Mục lục
Thần y xuất chúng - Hoàng Hách (Truyện full tác giả: Lục Thủy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, không ngờ hai vị phó giám đốc bệnh viện lại có thái độ khác nhau về vấn đề của Hoàng Hách, điều này khiến nhiều phóng viên cảm thấy kỳ lạ.

Bình thường mà nói, trước khi tổ chức họp báo nhất định phải thống nhất lời ăn tiếng nói, chứ đâu như bây giờ người này nói thế này, người kia nói thế kia?

“Phó giám đốc Lý Yên, cô đang muốn làm trái với quyết định của cuộc họp sao?”, phó giám đốc Trịnh nói vào micro với giọng nghiêm túc: “Sau buổi bàn bạc của ủy viên bệnh viên chúng tôi, quyết định đánh giá thành tích thực tập của Hoàng Hách là không đạt, không được nhận vào làm việc chính thức. Ngoài ra, bệnh viện sẽ tiến hành điều tra kỹ về sự việc Hoàng Hách tự ý tiến hành phẫu thuật, một khi phát hiện ra tình hình vi phạm, bệnh viện sẽ truy cứu đến cùng!”.

“Ồ!”.

Cả hiện trường như ong vỡ tổ, hai quan điểm hoàn toàn khác nhau khiến các phóng viên có mặt tại hiện trường đều không biết nên làm thế nào. Nhưng cũng rất nhanh, toàn bộ tình hình diễn biến của hiện trường buổi họp báo đã được truyền ra ngoài. Cảnh tượng hiếm gặp như vậy, nếu ai đăng lên đầu tiên tuyệt đối sẽ thu hút được lượng người xem khủng nhất.

“Không, Hoàng Hách không hề làm sai, nếu là một bác sĩ, vì thân phận của mình mà từ bỏ cơ hội cứu người, đó mới là lang băm đích thực!”, Lý Yên phản biện gay gắt, không có chút nhượng bộ nào.

Hoàng Hách nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lý Yên, trong lòng cảm động và cũng hơi cảm thán. Lý Yên dù sao mới chỉ là một cô gái 23 tuổi, suy nghĩ chưa đủ chín chắn. Trong cái xã hội mà quy tắc lớn hơn cả tình người này, cô làm như vậy chỉ phí công vô ích mà thôi.

Quả nhiên, Khổng Thu Sinh lên tiếng: “Phó giám đốc Lý đừng nói linh tinh nữa. Việc đã được quyết định trong buổi họp, sao lại có thể tự ý thay đổi? Cô là một trong những ủy viên, buộc phải đi theo tập thể!”.

“Không, Hoàng Hách rõ ràng là người có công, sao lại đối xử với anh ấy như vậy!”, thấy Khổng Thu Sinh lên tiếng, Lý Yên vẫn không hề nhún lại.

“Lý Yên, chuyện này buộc phải xử lý như vậy!”, Khổng Thu Sinh thấy bộ dạng không cam lòng của Lý Yên, liền đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lý Yên, nghe tôi đi, cô làm như vậy sẽ mất đi tiền đồ đấy!”.

Khổng Thu Sinh vô cùng quý mến Lý Yên. Ở Hoa Hạ này, người học y trẻ tuổi mà được như Lý Yên vô cùng ít, vốn dĩ Khổng Thu Sinh muốn đào tạo Lý Yên làm người nối tiếp ông ấy. Nhưng nếu Lý Yên cứ tiếp tục gây chuyện như vậy, chắc chắn sẽ khiến lãnh đạo cấp trên phản cảm, đến lúc đó tiền đồ sẽ tiêu tan.

“Giám đốc Khổng, hôm nay tôi làm như vậy, thì đã không còn nghĩ đến tiền đồ nữa!”, Lý Yên lại lắc đầu, kiên quyết nói: “Hoàng Hách là người tôi chỉ thị đến phẫu thuật, tôi không thể để anh ấy thiệt thòi, nếu phía trên muốn trách tội thật, vậy thì cứ chĩa thẳng vào tôi là được”.

