• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Bàn bạc xong với mấy người bạn tốt, Tiêu Việt mới nhận ra hắn quên một chuyện quan trọng.

Hắn không có phương thức liên lạc của Nhậm Giang Lâm.

Rõ ràng hai người gặp nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không trao đổi số điện thoại liên lạc.

Nghĩ vậy, Tiêu Việt mới phát hiện mấy lần hai người có thể chạm mặt, vậy mà hoàn toàn là vì trùng hợp.

Chậc chậc, thật sự là ông trời muốn cho bạn biết một người, bạn có tránh cũng không tránh được.

Nhưng lần này Tiêu Việt thực sự có chuyện quan trọng, cũng không thể tùy duyên, ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Cung Hữu Vĩ.

“Ơ, anh, hiếm lạ thế, anh lại gọi điện cho em.” Cung Hữu Vĩ ngồi ở văn phòng rảnh rỗi chơi quét mìn, cười nói: “Hôm nay tìm em có chuyện gì hả?”

“Số điện thoại của Nhậm Giang Lâm là bao nhiêu?”

Lời này vừa nói ra, tay Cung Hữu Vĩ run một cái, nhấn vào mìn ầm ầm nổ lên, chẳng qua cậu ta cũng không hứng thú đi quan tâm.

Tiêu Việt vừa đến đã hỏi số điện thoại của Nhậm Giang Lâm, đây là chuyện gì? Đây là chuyện lớn á! Ngọn lửa hóng chuyện trong lòng thẳng nam Cung Hữu Vĩ bắt đầu cháy hừng hực, “Sao thế? Anh, anh tìm sếp tổng có chuyện gì?”

“Chú nói nhảm đấy hả?” Tiêu Việt xì một tiếng khinh miệt, “Không có việc còn đến hỏi chú?”

“Chuyện gì vậy?”

“Cung Hữu Vĩ, chú nói nhảm hơi nhiều đấy? Chú có nói không? Nếu chú không nói anh đến thẳng XX lục danh bạ sao lưu của chú.” Tiêu Việt thiếu kiên nhẫn nói.

“Ê, đừng mà, anh Việt, không đùa với anh nữa,” Cung Hữu Vĩ gãi đầu một cái nhìn xung quanh một lát, thấy không ai để ý tới cậu ta, mới thấp giọng nói, “Chẳng phải em đây tò mò quan hệ của anh với sếp tổng à? Hôm đó các anh để lại bốn trăm rồi đi, cũng không giải thích cho thằng em này.”

“Bốn trăm gì?” Tiêu Việt khó hiểu.

“Không phải lúc ấy nói bốn trăm một tiếng gì đó hả? Ý nào đấy?”

Tiêu Việt sững sờ, trong thời gian ngắn không biết giải thích thế nào, nói: “Đừng nói linh tinh nữa, mau cho anh số điện thoại của Nhậm Giang Lâm, anh có chuyện quan trọng.”

“Vâng vâng vâng, em cho ngay.” Thấy sư huynh ngậm chặt miệng không muốn lộ một chữ, Cung Hữu Vĩ cũng không hỏi thêm nữa, sau khi tra cứu danh bạ của nhân viên nội bộ, báo cho Tiêu Việt một dãy số.

“Đây là số điện thoại bàn của văn phòng Nhậm tổng ở tổng bộ tập đoàn Nhậm thị, em không có số điện thoại di động của anh ta, anh gọi tới chắc là thư ký Lôi nghe, phải gọi vào giờ làm việc, đến lúc đó anh nói rõ rành tình huống cho cô ấy là được.”

“Được, cảm ơn.”

“Ơn huệ gì, nhưng mà anh Việt này, năm nay anh về nhà ăn Tết không?”

“Hôm ba mươi sẽ về, sau đó ở vài ngày, làm sao?”

“Vậy thì tốt quá, ngày mười bốn là lễ tình nhân, cũng chính là một ngày trước năm mới, anh có muốn đi chơi cùng không?”

“Chú hẹn anh đón lễ tình nhân? Chú không bị điên chứ!”

“Em hỏi anh có muốn đi tham gia quan hệ hữu nghị không?” Cung Hữu Vĩ run lên, nói: “Hôm lễ tình nhân bộ phận bọn em tổ chức quan hệ hữu nghị, hẹn mấy em gái ở bộ phận khác, em nghĩ anh cũng độc thân, hỏi anh có muốn đến không!”

“Con mẹ nó chú không nói cho hết, sao anh biết chú có phải độc thân lâu quá tự sa ngã, định kéo anh đi lên cơn?”

“…”

“Được rồi được rồi, không chém gió nữa, anh không đến hội quan hệ hữu nghị của chú đâu, chú cố mà trân trọng cơ hội đi.” Tiêu Việt nói xong cũng không đợi Cung Hữu Vĩ nói tiếp đã cúp điện thoại.

Cúp điện thoại rồi, Tiêu Việt nhìn đồng hồ, sáu giờ ba mươi chiều, nghĩ rằng người khác đã tan làm, Tiêu Việt cũng không vội gọi cuộc điện thoại này, cầm lấy chìa khóa đứng dậy ra ngoài ăn cơm.

Cách nơi hắn ở không xa có con phố nhỏ, đều là mấy sạp hàng bán thức ăn nhẹ thức ăn nhanh, hai cái bàn thấp mấy cái ghế đẩu thấp bằng nhựa tạo thành một quán nhỏ, ngõ nhỏ không đặt tên, người xung quanh tùy ý gọi là “Ngõ Khoan Trách”, trong ngõ có rất nhiều sạp hàng, Tiêu Việt tìm đại một sạp hàng ngồi xuống, gọi một đĩa cơm, một phần sủi cảo, một lon bia.

Đợi khi ăn hết sạch sành sanh, Tiêu Việt mới thỏa mãn đi về.

Sáng hôm sau Tiêu Việt mới gọi điện thoại tới, nghe máy là một cô gái, giọng nói thản nhiên không lên xuống, đợi Tiêu Việt nói rõ mục đích đến, cô mới trả lời: “Tổng giám đốc đang họp, chắc là sẽ kết thúc trước giữa trưa, lát nữa cuộc họp kết thúc tôi lập tức chuyển lời cuộc gọi đến của anh Tiêu cho tổng giám đốc.”

“Ừ, được, vậy thì cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, nên mà.”

Nhưng chưa đến mười một giờ, Tiêu Việt ở nhà gõ code đã nhận được một cuộc gọi xa lạ.

“Alo? Xin hỏi là Tiêu Việt à?”

“Nhậm Giang Lâm?” Tiêu Việt dừng công việc trên tay, “Đây là số di động của anh?”

“Đúng, lần trước chưa nói với cậu, đợi khi nhớ ra không có phương thức liên lạc của cậu, cậu đã gọi điện tới rồi.”

“Số máy bàn công việc của anh tôi vẫn phải hỏi Cung Hữu Vĩ mới biết được.”

“Ừ.” Nhậm Giang Lâm cũng đoán được, “Lần sau cậu gọi thẳng vào số này đi?”

“Số điện thoại cá nhân cũng nói cho tôi?” Tiêu Việt cười nói, “Không sợ nửa đêm tôi gọi điện thoại phá hỏng ‘chuyện tốt’ của ông chủ lớn à?”

“Chỉ sợ anh Tiêu còn bận hơn tôi, gọi cuộc điện thoại này cũng bớt thời gian phải không?” Xuyên qua điện thoại, giọng Nhậm Giang Lâm hơi sai lệch, tiếng cười rơi vào trong tai dường như cũng hơi khàn.

Tiêu Việt dừng một lát mới nói tiếp: “Vậy ông chủ lớn nói đúng quá, đúng là bớt thời gian gọi điện thoại, nhưng bận rộn nữa cũng phải gọi cuộc điện thoại này.”

“Quyết định rồi?”

“Đúng, anh quyết định thời gian chúng ta nói chuyện hợp đồng?” Vừa rồi gọi điện thoại không để ý, bây giờ Tiêu Việt mới nhận ra hôm nay là thứ bảy.

