Lần này tới Thành Đô, Nhậm Giang Lâm cũng mới quyết định vào hai ngày trước.
Thật ra lần này Thành Đô tổ chức hội thương mại du lịch doanh nghiệp Trung Âu đã được xác nhận vào ba tháng trước, tuy tên của hội nghị hay, nhưng quy cách cũng không lớn, tập đoàn Nhậm thị xác định là quản lý chi nhánh ở Thành Đô đến tham gia, mà không phải Nhậm Giang Lâm.
Nhưng vài ngày trước đó, ban tổ chức ở Thành Đô lại gửi thư mời tượng trưng cho các doanh nghiệp lớn, trong lúc vô tình Nhậm Giang Lâm thoáng nhìn địa điểm tổ chức, rồi bảo thư ký liên hệ với quản lý chi nhánh Thành Đô, nói là cùng ngày anh sẽ đến thẳng đó.
Ban tổ chức và chi nhánh Thành Đô binh hoang mã loạn chuẩn bị như thế nào, Nhậm Giang Lâm không có tâm tư quan tâm.
Cuộc họp mười giờ sáng nay của Nhậm thị, đến bảy giờ ba mươi cuộc họp kết thúc sớm, tài xế chờ lệnh dưới lầu đưa Nhậm Giang Lâm đến sân bay.
Một giờ trưa, vất vả đến nơi.
Nhậm Giang Lâm vốn chỉ muốn gọi điện thoại cho Tiêu Việt, nói cho Tiêu Việt anh đã tới Thành Đô rồi, đợi bên này họp xong, hoặc là Tiêu Việt kết thúc việc, anh lại đến gặp Tiêu Việt.
Nhưng không đợi anh nói hết lời, Tiêu Việt nghe thấy anh nói giờ đang ở trong trung tâm Trung Âu đã nói câu tới ngay lập tức, rồi cúp luôn điện thoại.
Nhìn cuộc trò chuyện điện thoại kết thúc, Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao.
Nhưng một lát sau, anh lại không kìm được cong môi khẽ cười một tiếng.
Nửa dựa vào lan can, Nhậm Giang Lâm vuốt vuốt điện thoại, vẫn không khỏi nhớ lại đối thoại vừa nãy của hai người.
Cho dù là trong miệng người khác, hay là trong mắt Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt ngày thường tâm trí bình tĩnh làm việc nghiêm khắc, rất lý trí. Trong lòng ôm những thứ đủ để gây sóc, nhưng cũng quy hoạch tương lai của mình đâu vào đấy, đi con đường của mình.
Ngay cả khi hai người làm rõ sự mập mờ, Tiêu Việt cũng lý trí cân nhắc lợi hại, phân tích tương lai của hai người.
Nhưng mà, người lý trí như thế cũng có thời điểm không lý trí.
Giống như Nhậm Giang Lâm không ngờ tới, ở New Zealand Tiêu Việt sẽ để máy tính xuống, không ngủ không nghỉ theo sát mình trông coi mấy ngày.
Anh không ngờ thiên tài máy tính này lần đầu tiên chạy đến dưới công ty anh hát tình ca.
Không ngờ Tiêu Việt lại vì để ý những lời mắng nhiếc không hề liên quan với anh mà hack cả Weibo.
Cũng không ngờ Tiêu Việt lại vội vàng muốn gặp anh đến thế… Một khắc cũng không chờ được.
Chính là người lý trí như vậy, đột nhiên xuất hiện nhiều khoảnh khắc không lý trí, lại khiến người ta rung động lạ thường.
Chưa kể, sự không lý trí của Tiêu Việt đều là vì anh…
Chỉ có anh.
Sự đặc biệt của anh đối với Tiêu Việt, được biểu hiện rõ ràng ở chỗ Tiêu Việt.
Nhậm Giang Lâm thích sự đặc biệt này không giải thích được, rất thích.
Có điều, không lâu sau khi Nhậm Giang Lâm cúp điện thoại, Tiêu Việt còn chưa tới, trợ lý canh giữ ở hội trường đã tìm tới đây.
“Nhậm tổng, đề tài thảo luận tiếp theo của hội nghị sẽ bắt đầu sau hai phút nữa, giám đốc Trịnh mời anh qua đó.”
