Tang lễ kết thúc, người thân bạn bè đến đây phúng viếng đều lần lượt rời đi, đám người Uông Trạch vốn đến chậm, Nhậm Giang Lâm đã sắp xếp cho họ ở New Zealand hai ngày, đến lúc đó về cùng anh.
Những ngày gần đây, Nhậm Giang Lâm thực sự nghỉ ngơi không đủ, không nghỉ dưỡng sức hai ngày, cơ thể không chịu nổi.
Nhậm Giang Lâm không rời đi, đương nhiên Tiêu Việt sẽ không đi trước, nhưng mấy ngày này ở chung với Nhậm Giang Lâm quen rồi, Tiêu Việt không đến ở khách sạn với bọn Uông Trạch, mà đi theo Nhậm Giang Lâm đến một biệt thự đã bỏ nhiều năm.
Biệt thự luôn được quản gia Lâm quản lý thay, mặc dù lâu không người ở, nhưng cũng sạch sẽ, trên dưới hai tầng, trước tòa nhà chỉ có một vườn hoa kiểu gia đình nhỏ, đủ loại hoa cỏ, xem như là nơi ở vô cùng ấm áp.
Trong hai ngày ở New Zealand, hai người ở chung một mái nhà, ngủ chung một cái giường, giày vò nhiều ngày như vậy, hai người đều không có tâm tư ra ngoài dạo chơi, chỉ nghỉ ngơi trong phòng.
Thay đổi một cách vô tri vô giác, có nhiều thứ đang từ từ thay đổi, Tiêu Việt có thể cảm nhận được, quan hệ của hắn và Nhậm Giang Lâm lại gần hơn trước kia một chút.
Cảm giác này hắn cũng nói không rõ, chỉ là khi chung sống, tự nhiên hơn trước kia… Gần sát một cách tự nhiên, chạm vào, hôn môi một cách tự nhiên, thân mật nóng bỏng chưa từng có, nhưng bầu không khí chảy giữa hai người không nói rõ được cũng không tả rõ được, lại làm cho hai người đều vui vẻ.
Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.
Buổi sáng hôm sắp rời khỏi New Zealand, Nhậm Giang Lâm đã liên hệ với luật sư Kim – Kim Hách Vân của văn phòng luật sự Càn Khôn, ủy thác đối phương xử lý chuyện di sản của Cố Minh Trân.
Luật sư Kim tạm thời giữ chức ở công ty chi nhánh Nhậm thị tại New Zealand, chưa đến ba mươi lăm, đã là chuyên gia trên phương diện tố tụng hình sự, rất có tiếng trong nghề.
“Bà Cố không lập di chúc?”
“Ừ.” Nhậm Giang Lâm nhìn luật sư Kim ngồi ở sofa đối diện anh, nói: “Công ty của bà ấy, cầm trong tay những cổ phần nào tôi cũng không rõ, trong tay tôi cũng không có sẵn tư liệu, những thứ này chỉ sợ phải làm phiền anh đi kiểm tra một chút.”
Luật sư Kim trầm ngâm một lát, nói: “Ý của Nhậm tổng, là muốn lấy được toàn bộ di sản của bà Cố phải không?”
“Nhưng có một điều, tôi vẫn muốn giải thích trước cho Nhậm tổng, nếu đi theo trình tự bình thường, tài sản trước hôn nhân của bà Cố thuộc về cá nhân bà ấy, sau khi chết tất cả tài sản trước hôn nhân của bà ấy được xem như tài sản thừa kế, sẽ được chia đều cho người thừa kế hợp pháp thứ nhất cũng chính là ông Nhậm cha của anh, cha mẹ của bà Cố và anh, theo tôi biết, cha mẹ bà Cố vẫn khỏe mạnh, vậy anh và cha anh mỗi người có thể nhận được một phần tư tài sản trước hôn nhân của bà ấy, hai ông bà cụ của nhà họ Cố có thể được một phần hai.”