Thứ bảy người này cũng phải họp, đi làm bình thường?

Nghĩ như vậy, Tiêu Việt bổ sung: “Hoặc là anh trực tiếp cử một người đến bàn bạc với chúng tôi? Tôi cũng biết ổng chủ lớn bận rộn, thực sự không được thì anh đừng đến.”

Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười, “Cậu không muốn gặp tôi thế cơ à?”

Nhưng câu nói này vừa ra khỏi miệng, Nhậm Giang Lâm đã hơi hối hận, đoán chừng là vì trò chuyện qua điện thoại, khiến anh có phần phân rõ thân sơ, lời nói rất có ý tứ không rõ ràng rồi.

“Muốn chứ, ông chủ lớn à, tôi nghĩ đến anh cả ngày lẫn đêm đấy.” Một tay Tiêu Việt gõ bàn phím, vừa gõ code vừa trò chuyện điện thoại, phân ra trong lòng nói chuyện càng không trải qua suy nghĩ: “Nếu ông chủ lớn không chê phiền thì đến nhìn tôi một lát đi, để hiểu nỗi khổ tương tư của Tiêu Việt.”

“…” Nếu không phải anh biết Tiêu Việt là thẳng nam, thực sự không có hứng thú với anh, nói những lời này cũng chỉ vì chính người đó hơi có tính vô lại không đứng đắn. Bằng không thì động tác và ngôn ngữ của Tiêu Việt ở mấy lần chạm mặt này, đủ để khiến cho người ta cảm thấy đang trêu chọc Nhậm Giang Lâm anh.

Trong lúc nhất thời Nhậm Giang Lâm lại không tìm thấy lời để nói lại, không biết làm thế nào để tiếp tục, đành phải chuyển chủ đề nói: “Vậy hẹn mười giờ sáng thứ ba tuần tới, địa điểm ở tầng ba trụ sở của tập đoàn Nhậm thị, đến lúc đó các cậu tìm thư ký Lôi, cô ấy sẽ dẫn các cậu tới. Về phần bên tôi bảo pháp vụ công ty mô phỏng một bản hợp đồng trước, đến lúc đó các cậu xem trước rồi lại nói.”

“Được, vậy thứ ba gặp?”

“Ừ, gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Tiến sĩ sinh trên cơ bản không có ngày nghỉ gì, từ năm nhất dạo chơi ở trường học một thời gian, thời gian còn lại đều không khác gì tộc đi làm, một năm cũng chỉ vài ngày nghỉ như vậy, cũng may thân phận vẫn là sinh viên, nhận nhiệm vụ bên ngoài vẫn tương đối tự do.

Vừa đến thứ ba, mấy người đã xin nghỉ, Triệu Viên Viên là cô gái duy nhất, đã từng là dân đu idol điên cuồng, mặc dù đã “cai nghiện” nhiều năm, nhưng cái tính hóng hớt từ đầu chí cuối không giảm bớt tí nào, đối với Nhậm Giang Lâm càng tò mò tới cực điểm.

Sáng ngày ra, cửa nhà đã bị gõ vang, Tiêu Việt mới ngủ chưa đến ba tiếng, mang theo cái đầu như tổ quạ, bất đắc dĩ nhìn Triệu Viên Viên, “Viên Viên à, giờ mới sáu rưỡi, sao bà đã tới đây rồi?”

Nhà hắn gần trụ sở của tập đoàn Nhậm thị, đón xe mười mấy phút là đến, cho nên đã hẹn trước gặp nhau ở nhà hắn, sau đó cùng qua đó.

“Ông vẫn đang ngủ á?” Triệu Viên Viên vòng qua Tiêu Việt đi đến phòng khách, một tay kéo rèm phòng khách ra, “Ông xem hôm nay ánh nắng tốt biết mấy, mau mau chỉnh đốn đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

Tiêu Việt đóng cửa, cũng không để ý tới Triệu Viên Viên, đi thẳng về phòng ngủ, “Bà tự đi đi, chìa khóa trên bàn bà cầm đi, tôi ngủ lúc nữa, bọn Uông Trạch đến thì gọi tôi dậy.”

