Hoàng Hách và Quách Lai an ủi hai người phụ nữ này một lúc, mới khiến cho tâm trạng của họ ổn định lại.
Cũng đúng lúc này, cô gái vừa khóc vừa kể cho Hoàng Hách và Quách Lai về nguyên nhân của việc này.
Thì ra cô gái tên là Diêm Chi, làm cùng công ty với Đại Tráng. Diêm Chi là kế toán của công ty, còn Đại Tráng là tài xế cho công ty. Vì đều là người mới đến công ty, nên Diêm Chi và Đại Tráng có nhiều quan điểm như nhau, đối với một người xinh đẹp trẻ trung như Diêm Chi, trong lòng Đại Tráng không khỏi nảy lên sự ngưỡng mộ.
Giống như trong những câu chuyện hay kể, hai người này nhanh chóng yêu nhau, sau khi yêu nhau được một thời gian, Đại Tráng và Diêm Chi cũng đến lúc bàn chuyện cưới hỏi.
Nhưng tạo hóa luôn trêu ngươi, đúng lúc này, Diêm Chi phát hiện ra bị ung thư cổ tử cung, hơn nữa do phát hiện muộn, lúc này gần như đã đến giai đoạn cuối. Đối diện với tin buồn này, Đại Tráng không vì thế mà rời đi, ngược lại âm thầm ở bên cạnh cô gái này, âm thầm động viên cô.
Điều kiện gia đình Diêm Chi không tốt, vì bệnh của Diêm chi, gia sản ít ỏi đó đã nhanh chóng không còn gì cả. Đối mặt với tình trạng như vậy, Đại Tráng chủ động gánh chi phí chữa trị cho Diêm Chi. Nhưng gia đình Đại Tráng cũng nghèo, thêm vào trong nhà còn có một mẹ già, mới chi trả tiền chữa trị cho Diêm Chi được nửa năm là đã rơi vào kiệt quệ.
Trong khi đó, Diêm Chi vì không muốn làm lỡ cuộc đời của Đại Tráng, nhiều lần khuyên Đại Tráng hãy rời xa cô. Nhưng Đại Tráng lại chỉ nói một câu: “Nhìn em như vậy, anh không nỡ”.
Cuối cùng, Đại Tráng bị ép đến đường cùng, thấy chưa tìm được chi phí cho lần xạ trị tiếp theo của Diêm Chi, Đại Tráng liền nghĩ đến chuyện bán thận. Sau khi tìm hiểu nhiều nơi, Đại Tráng lén lút tìm thấy một phòng khám tư trái phép, bán quả thận bên phải của mình với giá 100 nghìn. Vì kỹ thuật của bệnh viện tư trái phép rất kém, thêm vào Đại Tráng không nỡ bỏ tiền mua thuốc để hồi phục cơ thể, nên vết mổ trên người cậu ấy mãi không khỏi được.
Nói chuyện tiếp với Diêm Chi, Đại Tráng vô tình nghe thấy Diêm Chi nhắc đến một mẫu điện thoại Iphone, trong lòng nghĩ từ sau khi Diêm Chi bị bệnh, cậu ấy chưa từng tặng cô gái này món quà nào, thế là cắn răng đi đến cửa hàng điện thoại, định mua một chiếc Iphone tặng Diêm Chi.
Thế là mới xảy ra chuyện mà Hoàng Hách thấy vừa rồi.
Nghe Diêm Chi và mẹ Đại Tráng vừa khóc vừa kể, cho dù là Hoàng Hách hay là Quách Lai, kể cả là những nhân viên y bác sĩ khác, trên khuôn mặt đều lộ vẻ khâm phục. Cậu Đại Tráng này thật vĩ đại, vì người mình yêu, thế mà lại quyết định đi bán luôn quả thận phải của mình, trong xã hội mà tình người lạnh nhạt ngày nay, tinh thần như vậy là vô cùng quý hiếm.
Một lúc sau, Đại Tráng được kiểm tra và băng bó xong, y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Vì tình trạng nghiêm trọng, Đại Tráng lúc này vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Được Diêm Chi và mẹ Đại Tráng đi cùng, Đại Tráng được đưa vào phòng ICU, cuộc phẫu thuật này của Hoàng Hách và Quách Lai cũng coi như đã xong hoàn toàn.
“Nhanh thật đã tối rồi, cả ngày chưa ăn gì, Hoàng Hách, chúng ta ra ngoài uống một ly đi”, Quách Lai nhìn Hoàng Hách đưa ra lời mời.
Nếu là bác sĩ thực tập khác, Quách Lai đương nhiên sẽ không chủ động mời một bác sĩ thực tập uống bia, nhưng Hoàng Hách không phải người bình thường, Quách Lai lúc này, đã coi Hoàng Hách như bằng vai vế với mình, thậm chí còn coi như người lợi hại hơn mình. Với con mắt tinh tường của anh ấy, Quách Lai đương nhiên hiểu được Hoàng Hách không phải nhân vật giới hạn ở trong ao làng, chẳng mấy chốc, Hoàng Hách sẽ bay lên như một con rồng, rồng gầm chín tầng mây.
Quách Lai leo lên được vị trí phó chủ nhiệm này, không phải chỉ vì y thuật của anh ấy, cũng là vì cách làm người của anh ấy. Dù sao, trong xã hội bây giờ, người cho rằng dựa vào năng lực để phất lên, đều là những người không có chút kinh nghiệm xã hội nào. Những người lăn lộn thực sự trong xã hội đều biết, muốn lên chức, năng lực buộc phải có, nhưng cũng đòi hỏi có mối quan hệ xã hội lợi hại mới được.
Hoàng Hách nghĩ một lúc chuẩn bị đồng ý. Dù sao muốn phát triển ở trong bệnh viện, có quan hệ tốt với vị phó chủ nhiệm Quách Lai này cũng vô cùng quan trọng, hơn nữa, y đức của Quách Lai cũng được Hoàng Hách công nhận.
Nhưng đúng lúc Hoàng Hách định đồng ý, thì một cô y tá chạy vội tới, đi đến trước mặt Hoàng Hách nói: “Bác sĩ Hoàng Hách, cuối cùng cậu cũng phẫu thuật xong, phó giám đốc Lý đang chờ cậu ở trong văn phòng đó”.
“Muộn rồi mà cô ấy vẫn ở bệnh viện sao?”, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, phó giám đốc Lý nghe nói cậu đến, nên ở trong văn phòng chờ cậu mãi. Cậu đến đó di, biết đâu có chuyện gì quan trong cũng nên”, y tá nhẹ nhàng nói vài câu, rồi cất bước đi khỏi.
“Ha ha, bác sĩ Hoàng Hách, nếu phó giám đốc đã hẹn thì tôi không làm phiền cậu nữa”, Quách Lai cười ha ha, trong ánh mắt nhìn Hoàng Hách lộ ra vẻ mờ ám: “Mau đi đi, đừng để phó giám đốc Lý chờ sốt ruột nữa”.
Hoàng Hách cạn lời nhìn Quách Lai, không ngờ người này trông thì nghiêm túc cứng nhắc, thực ra cũng là một người chẳng nghiêm chỉnh gì.
Nhưng Hoàng Hách cũng không do dự, chào tạm biệt Quách Lai xong liền đi thẳng về phía văn phòng làm việc của Lý Yên.
Ca phẫu thuật tiến hành mất gần tám tiếng đồng hồ, lúc này đã là 8 giờ tối. Giờ này vốn sĩ Lý Yên hoàn toàn có thể tan ca về nhà rồi, nhưng cô vẫn ở lại đợi mình, khiến Hoàng Hách thấy hơi cảm động.
Văn phòng làm việc của Lý Yên ở tòa nhà hành chính, không cùng tòa nhà với phòng phẫu thuật. Bước vào tòa nhà hành chính, chỉ thấy bên trong tối om, ngoài ánh đèn ở hành lang còn sáng, những phòng khác đều đã tắt đèn tối thui.