“Ừ.” Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, lại không cất bước, chỉ nhìn đồng hồ.
Hội nghị lần này chiếm toàn bộ buổi chiều, tổng cộng có hai đề tài thảo luận, bởi vì thời gian dài, giữa các đề tài có mười lăm phút nghỉ giảo lao, mà vòng đề tài thảo luận trước kết thúc đến bây giờ đã hai mươi phút.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Việt…
Nhậm Giang Lâm híp mắt nói, “Cô nói một tiếng với nhân viên và giám đốc Trịnh, cứ nói tôi có việc gấp cần xử lý ngay, xử lý xong sẽ đến hội trường.”
“Vâng, Nhậm tổng.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, sau khi trợ lý rời đi, Nhậm Giang Lâm đợi chưa đến mười phút, điện thoại vang lên lần nữa.
Tiêu Việt gọi điện đến.
“Hù —— em đến dưới lầu rồi, anh ở đâu, em đi lên tìm anh.”
Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Việt thở hổn hển.
Nhậm Giang Lâm nghe tiếng cười nói: “Ở tầng mười lăm, em chạy à?”
“Đúng vậy? Em ở đây nhớ ông chủ lớn, nhớ kinh khủng.”
Nhậm Giang Lâm không đáp lại trêu chọc của Tiêu Việt, chỉ nói: “Hay là em ở đó đợi anh đi, anh xuống đón em.”
Trong lúc có hội nghị, Tiêu Việt không có nhân viên dẫn đường cũng không có thẻ công tác, e rằng không thể đi vào.
“Đừng! Em đang chờ thang máy, giờ anh đi xuống, nói không chừng chúng ta sẽ bỏ qua nhau.”
Đầu bên kia điện thoại tiếng cười của Tiêu Việt hòa với âm thanh “Tinh” của thang máy đến tầng truyền vào tai Nhậm Giang Lâm. Nhậm Giang Lâm cũng không nhịn được cười nói: “Anh nhớ dưới tầng có bảo vệ, người bình thường không có thẻ công tác thì không thể đi vào.”
“Anh cũng nói đó là người bình thường mà, Tiêu Việt em có thể là người bình thường hả?”
Nhậm Giang Lâm híp mắt, thuận theo lời Tiêu Việt nói cười bảo: “Quả thật.”
Tiêu Việt vui vẻ: “Không nói đùa nữa, thật ra tòa nhà này có một sảnh triển lãm thành quả kỹ thuật của công viên phần mềm, nhân viên có thẻ công tác của công viên phần mềm đều có thể đi vào.”
“Ừ.” Nhậm Giang Lâm đoán sơ sơ, “Công viên phần mềm…”
Còn chưa nói xong, Tiêu Việt bên kia đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh.
“Em vào thang máy rồi.”
“… Được… vậy anh tắt điện thoại.”
“Không cần không cần, thang máy tòa nhà này lắp bộ thu tín hiệu, có thể trò chuyện bình thường.”
“Được.”
“Giang Lâm…”
Tiêu Việt rất ít gọi tên anh như thế, hai chữ này rơi vào trong tai, Nhậm Giang Lâm không hiểu sao cảm thấy lòng nóng hơn.
“Sao vậy?”
Tiêu Việt thấp giọng nói: “Em đến tầng ba rồi.”
Nhâm Giang Lâm hít một hơi, một lát sau mới đáp: “Em đi thang máy số mấy?”
“Thang máy số 6.”
“Ừ…”
“Bây giờ ở tầng năm… tầng bảy… tầng chín…”
Nhậm Giang Lâm hơi rủ mặt mày, nhấc chân sải bước đi qua hành lang, đi về phía thang máy số sáu.
Bên tai là con số Tiêu Việt đọc gần đến mười lăm, Nhậm Giang Lâm bước nhanh hơn, nhịp tim cũng tăng lên.
Khi Tiêu Việt đọc mười lăm, cách đó không xa vang lên âm thanh cửa thang máy mở ra, bên tai, trong điện thoại, anh nghe thấy âm thanh vội vàng của Tiêu Việt.
Gần trong gang tấc.
“Em đến rồi, anh ở chỗ nào! Em lập tức…”
Trong lúc Tiêu Việt nói chuyện, Nhậm Giang Lâm bước nhanh vòng qua chỗ rẽ, Tiêu Việt còn chưa dứt lời, anh cũng đã đi đến cửa thang máy số sáu.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt mặc một chiếc áo khoác trắng, chẳng biết tại sao lại nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau ở quán bar.
Không nhịn được cười nói: “Bây giờ là giờ làm việc, anh Tiêu bỏ việc có phải không tốt lắm?”
“Không tốt chỗ nào…” Nhìn chằm chằm vào người trước mặt, bộ âu phục cầu kỳ tôn lên vẻ tuấn tú lạ thường, bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, cực kỳ giống Nhậm Giang Lâm của lúc đó, nhưng lại không phải Nhậm Giang Lâm của đêm đó, ý cười tràn đầy kia, khiến Tiêu Việt nhìn không nỡ chớp mắt, “Em vội vàng đến dẫn một người đi mà…”
Nhậm Giang Lâm cười nói: “Ai?”
“Anh…”
Nghe vậy, mí mắt Nhậm Giang Lâm run lên, sau đó nhìn Tiêu Việt từ trên xuống dưới, cười: “Em mặc đồ này, thật đúng là..”
Nhưng còn chưa nói xong, Tiêu Việt trước mặt đã vọt lên ôm chặt anh.
Tiêu Việt không ngờ Nhậm Giang Lâm lại đột nhiên đến Thành Đô, hắn càng không ngờ trong nháy mắt mình biết Nhậm Giang Lâm ở Thành Đô, mình sẽ bỏ lại code đã gõ được một nửa, chạy thẳng tới đây,
Hắn vốn cho rằng lần này tách ra, ít nhất phải một tháng không thể nhìn thấy Nhậm Giang Lâm.
Mặc dù lúc trước hắn nói đùa nếu nhớ người hắn sẽ về Thượng Hải mỗi tuần, dù sao ngồi máy bay cũng không bao lâu.
Nhưng trên thực tế hắn và Nhậm Giang Lâm đều biết đây là chuyện không có khả năng.
Bên này hắn đang trong thời điểm bận rộn, Nhậm Giang Lâm quản lý tập đoàn lớn, công ty như thế, sao có thể thoải mái? Hai người đều không có tính cách mặc kệ công việc quan trọng, tùy tâm mà làm, muốn gặp nhau mỗi tuần, vốn không có khả năng.
Nhưng bây giờ Nhậm Giang Lâm tới rồi.
Khi hắn nhớ người này nhớ vô cùng.
“Đạ mấu! Thật mẹ nó…” Tiêu Việt rất kích động, kích động suýt văng tục.
Một ngày này, còn kích thích hơn ngồi cáp treo! Một giây trước hắn còn đang nhớ người này, một giây sau người này đã đi tới bên cạnh hắn!
Khi lên tiếng lần nữa, hơi thở và giọng nói của Tiêu Việt đều run rẩy, “Trước đó cũng không nghe anh nhắc muốn qua đây… Em thật sự…”
Hai tay ôm chặt Nhậm Giang Lâm, trong thời gian ngắn lại không tìm được từ ngữ để miêu tả cảm giác đầy trướng trong lòng, hít sâu một hơi, Tiêu Việt nghiêng đầu, cắn cắn cổ Nhậm Giang Lâm…
“Em nhớ anh nhớ sắp điên rồi… Nhậm Giang Lâm… Mẹ nó em bị quỷ gì nhập… sao lại thích anh đến vậy chứ?”
Tiếng nói của Tiêu Việt không lớn, dán vào bên tai Nhậm Giang Lâm nói, nhưng tòa nhà trống này tiếng vọng lại không nhỏ, cũng may trong lúc có hội nghị người qua lại cũng không nhiều, càng không có ai đi về phía góc thang máy này.
Rất lâu không gặp, nhớ đối phương không chỉ có một mình Tiêu việt, vốn là hai trái tim kết nối vừa tiếp xúc thân mật, cho dù là Nhậm Giang Lâm, tim cũng sẽ loạn.
Nhậm Giang Lâm nghe tiếng, giơ tay ôm lại Tiêu Việt, chóp mũi ngửi mùi của Tiêu Việt, môi cũng từ từ rơi xuống gò má Tiêu việt, “Lời này, phải là anh nói chứ…”
Anh mới là mê muội, từ Thượng Hải vội vàng chạy tới gặp người này… bao nhiêu năm qua chưa từng có…
Tiêu Việt hít thở nghẹn lại, mắt đỏ ngầu, quan sát bốn góc, sau khi xác định không có camera, hai tay hắn mới chậm rãi di chuyển dọc theo sống lưng Nhậm Giang Lâm, từng bước một ép Nhậm Giang Lâm lùi lại, cho đến khi lưng Nhậm Giang Lâm đụng vào vách tường hơi lạnh, giam cầm người giữa ngực và vách tường.
Không biết là ai chủ động, khi cánh môi nóng như lửa dán vào nhau, hai người đều có phần say sưa.
Môi lưỡi quấn quýt, trao đổi hơi thở…
Nhiệt độ nóng rực lan ra từ đôi môi dán nhau, lan từ dưới đôi tay ôm chặt.
Nhưng khi nhận ra tay Tiêu Việt thò vào, Nhậm Giang Lâm vẫn kịp thời hoàn hồn, nghiêng đầu hít sâu một hơi, nhìn về phía hội trường, Nhậm Giang Lâm chậm rãi nói: “Còn nửa cuộc họp…”
Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm nhìn vào đôi mắt đen và nóng bỏng của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, “Em… ở đây đợi anh một lát…”
Nắm lấy tay Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt vội la lên: “Bây giờ anh muốn đi họp, anh biết đấy, bây giờ em… không đợi được…”
Đương nhiên Nhậm Giang Lâm biết, người động tình không chỉ một mình Tiêu Việt…
Hít sâu một hơi, Nhậm Giang Lâm cố gắng ổn định hơi thở, nói: “Anh chỉ gọi điện cho trợ lý để sắp xếp thôi…”
Tiêu Việt gật đầu một cái, hơi không muốn mà thả Nhậm Giang Lâm ra, “Được…”
Nhậm Giang Lâm nói là hai phút, cũng xác thực bỏ ra hai phút, đợi Nhậm Giang Lâm nói chuyện điện thoại xong, mắt Tiêu Việt luôn dính trên thân người trước mắt, giọng khàn khàn nói: “Được chưa?”
“Ừ.” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, cong môi nói: “Tiếp theo… em định dẫn anh đi đâu, không phải ở đây chứ?”
Tiêu Việt liếm môi một cái, “Không biết ông chủ Nhậm đã sắp xếp chỗ ở hôm nay chưa?” Nhậm Giang Lâm đến tham gia hội nghị, ban tổ chức nhất định đã sắp xếp chỗ ở từ lâu, Tiêu Việt biết điều này, nhưng cũng không nhịn được nói: “Nếu chưa sắp xếp, vậy tối nay có lẽ phải để ông chủ Nhậm thiệt thòi ở căn hộ nhỏ của em rồi.”
Nhìn nhau với Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nhướng mày, “Vậy tối nay làm phiền rồi.”
Vừa nói lời này xong, Tiêu Việt chớp mắt, duỗi tay kéo Nhậm Giang Lâm, trầm giọng nói: “Chúng ta về nhà.”
Chương 70Trên đường về nhà hai người đều không nói thêm gì nữa, Tiêu Việt dẫn Nhậm Giang Lâm đi đâu, Nhậm Giang Lâm theo Tiêu Việt đến đó, không hỏi nhiều.
Tiêu Việt đúng là nôn nóng, nhịp tim hắn nhanh cỡ nào, chính hắn cũng không thể đánh giá. Sau khi ra khỏi tòa nhà trung tâm Trung Âu, hắn nắm tay Nhậm Giang Lâm dẫn người đi về phía căn hộ của hắn.
Bốn giờ chiều, vẫn chưa đến giờ tan ca, người đi đường qua lại rất ít, hai người đàn ông nắm tay cũng không thấy gì.
Hôm nay nhiệt độ Thành Đô khá cao, mới đầu tháng năm mùa hè đã lên đến ba mươi độ, mặt trời hơi nóng rực chiếu lên mặt, nóng nhưng Tiêu Việt cảm thấy chút nóng ấy cũng không đáng gì, bởi vì trong lòng hắn có ngọn lửa đang cháy, cảm giác nóng bỏng này nóng hơn.