Nói đến đây, luật sư Kim quan sát Nhậm Giang Lâm với vẻ mặt không rõ, lại nói tiếp, “Mà tài sản của bà Cố trong thời kỳ hôn nhân, cũng chính là tài sản thuộc về vợ chồng sau khi cưới, sau khi bà ấy qua đời, có một nửa trước tiên cần phải chia cho chồng, một nửa còn lại và nhất trí trước đó, là tài sản thừa kế chia đều cho người kế thừa hợp pháp thứ nhất…”
Nhậm Giang Lâm nhìn luật sư Kim, cười khẽ một tiếng, “Cho nên?”
Luật sư Kim cũng không che giấu, nói thẳng ra: “Nếu như anh muốn toàn bộ di sản, đi theo trình tự bình thường dưới tình huống không có di chúc, là không thể nào, hơn nữa gia đình bên nhà họ Cố, không biết sẽ ra tay ra sao.”
Dựa lưng vào thành ghế sofa, Nhậm Giang Lâm bưng hồng trà trên bàn nhỏ bên cạnh tay trái nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi nghĩ, luật sư Kim nghe không hiểu ý tôi, tôi chỉ cần Nhậm Kiến Thân không được chia một xu một hào là được, về phần cuối cùng nhận được di sản là nhà họ Cố hay là tôi, đều không quan trọng. Những khâu ở giữa mà anh nói, trình tự như thế nào, đều không cần giải thích cho tôi, tôi chỉ cần kết quả.”
Nhậm Giang Lâm nói đến đây, luật sư Kim sao có thể không rõ ý của anh? Anh ta cất tư liệu trên bàn đi, gật đầu nói với Nhậm Giang Lâm: “Nếu Nhậm tổng nói thế, vậy tôi cũng không có gì lo lắng nữa, bây giờ tôi sẽ trở về điều tra tình huống, thực hiện đến kết quả hài lòng nhất cho anh.”
Nhậm Giang Lâm cười nói: “Vậy thì làm phiền luật sư Kim.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Sau khi luật sư Kim rời đi, Nhậm Giang Lâm thấy thời gian không còn sớm, bèn đi đến phòng sách trong cùng trên tầng hai.
Đến New Zealand bao nhiêu ngày, Tiêu Việt đã không đụng vào máy tính bấy nhiều ngày, đây là kỷ lục dài nhất hắn không đụng vào máy tính trong mười mấy năm qua. Nhậm Giang Lâm tìm luật sự nói chuyện, Tiêu Việt không có ai để ôm không có ai để chạm, ngứa tay dữ lắm, lúc này mới nhớ ra laptop trong ba lô đã bị hắn quên lãng rất lâu.
Nói một tiếng với Nhậm Giang Lâm, đi đến phòng sách, lấy máy tính của hắn ra làm ít thứ.
Hắn làm việc mê muội rất nhanh, cũng không dễ dàng phân tâm, ngay cả Nhậm Giang Lâm gõ cửa hắn cũng không nghe thấy, đeo kính nhìn chằm chằm máy tính, tay không ngừng gõ phím, cho đến khi Nhậm Giang Lâm đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hắn mới chú ý có người tới.
Trong miệng ngậm điếu thuốc, động tác gõ bàn phím của Tiêu Việt không ngừng, nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh, cười nói: “Nói xong rồi?”
“Ừ.” Nhậm Giang Lâm liếc nhìn một đống code trên máy tính của Tiêu Việt, hỏi: “Cậu đang làm gì đây?”
“Cái app kia của các anh.”
Nhậm Giang Lâm tính toán thời gian, dựa theo kế hoạch đã định, cũng gần như đến thời điểm giao nhiệm vụ rồi.
“Sắp kết thúc rồi?”
“Sắp rồi, em kết thúc khối này, bọn Uông Trạch kết thúc phần cuối, đã có thể bắt đầu thử nghiệm rồi.”
“Đầu tháng sau có thể hoàn thành?” Nhậm Giang Lâm nhìn bên mặt Tiêu Việt, thay đổi cách nói.
“Nếu nói mã hóa, cuối tháng này là có thể hoàn thành,” Tiêu Việt nói: “Nhưng mấu chốt của phần mềm còn phải xem thử nghiệm của người sử dụng sau khi kết thúc lập trình, sửa đổi thông qua phản hồi của người sử dụng, hoặc là phát hiện bug tiến hành sửa, là một công trình chậm.”
“Mất khoảng bao nhiêu thời gian?”
“Xem tình huống thôi, bình thường nếu tốt đẹp lúc nào lên kệ cũng được, nhưng thông thường mà nói thử nghiệm bên ngoài ba tháng đến một năm đều là bình thường.”
(lên kệ là đưa app lên CHplay hoặc App Store)
Nếu ba tháng, đến lúc đó cũng là tháng sáu, tháng bảy, Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi bèn nói: “Có phải tháng sáu cậu tốt nghiệp tiến sĩ không? Đúng lúc hợp đồng của chúng ta kết thúc, sau đó cậu tính làm gì.”
Tiêu Việt nghe vậy, ngón tay gõ bàn phím dừng lại, hắn hơi nghiêng người sang nhìn chăm chú vào Nhậm Giang Lâm, nói: “Trước đó không lâu giáo viên hướng dẫn của em gọi điện đến đã đề cập việc này với em rồi.”
“Nói thế nào?”
“Chắc anh cũng đoán được, em vẫn luôn chuẩn bị thành lập một công ty hoặc là phòng làm việc, tự mình làm phần mềm, tự phát hành.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu.
Ngón trỏ Tiêu Việt gõ bàn một cái, nói: “Nhưng mà, em thiếu nhân viên.”
Nhậm Giang Lâm nói: “Bọn Uông Trạch thì sao? Không muốn đi theo cậu à?”
Tiêu Việt cười một tiếng, “Em vẫn chưa đề cập với họ, không biết bọn họ có bằng lòng không, thật ra trước mắt mà nói, chỗ em không có gì cả, cũng không phải nói chỉ có kỹ thuật đầy người đã có thể thành công đúng không? Hiện tại mọi thứ đều không biết, đã có rất nhiều công ty lớn đến tìm mấy người bọn Uông Trạch nói chuyện rồi, nếu họ đi theo em mới không có đảm bảo gì, cũng là có tài mà không phát huy được.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhướng mày nói: “Tôi thấy ngày thường cậu tư tin đến thế, cũng nói lời như này?”
Tiêu Việt cười nói: “Hầy, ông chủ lớn à, em đây là tự tin nhưng không tự phụ, dù sao đi nữa, em vẫn nhìn thấu đáo tình trạng trước mắt của mình.”
Đối mặt với Tiêu Việt một lát, thấy thần thái trong mắt Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười lên.
Tiêu Việt này bất cứ lúc nào cũng như vậy, có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng chưa từng kiêu căng, không đánh giá cao bản thân cũng không xem thường người khác, xem xét thời thế hiểu rõ ràng hiện trạng của mình, điều này Nhậm Giang Lâm đã rất thưởng thức từ lúc mới quen Tiêu Việt.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
Tiêu Việt dịch cái ghế, tới gần Nhậm Giang Lâm hơn, “Nói vậy, cho dù mấy người Uông Trạch bằng lòng đi theo em, nhưng vẫn không đủ, lão Hà… Cũng chính là người hướng dẫn của em, ông ấy nói những năm gần đây bên Thành Đô quy hoạch một công viên công nghệ thông tin phần mềm, để thu hút người tài, mở ra rất nhiều điều kiện ưu đãi, điều kiện này cũng hấp dẫn rất nhiều người trẻ tuổi đến đó, trong đó không thiếu người tài kỹ thuật cao có tiềm lực.”
“Hơn nữa, trò chơi ‘Tân thế’ kia đã ‘nở’ ra ở đó, nhưng về sau công ty chế tác trò chơi lại chạy, lão Hà nói công viên phần mềm là nơi thành phố mới quy hoạch phát triển, bên đó không có quá nhiều kinh nghiệm, mặc dù biết loại sản nghiệp này cần lượng lớn người tài, nhưng chỉ cố thu nạp người tài, lại không biết nên giữ lại sản nghiệp như thế nào… Đợi ‘Tận thế’ chạy rồi, mất cái bánh thơm ngon này, bọn họ mới nhận ra vấn đề.”
Công ty game phát triển “Tận thế” kia ban đầu cũng không phải xí nghiệp lớn, cũng không nổi tiếng, sau khi rời khỏi Thành Đô hot dữ dội, mang đến lợi ích sản nghiệp bao nhiêu tỷ cho thành phố N, Nhậm Giang Lâm biết được, cũng chính là chuyện này, bên kia mới lập tức coi trọng, cho doanh nghiệp ưu đãi, giữ doanh nghiệp lại, cho nên bên kia có nhiều doanh nghiệp nhỏ phát triển phần mềm, doanh nghiệp nhỏ không thể giữ được người, người tài có thể đào đi cũng nhiều.
Thật ra Tiêu Việt nói đến đây, Nhậm Giang Lâm đã hiểu. “Người hướng dẫn của cậu bảo cậu đến đó tìm người?”
“Có ý này,” Tiêu Việt nghĩ ngợi, lại nói tiếp, “Nhưng lão Hà cũng nói, Thành Đô cũng khá khoan dung với các công ty mới trên phương diện phần mềm, cũng sẽ ủng hộ, nếu như muốn phát triển ở đó, cũng là lựa chọn tốt…”
Nhậm Giang Lâm ở giới kinh doanh nhiều năm như vậy, đương nhiên biết trạng thái phát triển trong nước năm gần đây, anh có nghe được tình huống bên Thành Đô.
Nhưng mà…
Nhìn Tiêu Việt tràn đầy ý cười, Nhậm Giang Lâm mới chậm rãi nói: “Bên kia quả thực rất tốt.”
Tiêu Việt cười nói: “Cho nên em định chờ sau khi kết thúc mã hóa phần mềm này của Hạo Thiên, sẽ đến Thành Đô xem xem.”
“…” Nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm có mấy lời muốn nói, nhưng lại không biết nến nói thế nào, Tiêu Việt đến Thành Đô, vậy có nghĩa là sẽ rời khỏi Thượng Hải…
Khoảng cách như vậy…
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, không khỏi hơi nhíu mày.
Sao anh lại suy nghĩ vấn đề này. Tiêu Việt lựa chọn thế nào là chuyện của Tiêu Việt, anh không thể can thiệp, càng không có quyền can thiệp, từ khi nào anh suy nghĩ vấn đề lại cộng tình cảm vào…
Nghĩ tới đây, Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, dứt bỏ một chút không vui trong lòng kia, nhìn Tiêu Việt, khách quan phân tích nói: “Đúng thế, những năm này rất nhiều doanh nghiệp phần mềm di chuyển qua đó, chính sách giúp đỡ là một nguyên nhân rất lớn, Thành Đô đang hội tụ người tài, sản nghiệp lại vẫn chưa hoàn toàn đạp lên quỹ đạo, hơn nữa đúng lúc gặp chuyện ‘Tận thế’ xuất hiện, nơi đó hẳn là sẽ dành đủ sự chú trọng, tuyên truyền cho các công ty phần mềm đã đạt được thành tựu, đối với cậu hiện nay mà nói là vô cùng thích hợp.”
Tiêu Việt nhìn chăm chú người trước mắt bình tĩnh phân tích cho hắn, hỏi: “Còn gì nữa?”
Còn gì? Nhậm Giang Lâm ngẫm nghĩ trả lời: “Người tài, chính sách đều đúng chỗ, còn có gì? Nếu như cậu dự định phát triển ở bên kia, tôi nghĩ hẳn là rất tốt.”
“Vậy còn anh?”
Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, “Cái gì?”
Tiêu Việt híp mắt, cười nói: “Ha ha, em nói, ông chủ Nhậm à, anh có biết nếu em đến Thành Đô, vậy có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là em sẽ rời khỏi Thượng Hải. Mặc dù nói bây giờ ngồi máy bay cũng là hai đến ba tiếng, tính cả thời gian bắt máy bay… nửa ngày đi, nhưng khoảng cách ở đó, một hai ngàn cây số đúng không?”
Nhậm Giang Lâm hơi cau mày, sau đó nói: “… Tôi biết.”
“Anh sẽ không cảm thấy…” Tiêu Việt nhất thời không tìm được từ để miêu tả tâm trạng vào giờ phút này, sờ sau gáy, ánh mắt phức tạp nhìn Nhậm Giang Lâm, hắn hiểu được Nhậm Giang Lâm thực sự đang suy nghĩ cho hắn, mới phân tích những điều này cho hắn, nhưng…
“Ông chủ lớn à, anh nói câu không nỡ xa em cũng được mà…”
“…” Nhậm Giang Lâm nghe vậy ngẩn người, không khỏi bỏ qua đôi mắt đối diện.
Tiêu Việt thấy thế đã hiểu được thật ra Nhậm Giang Lâm cũng không thờ ơ, vừa rồi chắc là không muốn nói thôi. Nghĩ tới đây, Tiêu Việt không nhịn được cười nói: “Em cũng không nói em sẽ ở lại Thành Đô, không phải em vẫn đang dự định đi đâu kiếm người tài à? Sao anh phân tích ra cho em, anh làm cho… chậc chậc, lỡ như anh không cẩn thận thuyết phục em đến Thành Đô thường trú, đến lúc đó không phải hai ta thường xuyên chạy tới chạy lui hai nơi?”
Lời này của Tiêu Việt, trái lại khiến một chút không vui trong lòng Nhậm Giang Lâm tan đi, cười nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm hơi nhướng mày.
“Thật ra… cũng có thể.” Nhậm Giang Lâm cười nói: “Nếu như khi tôi nhớ cậu.”
Vừa nói ra Nhậm Giang Lâm đã thấy Tiêu Việt ngẩn người, nét cười trong mắt anh sâu hơn.
“Thời gian không còn sớm, ăn trưa xong, chúng ta sẽ đến sân bay về Thượng Thải, hợp tác chưa kết thúc, bây giờ tạm thời cậu vẫn không đến Thành Đô được.”
Chương 54Mấy ngày nay, cả hai trở nên thân thiết hơn.
Trở về Thượng Hải, Tiêu Việt định thừa thắng xông lên, vun đắp một chút tình cảm của hai người, lại nâng cao phần tình cảm này vài lần, thăng hoa lên, nhưng một chuyến ra nước ngoài công việc dồn nén hơn mười ngày tích góp lại, không chỉ có Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cũng bận tối mắt tối mũi, không có phương pháp phân thân. Nhậm thị và Hạo Thiên cách nhau không xa, hai người lại thực sự không có thời gian chạm mặt.
Cuối tháng ba, app “Hoàn Du” của Công nghệ Hạo Thiên kết thúc mã hóa, hai người không thể gặp nhau một tuần liên tiếp, Tiêu Việt đang định đến chỗ Nhậm Giang Lâm tìm người ăn cơm tối, nhưng gọi điện thoại đến, lại được người tâm tâm niệm niệm thông báo, buổi chiều anh đã đến Bắc Kinh xử lý một số chuyện, phải mấy ngày mới có thể trở về Thượng Hải.
Tiêu Việt có phần nghĩ không ra, nhiều năm như vậy, hắn cũng đã gặp không ít sếp tổng công ty, người khác cả ngày ăn chơi đàng điếm vui đến quên cả trời đất, sao Nhậm Giang Lâm bận bịu đến vậy chứ?
Nhậm Giang Lâm đến Bắc Kinh chuyến này, đến khi hai người gặp nhau, đã tháng tư.
Đầu tháng tư, app bắt đầu đánh giá nội bộ, Nhậm Giang Lâm vừa từ Bắc Kinh về, trước tiên đến Hạo Thiên nghe Nhạc Đào Tiến báo cáo, thuận đường còn dẫn đội tuyên truyền của giải trí Võng Thiên đến.
Đoàn đội này quanh năm đều tuyên truyền tạo thế cho diện ảnh, phim truyền hình, minh tinh của giải trí Võng Thiên, kinh nghiệm phong phú, mỗi lần phim tuyên truyền vừa ra, đều đẹp ngang ngửa tinh phẩm của sản xuất điện ảnh. Biết app bắt đầu công việc hậu kỳ, Nhậm Giang Lâm đã dẫn đoàn đội tới đây.