Triệu Viên Viên vội vàng kéo người lại nói, “Ê ê ê, đã mấy giờ rồi, ông còn ngủ lại?”

Tiêu Việt bị giữ chặt than thở nói: ”Tối qua, không, bốn giờ sáng tôi mới ngủ, nếu còn không ngủ, tôi sợ lát nữa sẽ chết ở nửa đường.”

“Cuộc sống của ông làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật.” Nhìn thấy dáng vẻ rã rời của Tiêu Việt, Triệu Viên Viên buông tay ra, nhíu mày, “Được rồi, ông đi ngủ đi, muốn mua bữa sáng cho ông không?”

“Mua lồng bánh bao hấp đi.” Tiêu Việt vẫy vẫy tay đóng cửa phòng ngủ.

Đợi lần nữa bị người đánh thức, đã gần chín giờ rồi, mấy người bạn tốt đã đến hết.

Tiêu Việt rửa mặt qua loa, hai ba lần nuốt bữa sáng Triệu Viên Viên mang về, cũng chưa đến chín giờ hai mươi, một nhóm sáu người gọi hai cái xe đến Nhậm thị.

Tòa nhà của tập đoàn Nhậm thị xây rất sớm, là kiến trúc của thập niên 90 thế kỷ trước, năm đó đương gia của Nhậm thị mời nhà thiết kế nước Anh đến thiết kế xây dựng, nhà thiết kế áp dụng xử lý ba đoạn, giữa tầng hai và ba có tám cột đá kiểu Ionic Order, các đỉnh thông gió kiến trúc Baroque được thiết lập ở trên cùng, những nét chạm khắc tinh tế đẹp đẽ trên mặt tường xám trắng. Tòa nhà kiến trúc chỉ có năm tầng, nhưng áp dụng thiết kế hình chữ hồi (回), chiếm diện tích không nhỏ.

chien-luoc-cua-dan-ky-thuat-11-0cột đá Ionic Order

chien-luoc-cua-dan-ky-thuat-11-1kiến trúc Baroque

“Trước kia tôi thường xuyên đi qua chỗ này, nhưng dù sao vẫn không dám đi vào.” Triệu Viên Viên đứng ở dưới lầu nhìn lên trên, cảm thán nói: “Thập niên chín mươi đã có thể xây dựng tòa nhà loại này, Nhậm thị thực sự là giàu nứt đố đổ vách.”

“Được rồi, đừng xem nữa,” Tiêu Việt nói: “Thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta nhanh chóng đi vào thôi.”

Chắc là thư ký của Nhậm Giang Lâm đã nói với bảo vệ ở cửa trước, sáu người vào tòa nhà nói rõ mục đích đến, bảo vệ khách sáo cho vào.

Nhìn trang trí trong phòng hoa lệ hơn, Triệu Viên Viên càng khó tự kiềm chế, “Có phải tôi đi tới lâu đài cổ của Châu Âu không? Trời ạ làm việc ở đây là hạnh phúc biết mấy, mỗi ngày đều được đồ trang trí bling bling rửa mắt, coi như lóe mù mắt, tôi cũng muốn đến.”

“Đúng rồi, anh Việt, mới đầu tôi vẫn chưa cảm thấy bất thường, nhưng tới đây đã hơi nghi ngờ, Nhậm Giang Lâm không phải sếp tổng của tập đoàn Nhậm thị à? Không phải nên có bộ phận riêng đến ký hợp đồng với chúng ta sao? Sao anh ta lại tự mình bàn bạc chuyện hợp đồng với chúng ta?”

Tiêu Việt bĩu môi, nhíu này. “Sao tôi biết anh ta nghĩ như nào.”

Mà ở chỗ khác trong tòa nhà, thư lý Lôi nhận được tin tức nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

“Mời vào.”

Nghe tiếng thư ký Lôi đẩy cửa đi vào, “Nhậm tổng, mấy người anh Tiêu đến rồi.”

“Anh Tiêu?” Nhậm Giang Lâm ngẩn ra.

“Đúng, anh bảo hôm nay ký hợp đồng với họ.”