Tiêu Việt nghĩ, không có gì giải được sự đau khổ này, chỉ có làn da man mát của Nhậm Giang Lâm có thể làm dịu đi đôi chút…
Đi qua công viên phần mềm, đi qua một con phố gần đó, Tiêu Việt dẫn Nhậm Giang Lâm vào căn hộ của mình, cửa phòng vừa đóng lại, đã vội vã không nhịn nổi một tay ôm eo Nhậm Giang Lâm ép anh vào vách tường.
Thắt lưng và bụng dán chặt vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy dục vọng không che giấu được trong mắt đối phương, khiến hai người vốn đã khó kìm lòng hít thở cũng loạn.
Nhìn vào người ngày nhớ đêm mong, Tiêu Việt run giọng nói: “Giang Lâm à, em muốn…”
Nhậm Giang Lâm nhìn nhau với Tiêu Việt cười nói: “Có mùi thuốc lá.”
“Chắc là vừa nãy ở công ty hút thuốc lát một lúc, sao vậy? Không thích…”
Nhưng mới nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì tay Nhậm Giang Lâm vỗ lên mặt hắn.
Tay Nhậm Giang Lâm rất mát, khi đầu ngón tay thon dài rơi trên mặt, Tiêu Việt hơi ngưng thở, hắn cảm nhận được một cách rõ ràng đầu ngón tay lành lạnh của Nhậm Giang Lâm chậm rãi cọ qua hai má, mũi, cánh môi, xẹt qua thái dương, vành tai của hắn… Dừng lại sau tai, chỗ cổ.
Những nơi đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua, gây nên một chút run rẩy.
Nhìn ý cười đựng đầy trong mắt Nhậm Giang Lâm, cũng nhìn thấy tình cảm nồng nàn ẩn trong đôi mắt sâu xa đó, nhịp tim Tiêu Việt như đánh trống, không đợi hắn hành động, ngay sau đó đôi môi Nhậm Giang Lâm đã dán tới.
“Thích…”
Tiêu Việt nghe thấy Nhậm Giang Lâm cười nói nhỏ: “Nhưng nên hút ít thuốc lá thôi…”
Môi lưỡi dán nhau, Nhậm Giang Lâm cười nói, giống như sấm sét nổ tỉnh trong đầu, Tiêu Việt cảm thấy rất cả sự tự chủ của mình đều biến mất gần như không còn theo nụ hôn này của Nhậm Giang Lâm.
Hai tay run rẩy lục lọi mở nút áo âu phục của Nhậm Giang Lâm, vội vàng kéo áo khoác của Nhậm Giang Lâm xuống…
Tiếng vang cởi dây lưng vô cùng rõ ràng trong căn phòng, bàn tay Tiêu Việt rất nóng, ủi nóng trên da khiến Nhậm Giang Lâm không khỏi run rẩy, nhận ra ý đồ của Tiêu Việt anh duỗi tay chặn hai tay của Tiêu Việt lại.
Hai tay Tiêu Việt bị hạn chết thực hiện động tác tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên khỏi cổ Nhậm Giang Lâm, hai mắt đen láy khó hiểu nhìn Nhậm Giang Lâm.
Hơi thở hổn hển, Nhậm Giang Lâm híp mắt nhìn nhau với Tiêu Việt một lát.
Không phải Nhậm Giang Lâm không biết dự định của Tiêu Việt, không giống với người tình trước kia của anh, ánh mắt Tiêu Việt nhìn anh, ý đồ xâm lược trần trụi trong đôi mắt kia anh cũng thấy rõ ràng.
Đây là điều Nhậm Giang Lâm chưa bao giờ gặp phải.
Anh thích làm chủ cảm nhận và giác quan của người khác, lại không thích bị người khác thăm dò, để người khác điều khiển mình…
Cho nên trong những cuộc tình trước đây, bất kể người tình kia là nam hay nữ, anh đều là người chủ đạo, là người cho đi.
Nhưng, kỳ lạ đó là, Tiêu Việt mang theo tính xâm lược như thế anh cũng không ghét, ngược lại, ham muốn cực độ không hề che giấu trong mắt Tiêu Việt dành cho anh khiến Nhậm Giang Lâm không tự chủ được bắt đầu run rẩy, thậm chí mơ hồ khát vọng, khát vọng nhìn thấy dáng vẻ người này cuồng loạn vì anh.