Trong cuộc họp, Nhậm Giang Lâm ngồi trước bàn dài, sau nghe Nhạc Đào Tiến báo cáo, anh trầm ngâm một lát, mới nói: “Nếu công việc hậu kỳ đã triển khai, vậy công việc quảng cáo cũng nên bắt đầu khua chuông gõ mõ rồi, đoàn đội tôi dẫn đến là của Võng Thiên, mấy ngày kế tiếp, đoàn đội tuyên truyền của Võng Thiên sẽ ở lại đây, mặc dù mọi người chưa từng hợp tác, nhưng sau này chắc vẫn sẽ có cơ hội như vậy, lần này hãy phối hợp với nhau làm tốt công việc nối tiếp.”
“Dù đoàn đội tuyên truyền không phải nhân viên công nghệ thông tin, nhưng nói về khía cạnh khác, bọn họ cũng là người sử dụng, họ không hiểu danh từ riêng trong nghề của các cậu, những thứ này cần mọi người giải thích rõ ràng từng cái về chức năng và đặc điểm của app “Hoàn Du” cho họ, đợi phương án tuyên truyền, văn án được đưa ra, sẽ…” Nói đến đây Nhậm Giang Lâm bỗng dưng ngừng lại, phòng họp yên tĩnh lại trong thời gian ngắn.
Các nhân viên đang tập trung nghe anh sắp xếp công việc, nghiêm túc so sánh, không nghe thấy âm thanh đều khó hiểu cẩn thận nhìn về phía Nhậm Giang Lâm.
Trong phòng họp, chỗ ngồi đằng trước bên trái gần cửa sổ, từ khi Nhậm Giang Lâm bước vào phòng họp, đôi mắt của Tiêu Việt vẫn luôn dính trên người anh.
Ánh nhìn này quá rõ ràng, Nhậm Giang Lâm muốn coi nhẹ cũng khó, khi nhận ra ánh mắt của các nhân viên, anh mới thở nhẹ một hơi, nói với đoàn đội tuyên truyền của giải trí Võng Thiên: “Sau khi văn án và phương án kế hoạch được đưa ra, cầm đến chỗ tổng giám Ngụy trước, nếu anh ta cảm thấy phương án có thể thực hiện, thì bắt đầu công việc quảng cáo, không cần báo cáo để tôi phê duyệt.”
Nhóm trưởng Trương Hoa của đoàn đội tuyên truyền Võng Thiên nghe đến đây, vội vàng đáp một tiếng nói: “Vâng, Nhậm tổng, đoàn đội sẽ nhanh chóng đưa ra phương án.”
“Ừ.” Nhậm Giang Lâm gật đầu: “Mọi người phối hợp với tiến độ thử nghiệm của Hạo Thiên nắm chắc thời gian, cố gắng làm tuyên truyền tinh tế có đặc sắc.”
“Vâng, Nhậm tổng.”
Sau khi Nhậm Giang Lam bàn giao với đội tuyên truyền xong, lại sắp xếp một vài chuyện, thấy thời gian gần hết, anh nói: “Nếu như không có vấn đề gì, cuộc họp hôm nay đến đây thôi.”
“Tôi có một vấn đề…” Tiêu Việt nghe vậy giơ tay lên.
Thấy Nhậm Giang Lâm nhìn sang, hắn cong môi cười nói: “Có điều vấn đề này, phải hỏi riêng Nhậm tổng.”
“…” Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, nói: “Tan họp đi.”
Nhưng nói lời này xong, anh lại từ từ nói một câu: “Tiêu Việt ở lại.”
Triệu Viên Viên, Uông Trạch biết chuyện ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Việt, lại nhìn Nhậm Giang Lâm, nhất thời không nói gì.
Trong phòng họp, sau khi người rời đi, Nhậm Giang Lâm ngồi tại vị trí cũ, ung dung bưng trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó mới nói: “Người đi hết rồi, cậu có chuyện gì muốn hỏi riêng tôi?”
Tiêu Việt đứng lên, sải bước đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, cúi người xuống, hai tay chống hai bên tay vịn ghế của Nhậm Giang Lâm, tay phải còn lặng lẽ meo meo mò tới cổ tay Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt cười lên: “Ông chủ lớn à, ông chủ Nhậm ơi, anh nói xem bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi?”