“Cô thì… haiz…”, Khổng Thu Sinh lắc đầu, lại thở dài, đã nói đến mức ấy rồi mà Lý Yên vẫn không hiểu, ông ấy cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đàn ông mập mạp bước vào.

Thấy người này, không những đám phóng viên kia ngạc nhiên, mà đến đám người Khổng Thu Sinh cũng đều giật mình.

“Ôi, phó chủ tịch Vương, sao anh lại đến đây vậy?”, Khổng Thu Sinh vội vàng đi lên đón tiếp.

“Hừ, một buổi họp báo đang yên đang lành sao lại làm cho như vậy!”, phó chủ tịch Vương bực mình hắng giọng: “Các người có biết là, giờ có bao nhiêu phương tiện truyền thông đang truyền hình trực tiếp buổi họp báo này không, giờ trên mạng đang loạn hết cả lên rồi kia kìa”.

“Vâng, là do chúng tôi làm việc tắc trách!”, Khổng Thu Sinh vội vàng nói: “Chủ yếu là vừa rồi xảy ra chút vấn đề nhỏ, sẽ được giải quyết nhanh thôi”.

“Vậy sao?”, phó chủ tịch liếc nhìn Khổng Thu Sinh một cái, bực mình nói: “Phải giải quyết xong ngay trong hai phút cho tôi, nếu không sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, đến cả phó chủ tịch tôi đây cũng sẽ bị phê bình lây đấy”.

Khổng Thu Sinh lại gật đầu lia lịa đồng ý, sau đó quay đầu nhìn Lý Yên cười gượng nói: “Phó giám đốc Lý, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, phó chủ tịch Vương ở đây, cô xem cô có thể đừng gây chuyện nữa được không?”.

“Không được, hôm nay kể cả mất đi chức vụ phó giám đốc này, tôi cũng phải lấy lại công bằng cho Hoàng Hách, tôi không thể để anh hùng gặp phải bất công như vậy!”, Lý Yên không hề lay động, gương mặt tràn đầy vẻ cương quyết.

Hoàng Hách nhìn Lý Yên, trong lòng cũng cảm thấy khó xử. Anh không ngờ Lý Yên vì anh lại có quyết tâm lớn đến vậy, thậm chí đến chức vụ phó giám đốc cũng không cần nữa. Một quyết tâm như vậy làm sao mà Hoàng Hách không cảm động cho được? Dù sao địa vị một phó giám đốc của bệnh viện tuyến tỉnh đã là rất cao rồi, người khác có cố gắng đến đâu cũng căn bản không thể bò lên được vị trí này.

Lúc này, Hoàng Hách quyết định khuyên nhủ Lý Yên, người ta vì mình như vậy, một người đàn ông như mình sao có thể để Lý Yên giúp đỡ mình nhiều như thế? Hơn nữa, trong lòng Hoàng Hách thực ra cũng không quan tâm vị trí của một bác sĩ thực tập, có Y Tiên Truyền Thừa, tầm nhìn của Hoàng Hách không chỉ dừng ở giới hạn đó.

“Đây là ai?”, lúc này, phó chủ tịch Vương đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Phó chủ tịch Vương, đây là Lý Yên phó giám đốc mới được bổ nhiệm ở bệnh viện chúng tôi, mới vào làm việc được hai, ba ngày, nên chưa kịp đến chào hỏi anh”, Khổng Thu Sinh vội vàng nói.

“Ồ, cô ấy chính là phó giám đốc mới đó à, không ngờ lại trẻ như vậy”, phó chủ tịch Vương đưa mắt nhìn Lý Yên một cái, và nhìn lâu hơn ở bộ ngực của Lý Yên: “Nghe nói buổi họp báo này là do cô phó giám đốc Lý này phụ trách đúng không?”.

Lý Yên chỉnh lại áo, trong lòng có hơi bực mình. Cô đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn thô tục của vị phó chủ tịch Vương này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK