“Trời ạ, sao mình đột nhiên lại mạnh bạo thế nhỉ?”, trong lòng Lý Yên bất giác nghĩ.
“Ha ha, vừa rồi có lẽ là ảo giác của chúng ta thôi”, Hoàng Hách đột nhiên phá lên cười, rồi nói với ông Quách và đồ đệ của ông ấy.
Ánh sáng xuất hiện trên cơ thể Lý Yên vô cùng ngắn ngủi, ngoài đám ông Quách ra, chắc không có ai nhìn thấy nữa.
“Đúng vậy, nhất định là ảo giác thôi”, ông Quách cũng phá lên cười. Ông ấy biết ý của Hoàng Hách, hi vọng mọi người đều giữ bí mật chuyện vừa nhìn thấy.
Ngập ngừng một lúc, ông Quách nói: “Hoàng Hách này, cửa hàng chúng tôi tối qua lại mới về một lô hàng mới, cậu có muốn thử vận may không?”.
Hoàng Hách cười ha ha: “Được ạ, vậy lại chơi thử xem”.
Vừa nói, Hoàng Hách liền kéo tay Lý Yên đi về phía hàng giá sắt. Bị Hoàng Hách kéo tay, Lý Yên tuy trong lòng vô cùng ngại ngùng, nhưng lại không có chút ý định phản kháng nào.
Sau đó, Hoàng Hách và Lý Yên liền bắt đầu cuộc phiêu lưu cược đá.
Xem ra Lý Yên dạo này thực sự học được không ít về kiến thức cược đá, lại còn mượn một chiếc đèn pin ánh sáng mạnh từ chỗ ông Quách, soi vào từng viên đá thô một, soi chỗ này, soi chỗ kia, miệng chốc chốc còn nói ra những từ thuật ngữ chuyên nghiệp.
Những thuật ngữ chuyên nghiệp mà Lý Yên nói, Hoàng Hách không hiểu gì hết. Còn anh chọn đá thô thì đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần mở Vô Thượng Tiên Đồng ra, ngay lập tức có thể nhìn rõ được bên trong viên đá thô là gì.
Nhưng điều khiến Hoàng Hách có hơi tiếc nuối đó là độ trong của lô hàng này không tốt, Hoàng Hách lượn một vòng cũng chỉ chọn năm, sáu viên đá thô thôi. Ngọc bích của năm, sáu viên đá thô này đều có độ trong tương đối tốt, nhưng để ông Quách còn kinh doanh làm ăn, Hoàng Hách chỉ lấy bốn viên to trong số đó, để lại hai viên hơi nhỏ cho ông Quách kinh doanh.
Nếu không, người khác cược đá cược mãi không thấy lãi, thì sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của chợ đá thô của ông Quách.
“Hoàng Hách, có cần cắt ra xem không?”, thấy Hoàng Hách một lúc lôi bốn viên đá đến, ông Quách cười ha ha rồi hỏi.
“Không cần đâu ạ, cháu đem về nhà tự cắt”, Hoàng Hách lắc đầu. Nếu cắt ở đây, e rằng sẽ lại khiến đám người kia kinh ngạc, đến lúc đó, Hoàng Hách cũng không giải thích nổi.
Còn Lý Yên cũng ‘khệ nệ’ bê một viên đá to bằng cái miệng bát ra thẳng chỗ đồ đệ của ông Quách để cắt.
Thấy viên đá mà Lý Yên đem ra, ánh mắt Hoàng Hách không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Chỉ thấy viên đá thô mà Lý Yên chọn, lại chính là viên đá nhỏ nhất trong sáu viên đá mà Hoàng Hách chọn ra. Vì để cho chợ ngọc bích của ông Quách giữ lại chút tiếng tăm, Hoàng Hách đã cố tình để hai viên nhỏ lại, không ngờ lại bị Lý Yên chọn trúng một viên.
“Được, cắt thế nào đây?”, đồ đệ của ông Quách đón lấy viên đá, mỉm cười nói.
“Còn cắt thế nào nữa, dùng dao cắt là được mà!”, Lý Yên đột nhiên thốt ra một câu, khiến những người xung quanh không khỏi bật cười.
Cuối cùng, vẫn là đồ đệ của ông Quách đưa ra một sách lược an toàn, và bắt đầu cắt đá.
Quả nhiên đúng như dự tính, viên đá thô mà Lý Yên chọn đã cược lãi, tuy phẩm chất không bằng viên của Hoàng Hách, nhưng cũng là một loại đá chính dương lục rất đẹp, có giá trị lên cả triệu tệ.
Nhưng khi ông Quách đưa ra ý kiến muốn mua lại viên này của Lý Yên, Lý Yên lại lắc đầu từ chối. Cô dùng sức nâng viên ngọc bích vừa cắt ra lên, hưng phấn dâng đến trước mặt Hoàng Hách, mặt tươi cười rạng rỡ nói: “Hoàng Hách, cái này tặng cho anh đó”.
“Lý Yên, viên này quý giá quá, vài triệu tệ đó”, Hoàng Hách vô cùng cảm động và từ chối.
“Chẳng phải anh cũng tặng đồ cho tôi sao?”, Lý Yên dịu dàng nói: “Tôi thích mặt ngọc này lắm, Hoàng Hách anh nhận lần đầu tiên của tôi đi”.
“Lần đầu tiên?”, nhìn khuôn mặt xinh đẹp hại nước hại dân này của Lý Yên, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy rung động.
Hoàng Hách đỏ mặt, quở trách: “Hoàng Hách, anh nghĩ đi đâu thế! Cái lần đầu tiên mà tôi nói chính là lần đầu tiên tặng đồ cho đàn ông”.
“Ồ, tôi cũng nghĩ như vậy mà!”, Hoàng Hách cười gian nói: “Nếu không cô tưởng tôi nghĩ gì chứ?”.
“Anh...”, Lý Yên bị Hoàng Hách nói cho cứng họng, lập tức ngại đến mức đỏ mặt, tức tối nói: “Hoàng Hách, anh chỉ biết ức hiếp người khác thôi”.
“Ha ha, tôi đùa thôi, nhìn cô tức lên kìa!”, Hoàng Hách hể hả cười lớn. Anh phát hiện ra, sau khi anh tặng cho Lý Yên chiếc mặt ngọc đó, khoảng cách giữa anh và Lý Yên vô hình chung xích lại gần hơn rất nhiều.
Trêu Lý Yên một lúc, Hoàng Hách lại quay sang phía ông Quách.
“Ông Quách, cháu muốn hỏi ông một chuyện liên quan đến đá thô”.
“Hoàng Hách, cậu cứ việc hỏi, ông già này không dám nói là hiểu hết về lĩnh vực ngọc bích, nhưng ít nhiều thì cũng có biết một chút”, ông Quách cười híp mắt nói với Hoàng Hách.
Hoàng Hách nghĩ một lát nói: “Là thế này ông Quách ạ, không biết ở đâu có thể lấy được càng nhiều đá thô hơn nhỉ?”.
“Sao, cậu muốn kinh doanh đá thô à?”, ông Quách đầu tiên hơi sững sờ, sau đó nụ cười trên khuôn mặt không hề bớt đi: “Nếu cậu thực sự muốn kinh doanh đá thô, ông già này có thể chia sẻ một vài nguồn cho cậu đó”.
“Ông Quách, ông hiểu nhầm rồi ạ”, Hoàng Hách vội vàng lắc đầu giải thích: “Cháu không muốn cướp việc kinh doanh của ông đâu, cháu chỉ là muốn chơi cược đá thôi, tuy đá thô của ông ở đây không ít, nhưng đối với cháu thì vẫn chưa đủ để lựa chọn”.
Hoàng Hách vẫn không thể nói thật với ông Quách. Việc anh cần lượng lớn ngọc bích để luyện công, tuyệt đối không thể để người khác biết được.
“Là vậy sao?”, ông Quách nghĩ một lát, đột nhiên khuyên bảo một cách tận tình: “Hoàng Hách này, cược đá đương nhiên có thể phát tài, nhưng số người khuynh gia bại sản vì nó cũng không ít, cậu chỉ nên chơi chút thôi, chứ không nên chìm sâu vào nó đâu”.
“Nhưng nếu cậu thực sự muốn chơi cược đá, thì tôi có thể giới thiệu cho cậu một nơi!”, ông Quách ngập ngừng rồi nói tiếp: “Ở đó, mới chính là thiên đường cược đá!”