. Chân thì không kiềm được lùi về sau.
“Ha, ha, Lưu Đông vừa nãy chẳng phải nói muốn cho tao đẹp mặt sao? Giờ sao lại xoắn rồi?”, Hoàng Hách cười khẩy một tiếng, thong thả đi về phía Lưu Đông: “Tao đã nói mày không có thế lực đằng sau căn bản chẳng là cái thá gì hết, không có lũ chó săn của mày, thì ở trước mặt bố mày chỉ là đồ rác rưởi”.
Trong lòng Lưu Đông tức chết. Khả năng của tên tóc xanh này hắn biết rõ ràng, ở Đông Bắc cũng là người có máu mặt, sau đó gây ra án mạng nên trốn thẳng đến Hải Thành, rồi sau đó gặp con trai của cục phó Cục Công an là Lưu Đông, được bao che nên mới không bị bắt. Những năm qua, tóc xanh đã làm nhiều việc cho Lưu Đông, cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ của tên tóc xanh, ra tay độc ác, chẳng mấy mà cũng gọi là có tiếng trong giới xã hội đen Hải Thành, rất ít người dám đắc tội hắn. Không ngờ một người như vậy hôm nay lại thua trong tay Hoàng Hách.
“Hoàng Hách này rốt cuộc đã gặp chuyện gì, sao lại trở nên lợi hại vậy?”, Lưu Đông đau đầu nghĩ thầm. Phải biết là Hoàng Hách mấy hôm trước đã bị hắn tùy ý chà đạp.
Có điều dù trong lòng Lưu Đông sợ hãi, nhưng có một số lời hình thức vẫn phải nói: “Hoàng Hách, mày biết thân phận của tao. Nếu mày dám động vào tao thì bố tao sẽ không tha cho mày”.
“Thế à?”, Hoàng Hách cười khẩy liên tục. Anh lúc này đã đến trước mặt Lưu Đông, nhìn hắn với vẻ mặt trêu tức: “Động vào mày thì sẽ làm sao?”.
“Mày sẽ chết rất thê thảm”, Lưu Đông bị ánh mắt Hoàng Hách nhìn làm cho trong lòng sợ hãi, bất giác hét to. Cứ như chỉ có thế này mới có thể khiến gan hắn to lên chút.
“Vậy tao phải thử xem”, Hoàng Hách cười khẩy giơ nắm đấm, vung một phát với Lưu Đông.
Lúc này Lưu Đông sợ mất mật rồi. Mặc dù hắn cũng có luyện một chút võ, nhưng vừa nãy Hoàng Hách đã đánh ngã tóc xanh và đám anh em của hắn, có cho Lưu Đông 12 lá gan thì hắn cũng không dám động thủ với Hoàng Hách.
Bỗng nhiên, Lưu Đông chịu thua: “Hoàng Hách, có gì thì dễ thương lượng, thế này, tao trả Trương Mộng Mộng cho mày, sau này cũng không gây sự với mày nữa, lần này mày tha cho tao được không?”.
Vừa nói ra lời này thì một tiếng thở dài vang lên, chỉ thấy Trương Mộng Mộng đứng bên cạnh buồn bã cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Hoàng Hách liếc Trương Mộng Mộng một cái, sau đó lộ vẻ mặt chán ghét với Lưu Đông: “Lưu Đông, phải nói là mày đúng là không phải đàn ông”.
Nói rồi, Hoàng Hách giơ tay ra, vỗ vai Lưu Đông: “Tao chán chẳng buồn đánh nhau với loại người như mày”.