Lúc này Nhậm Giang Lâm mới nhớ ra tuần trước đã nói với Tiêu Việt thứ ba ký hợp đồng, đã thứ ba rồi à?

Quan sát văn kiện đầy bàn, Nhậm Giang Lâm day day huyệt thái dương đau nhức, gần đây tập đoàn nhiều việc quá, anh đã bận quên cả thời gian.

Thư ký Lôi đi theo Nhậm Giang Lâm nhiều năm, cũng biết gầy đây tập đoạn bận cỡ nào, thấy Nhậm Giang Lâm không đáp lời, cô mới thử nói: “Thật ra, nếu tổng giám đốc không có thời gian, để quản lý Trương của bộ phận nhân sự và chủ nhiệm Thạch của bộ pháp vụ đi tới là được.”

“Không cần.” Nhậm Giang Lâm lắc đầu, đứng dậy, “Tôi tới ngay.”

Thật ra Nhậm Giang Lâm cũng biết thư ký Lôi nói không sai, chuyện trên tay anh quá nhiều, chuyện ký hợp đồng này anh vốn không cần quan tâm, sắp xếp xong xuôi là được.

Nhưng mà, anh cũng không nói được tại sao lại muốn tới nhìn xem.

Có lẽ, là vì Tiêu Việt đúng là một người tài đáng được coi trọng như vậy?

Chương 12: Sao Anh Lại Ở Đây

Tiêu Việt đến tầng ba đã có người tới dẫn họ đến phòng họp nhỏ.

Trên bàn họp rất dài bày tài liệu và hợp đồng phác thảo, một bên trong phòng họp có mấy người ngồi, trên bảng trước chỗ ngồi phân biệt viết bộ phận nhân sự, bộ phận pháp vụ.

Nhậm Giang Lâm vẫn chưa tới.

Đi theo nhân viên dẫn đường đi đến ngồi đối diện mấy người kia, chào hỏi đơn giản, Nhậm Giang Lâm đã tới, cùng tới đây còn có Nhạc Đào Tiến của công nghệ Hạo Thiên.

Thấy người đến, những người kia vội vàng đứng lên, “Nhậm tổng anh tới rồi.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu, nhìn sang bên cạnh, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Việt cũng đang nhìn tới, vẫn như mấy ngày trước nhìn thấy, miệng đầy râu, đầu tóc rối bù.

Anh còn tưởng là trường hợp như này, Tiêu Việt hoặc ít hoặc nhiều sẽ chỉnh đốn, xem ra là anh nghĩ nhiều rồi, Nhậm Giang Lâm không khỏi cười nói: “Anh Tiêu tới sớm quá.”

Tiêu Việt nghe vậy đứng lên, hai tay đút trong túi cười đi về phía Nhậm Giang Lâm, “Đúng rồi, vội tới gặp anh mà.”

Nói đoạn, Tiêu Việt để ý thấy quầng thâm dưới mắt Nhậm Giang Lâm, chậc lưỡi, “Mấy ngày không gặp, không ngờ quầng thâm mắt của ông chủ lớn còn nặng hơn tôi? Dạo này rất bận?”

“Thực sự rất bận.” Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, “Vậy chúng ta bắt đầu đi?”

“Được.”

Toàn bộ cuộc họp có thể nói là khiến người ta hết sức hài lòng.

Đối với bên Nhậm Giang Lâm mà nói, nhóm tiến sĩ sinh Tiêu Việt làm công việc kỹ thuật không làm ra vẻ, sẽ không bám vào một vài điều khoản có cũng được mà không có cũng chả sao rồi vấn đề quyền lợi không ngang nhau để nói cả buổi, chỉ cần viết rõ ràng nội dung dự án, thỏa mãn yêu cầu cơ bản của họ và nói rõ thời gian thực hiện hợp đồng, số tiền cụ thể và cách trả tiền là được.

Đối với bọn Tiêu Việt mà nói, Nhậm thị cũng coi như đưa ra đủ thành ý, Nhậm Giang Lâm tự mình tới đây hứa hẹn, không có gì phải xoắn xuýt.