Liếc nhìn tay Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm chậm rãi ngửa ra sau, đầu dựa vào thành ghế, nhìn nhau một lát với Tiêu Việt, hơi nhíu mày: “Mười hai ngày, làm sao?”
“Làm sao? Mười hai ngày… Đã mười hai ngày rồi, anh cũng không có lời gì nói với em?” Những ngày này Nhậm Giang Lâm bận túi bụi, Tiêu Việt cũng không tiện làm phiền anh, điện thoại cũng không hay gọi, thỉnh thoảng một lần, hai người cũng không nói được hai phút.
“Nói gì?”
Tiêu Việt chậc lưỡi, “Hầy? Ông chủ lớn ngài không có lời gì nói với em à? Nhưng em nhẫn nhịn một bụng lời nói muốn nói với anh đấy.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy khẽ cười nói: “Một bụng lời nói?”
“Còn phải nói?” Tiêu Việt nói tới đây, cười hỏi: “Nếu anh không nói, vậy em có thể nói rồi?”
Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Mời nói.”
“…” Người trước mắt vẫn tràn đầy xán lạn, trong lúc đối mặt, Tiêu Việt có thể nhìn thấy mình phản chiếu trong đôi con ngươi của Nhậm Giang Lâm, trong lòng Tiêu Việt rung động, vốn định nói vài lời trêu chọc, nhưng cuối cùng biến thành một câu thở dài: “Nhậm Giang Lâm ơi… Những ngày này, em thực sự là, rất nhớ anh đấy…”
Âm cuối của lời nói, chôn vùi trong hai cánh môi dính vào nhau.
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Việt rơi vào tai Nhậm Giang Lâm, ánh mắt Nhậm Giang Lâm tối lại, hơi nghiêng người, biến khoảng cách vốn cũng không xa của hai người thành con số không…
Hôn xong, hai người đều hơi thở hổn hển, Tiêu Việt nhìn cánh môi ửng đỏ của Nhậm Giang Lâm, lại dán lên ngậm lại, cho đến khi đôi môi kia đỏ thấu, hắn mới lùi ra.
Đợi khi hơi thở của hai người bình phục, Nhậm Giang Lâm mới mở miệng nói: “Không phải cậu nói lập trình kết thúc, sẽ đến Thành Đô xem trước sao?” Bưng trà trên bàn đã nguội ngắt lên nhấp một ngụm, làm dịu nhiệt độ trên môi Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, nói tiếp: “Sao vẫn chưa đi?”
“Không vội,” Tiêu Việt chuyển cái ghế dựa ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm, “Em định hai ngày nữa nhắc chuyện này với bọn Uông Trạch, xem họ có ý nghĩ gì, nếu như bọn họ bằng lòng theo em, đến lúc đó sẽ bảo họ cùng qua đó xem xem, nhiều người, nhiều góp ý.”
“Ừ,” Nhậm Giang Lâm gật đầu: “Quan hệ của cậu và họ như vậy, cho dù cuối cùng họ lựa chọn thế nào, nói trước với họ cũng tốt.”
“Đúng rồi.” Tiêu Việt nói: “Không nói chuyện này nữa, gần đây anh ổn không? Đừng vì bận quá, ngay cả nghỉ ngơi cũng quên luôn.”
“Đương nhiên sẽ không,” Nhậm Giang Lâm cười nhìn Tiêu Việt nói: “Đổi lại là cậu, cậu sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi quá không có quy luật, đây cũng không phải là thói quen tốt, sửa đi.”
“Lo lắng cho em à?” Tiêu Việt vui mừng nói: “Nếu ông chủ lớn đã lên tiếng, vậy em sẽ sửa, sau này ngủ sớm dậy sớm rèn luyện nhiều hơn. Hầy, có điều nói đi cũng phải nói lại, chiều nay anh có rảnh không? Em mời anh ăn cơm chiều?”
Nhậm Giang Lâm suy nghĩ một lát nói: “Có thể.”
“Năm giờ tan ca? Đến lúc đó em tới đón anh.”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Không cần, bốn giờ chiều có tuần san kinh tế muốn đến phỏng vấn nhân vật, thời gian ấn định là một giờ, nhưng họ muốn chụp hai tấm ảnh tạp chí, chắc là sẽ mất nhiều thời gian, đến lúc đó kết thúc tôi trực tiếp đến tìm cậu.”