Nhưng, cuối cùng để anh ở thế bị động, anh vẫn khó mà tiếp nhận…
Trầm tư một lát, Nhậm Giang Lâm chậm rãi lên tiếng, “Tiêu Việt…”
“Hửm? Sao vậy?”
“Em định, làm đến… cuối cùng?”
Tiêu Việt vẫn bị Nhậm Giang Lâm kéo hai tay, mắt đỏ ngầu, nghiêng người sang, cắn cánh môi Nhậm Giang Lâm vội nói: “Nhất định rồi, em không chờ được nữa, không nhịn được…”
“Em biết hai người đàn ông… Nên làm thế nào?”
“Biết.”
Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, bỏ qua đôi mắt đối diện: “Trong nhà có áo mưa không?”
Tiêu Việt ngẩn ra, hậu tri hậu giác lắc đầu: “Không có, bình thường em cũng không cần, hai mươi mấy năm qua đối tượng chỉ có một mình anh, anh không bảo em mua, sao em lại có?”
Nói đến đây, Tiêu Việt dừng một lát, khàn giọng nói tiếp: “Giang Lâm, em muốn anh… muốn anh… Nếu không, bây giờ, em xuống dưới lầu mua?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, một lúc lâu mới chậm rãi nhắm mắt, thả hai tay Tiêu Việt ra: “… Lên giường…”
Tiêu Việt cảm thấy, đây là lời nói ** kích thích nhất cũng là điểm chết người nhất hắn từng nghe trong đời này.
(** này mình không biết là từ gì luôn)
…
Tiêu Việt mở mắt ra lần nữa, trời đã tối rồi, duỗi một tay ra tìm điện thoại ở đầu giương, nhưng không tìm được, lúc này Tiêu Việt mới nhớ ra điện thoại để trong túi quần, cũng không biết lúc cởi quần áo đã ném vào góc nào trong nhà…
Trong phòng không bật đèn, Tiêu Việt chỉ có thể nương theo một ít ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn thấy Nhậm Giang Lâm.
Nhậm Giang Lâm vẫn chưa tỉnh.
Hít thở đều đặn ngủ bên cạnh hắn, nằm trong lòng hắn.
Cái tay bị Nhậm Giang Lâm đè sắp mất cảm giác rồi, nhưng chẳng biết tại sao hắn vẫn không nỡ buông ra.
Nhìn mặt mày Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt không nhịn được nhớ lại từng cảnh tượng lúc nãy, dáng vẻ khó nhịn của Nhậm Giang Lâm, dáng vẻ nhiệt tình, thở dốc theo động tác của hắn, dáng vẻ run rẩy…
Tiêu Việt cảm giác mũi bỗng nhiên hơi ngứa, người anh em của mình cũng hơi… Tiêu Việt vội vàng vỗ vỗ mặt mình, dừng tư duy đi chệch lại.
Buổi chiều hắn và Nhậm Giang Lâm trở lại căn hộ, “giày vò” rất lâu, cơm tối chưa ăn, nước cũng chưa uống, nghĩ đến trạng thái ban nãy của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt vốn định ôm người vuốt ve an ủi một lúc, vẫn chậm rãi xê dịch Nhậm Giang Lâm, muốn rút cái tay bị Nhậm Giang Lâm dựa vào ra, khổ nỗi hắn không đủ kinh nghiệm, vẫn khiến Nhậm Giang Lâm tỉnh lại.
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, hơi cau mày nói: “Mấy giờ rồi?”
“Chắc chín giờ.” Tiêu Việt nhìn ngoài cửa sổ, mượn chút ánh đèn đến tủ quần áo tìm quần áo mặc vào, tiện thể cũng tìm một bộ cho Nhậm Giang Lâm nói: “Nếu không anh ngủ thêm lúc nữa? Em đi làm chút đồ ăn.”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu, tay chống giường đang định ngồi dậy, nhưng vừa dậy được nửa chừng thì dừng lại, nhíu mày.
Không thấy rõ biểu cảm của Nhậm Giang Lâm, nhưng Tiêu Việt vẫn nhận ra động tác Nhậm Giang Lâm chậm chạp, hiểu là xảy ra chuyện gì Tiêu Việt vội vàng ngồi xuống bên cạnh Nhậm Giang Lâm, ôm người yêu nhà mình lại, nói: “Khụ, cái đó, khó chịu à?”