Đợi hợp đồng cuối cùng được in ra, sau khi hai bên ký tên, hợp đồng dự án này coi như đã quyết định.

“Bên Hạo Thiên mới là nơi nghiên cứu phát triển dự án cụ thể, khoảng thời gian này chỉ sợ các cậu cần tốn nhiều tâm trí.” Nhậm Giang Lâm nhìn mấy người giải thích nói.

“Nếu như có yêu cầu gì khác về thiết bị, thì nói rõ với Nhạc Đào Tiến, đến lúc đó anh ta sẽ hỗ trợ các cậu.” Nhìn đồng hồ, Nhậm Giang Lâm đứng lên, “Nếu như không có vấn đề gì, lát nữa tôi còn có một cuộc họp, đi trước đây.”

“Được, lần sau gặp.” Tiêu Việt gật đầu.

Ký xong hợp đồng dự án, việc cũng tới, mấy ngày kết tiếp Tiêu Việt lại trải qua cuộc sống đi tám về N.

(“đi tám về N” là đi làm lúc tám giờ còn giờ về thì không biết)

Nhậm Giang Lâm nói dự án gặp phải khó khăn, đó thật sự là không nói dối tí nào, mấy người lấy được dự án nói rõ chi tiết xem xét, đã phát hiện vấn đề.

Người phụ trách ban đầu của dự án cung cấp khung quá lớn, không ước tính hợp lý các tài nguyên, kinh phí cần thiết để phát triển dự án phần mềm, dẫn đến đồ làm ra dở dở ương dương, không có cách nào đưa ra được.

“Tôi thấy phương án gốc của các anh viết rất tốt, nhưng phần thiết kế kỹ càng tỉ mỉ này lại là thiểu năng nào làm? Yêu cầu nhiều thế, không có điểm đột xuất, tưởng rằng cung cấp kết cấu hộp đen cho chúng tôi coi như xong việc? Định nghĩa mỗi tham số của mỗi hàm số cũng không cung cấp tỉ mỉ, cứ vậy giao cho lập trình viên thiên mã hành không viết code? Sợ là nhược trí nhiều tiền không có chỗ xài, sau đó dùng lửa đốt chơi phải không!”

(Trong khoa học, điện toán và kỹ thuật, hộp đen là một thiết bị, hệ thống hoặc đối tượng có thể được xem xét về mặt đầu vào và đầu ra của nó, mà không có bất kỳ kiến ​​thức nào về hoạt động bên trong của nó. Việc thực hiện của nó là “mờ đục”)

(Thiên mã hành không: phong cách mạnh mẽ không bị giới hạn)

“Nếu muốn làm lần đầu đã thành công, vậy thì nhất định phải nhắm vào phát triển điểm sáng phần mềm, thiết kế dự án này của các anh vốn đã không hợp lý, quá rộng không tìm thấy điểm bắt đầu, kỹ thuật viên toàn năng hơn nữa cũng không có cách nào đưa ra đồ thích hợp trước tháng năm năm nay.”

Nhạc Đào Tiến bên cạnh cười khổ nói: “Thiết kế dự án này vốn là có vấn đề, lúc trước mấy người làm thiết kế này bị công ty đối thủ mua được, tiết lộ phương án thiết kế không nói, còn thiết kế sai, đến khi lập trình viên phát hiện vấn đề, phương án của chúng tôi đã bị đánh cắp từ lâu rồi, lúc ấy cũng là tôi quản lý không đến nơi không kịp thời phát hiện vấn đề.”

Tiêu Việt nghe vậy, liếc nhìn Nhạc Đào Tiến, “Vậy Nhậm Giang Lâm vẫn chưa xào người lên à?”

“Chắc hẳn Nhậm tổng nghĩ rằng trước kia tôi cũng không làm quản lý nên không phạt gì, nhưng thật sự là anh ta yêu cầu chúng tôi đưa ra một phương án có thể thực thi trước tết, chỉ chúng tôi biết, công ty đánh cắp phương án của chúng tôi, đã dùng phương án giống hệt thiết kế xong, đã bắt đầu tuyên truyền rồi.”