“Được thôi,” Mấy lần ăn cơm trước kia, trên cơ bản đều là Nhậm Giang Lâm đặt chỗ, Tiêu Việt suy nghĩ bèn nói: “Hai ngày trước em phát hiện một quán đồ ăn Vân Nam cũng khá ngon, quán đó làm bún qua cầu rất chính tông, đến lúc đó dẫn anh đi?”
“Được.” Nghĩ đến Vân Nam nằm ở phía Tây Nam, đồ ăn cũng thiên cay, Nhậm Giang Lâm hỏi: “Có cay lắm không?”
Nghe vậy, Tiêu việt nhớ tới tình cảnh lần trước dẫn Nhậm Giang Lâm đi ăn xiên nướng, không nhịn được bật cười: “Không sao không sao, quán đó hơi cay thật sự là ‘hơi cay’.”
Cuộc họp kết thúc được một lúc, Kha Hoằng Ích nhìn phòng họp vẫn đóng chặt cửa, không kìm được mở miệng nói: “Này này, mày nói xem anh Việt định nói chuyện gì vậy? Anh ấy và sếp Nhậm ở phòng họp tối thiểu được nửa tiếng rồi đúng không, nói những gì thế, có thể nói lâu đến vậy? Còn thần thần bí bí nói riêng.”
Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích, bĩu môi nói: “Ai biết.”
Thấy Uông Trạch không hứng thú lắm, Kha Hoằng Ích ngạc nhiên nói: “Mày sao đấy? Ngày thường không phải hóng hót lắm à, sao giờ câm rồi? Mày không tò mò anh Việt muốn nói gì hả? Chậc chậc chậc, mày nhìn giác ngộ này của bọn mày xem, mày lại nhìn anh Việt người ta đi? Người ta và sếp lớn quan hệ thân như thế, xưng anh gọi em.”
Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích, hừ khẽ một tiếng: “À, bọn họ xưng anh gọi em?”
“Không phải? Mày đừng nói với tao mày không nhìn ra quan hệ của họ tốt.”
Uông Trạch gật đầu nói: “Ừ, nhìn ra được.”
“Cho nên tao nói mà, chúng ta nên học tập anh Việt, chủ động nói chuyện với Nhậm tổng, vun đắp tình cảm.”
Uông Trạch dường như đột nhiên nhận ra, vỗ đùi nói: “Mày nói đúng! Sao tao không nghĩ tới nhỉ! Đi giữ gìn mối quan hệ với Nhậm tổng có thể lên như diều gặp gió! Anh Ích ơi, nếu không anh làm mẫu cho chúng em trước! Sau đó xưng anh gọi em với Nhậm tổng giống như anh Việt?”
“…” Nhìn kỹ năng diễn xuất khoa trương của Uông Trạch, Kha Hoằng Ích cảm thấy hết hứng chém gió.
Uông Trạch thấy người kia không nói lời nào, bèn vỗ vỗ vai Kha Hoằng Ích, lời nói thấm thía bảo: “Với tư cách là anh em, tao vẫn cho mày một lời khuyên, lòng tò mò không chỉ hại chết con mèo, còn xem như hại chết mày.”
“Hả? Có ý gì?”
Uông Trạch không trả lời, ý tứ sâu xa nhìn Kha Hoằng Ích, dáng vẻ sâu hiểm khó dò.
Anh ta rất chắc chắn, nếu Kha Hoằng Ích thật sự định vun vén tình cảm với Nhậm Giang Lâm… cũng không biết Tiêu Việt sẽ làm ra chuyện với với Kha Hoằng Ích.
“Này? Mày đừng che giấu nữa, mày có ý gì hả?”
Nhưng sau khi Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm đi ra ngoài, Kha Hoằng Ích mắt tinh thấy miệng Tiêu Việt đỏ ửng, vô thức hỏi một câu: “Anh Việt miệng anh sao vậy? Ăn gì à?”
Nhậm Giang Lâm: “…”
Triệu Viên Viên thấp giọng lẩm bẩm: “Lẽ nào cái tên Kha Hoằng Ích này là thiểu năng…”