“…”
Trong lúc nhất thời Nhậm Giang Lâm cũng không biết nên trả lời khó chịu hay là không khó chịu, nếu nói khó chịu, cũng không tính, nhưng cảm giác khác thường chưa bao giờ có ở chỗ kia khiến anh hơi không thoải mái, nếu nói sự khó chịu kia tạo thành như thế nào, Nhậm Giang Lâm không muốn trả lời cho lắm.
Nhậm Giang Lâm không trả lời, Tiêu Việt vẫn tự giác nói ra: “Hay là anh nằm một lúc đi, chúng ta vẫn chưa ăn cơm tối đâu, anh muốn ăn gì? Em đi mua.” Nghĩ ngợi Tiêu Việt lại bổ sung: “Hoặc là, nếu anh muốn húp cháo, em cũng nấu được.”
Tình sự qua đi, hai người đều có chút thân mật khác, Nhậm Giang Lâm được Tiêu Việt ôm, nghiêng người dựa vào trong ngực Tiêu Việt, không nhịn được cười nói: “Em còn biết nấu cháo?”
“Đương nhiên!” Tiêu Việt duỗi tay bật đèn ngủ, ánh đèn màu vàng ấm sáng lên, thấy rõ Nhậm Giang Lâm Tiêu Việt nở nụ cười: “Nhưng tay nghề của em cũng giới hạn ở cháo và luộc mì thôi, một mình ăn ở ngoài nhiều năm như vậy, em vẫn có kỹ năng cơ bản cho mình ăn no.”
Nói đến đây, Tiêu Việt rất có hào hứng nói: “Nếu không em nấu chút cháo cho anh nếm thử tay nghề em rèn luyện nhiều năm? Em nhớ dưới lầu có quán bánh bao áp chảo Thượng Hải làm cũng rất chính tông phong phú, em lại mua ít bánh bao áp chảo?”
Thấy Tiêu Việt nóng lòng muốn thử, Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Nếu em không chê phiền.”
“Không phiền không phiền.” Cúi đầu hôn môi Nhậm Giang Lâm một cái, Tiêu Việt đỡ Nhậm Giang Lâm nằm xuống, cười nói: “Vậy anh nằm thêm lúc nữa, em nấu xong đến gọi anh.”
“Được.”
Tiêu Việt nói không phiền, quả thực cũng không phiền.
Bỏ ít gạo nếp, gạo tẻ đã vo sạch vào nồi cơm điện, bỏ thêm đủ lượng nước và dầu, nhấn nút nấu cháo, hắn cầm điện thoại và chìa khóa xuống lầu.
Khi hắn trở về trong tay xách theo ít đồ linh tinh, Nhậm Giang Lâm đã mặc quần áo tử tế bước xuống từ phòng ngủ nhìn túi trong tay Việt Việt nói: “Sao mua nhiều đồ vậy?”
“Vừa rồi em nhớ trong nhà hết thịt rồi nên đến siêu thị mua, sao anh xuống đây?” Nói đến đây Tiêu Việt nhìn lướt qua chỗ kia của Nhậm Giang Lâm, nói: “Anh, đi xuống không sao chứ? Không phải khó chịu à?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy hơi mất tự nhiên lắc đầu: “Đâu khoa trương đến thế, không đến mức không bước nổi.” Thích ứng cảm giác này, thật ra cũng không có gì…
“Hả? À…” Tiêu Việt cúi đầu sờ mũi, “Vừa rồi em còn tiện đường đến hiệu thuốc một chuyến…”
Nhậm Giang Lâm khó hiểu, “Đến hiệu thuốc? Em bị ốm…” Nhưng nói đến đây, anh đã biết Tiêu Việt đi mua cái gì. Trong lúc nhất thời không biết nên cười hay là nên buồn bực.
Hai người không nói gì, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Tiêu Việt thấy thế đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm ôm lấy người, thấp giọng nói: “Lát nữa ăn cơm xong, em bôi cho anh…”
Nhậm Giang Lâm dở khóc dở cười, cắn cắn vành tai Tiêu Việt nói: “Em đợi lần sau…”
Tiêu Việt nghe vậy, vui vẻ hẳn, “Được! Em mong chờ lần sau!”