“Công ty Phương Nguyên?” Nghĩ đến app du lịch chuyên nhằm vào điểm tham quan nổi tiếng trên mạng luôn tuyên truyền trong khoảng thời gian này, Triệu Viên Viên hỏi.

“Đúng.”

“Vẫn chưa có thành phẩm đã bắt đầu tuyên truyền rồi?” Tiêu Việt kinh ngạc nói.

“Chắc chiếm cơ hội trước lăn lộn quen mặt,” Triệu Viên Viên nói: “Tôi thấy bọn họ quảng cáo toàn là sắp online kính xin chờ mong, đừng nói còn thật sự lăn lộn quen mặt.”

“Cho nên đây chính là vấn đề lớn nhất hiện nay, ý của Nhậm tổng là, liệu chúng ta có phải thay phương án không?”

Mấy người hai mặt nhìn nhau.

Mà đợi đến ba ngày sau, Nhậm Giang Lâm ngồi trước bàn làm việc nhìn phương án mà Tiêu Việt và Nhạc Đào Tiến lấy tới, nói: “Phương án này và ban đầu cũng không thay đổi nhiều lắm.”

“Đúng là không thay đổi nhiều lắm,” Tiêu Việt cũng không đợi Nhậm Giang Lâm bảo ngồi, đã đi thẳng đến bên phải bàn làm việc của Nhậm Giang Lâm ngồi xuống ghế sofa, “Chẳng phải các anh cũng đã tiến hành khảo sát người dùng à? Phương án này nhằm vào những người tham quan không muốn suy nghĩ tuyến đường, trực tiếp cung cấp một phương án tuyến đường, chỉ cần nhấp vào đã có thể xác định được tuyến đường, vé vào cửa, cách đón xe, và khách sạn dừng chân, lượng nhu cầu của mảng này vẫn rất lớn, hơn nữa chúng tôi đều cảm thấy phương án này cũng không tệ, không cần thay đổi quá nhiều.”

“Tôi cũng thật sự không muốn bỏ qua phương án này,” Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Nhưng, cậu phải biết Phương Nguyên đã bắt đầu tuyên truyền, thiết kế tỉ mỉ đã được đưa ra, cơ hội đầu tiên trên thị trường đã bị chiếm.”

Thấy dáng vẻ Nhậm Giang Lâm như nhàn nhã dựa vào lưng ghế liếc xéo hắn, lời nói ra cũng không cho người khác xen vào, Tiêu Việt chẳng biết tại sao, không nhịn được cúi đầu cười lên, một lúc lâu mới nói: “Ông chủ lớn à, anh vẫn không hiểu phần mềm.”

“Ồ?” Nhậm Giang Lâm nhướng mày.

“Chắc hẳn anh sẽ không muốn phần mềm này bùng lên nửa năm đã mai danh ẩn tích phải không?”

“Đây là đương nhiên.”

“Phần mềm có thứ khiến người dùng trải nghiệm, đối với người dùng mà nói dùng tốt lại vui mắt vui tai mới là đạo lý quyết định, không phải nói tiếng năng vang dội mới là tốt nhất.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu, nhưng không lên tiếng tỏ ý tán thành.

“Anh cảm thấy tôi không bằng kỹ thuật viên của Phương Nguyên?” Tiêu Việt nói: “Hay là anh cảm thấy anh chơi không lại Công nghệ Phương Nguyên kia?”

Nhậm Giang Lâm nhìn nhau với Tiêu Việt nói ra lời này, híp mắt nhướng mày nói: “Sao có thể!”

Thấy trong mắt Nhậm Giang Lâm có ý khinh thường khi hắn nhắc đến Công Nghệ Phương Nguyên, Tiêu Việt cười nói: “Vậy ông chủ lớn anh lo lắng cái gì? Muốn đấu thì lên ngay mặt! Chẳng qua, tôi cũng có một đề nghị, không biết Nhậm thị bên các anh có thể phối hợp không.”

“Cậu nói trước xem nào.”

“Nhậm thị các anh vốn đã tham gia khai thác bất động sản du lịch, vậy chắc chắn có không ít dự án du lịch, có thể thêm nó vào trong app, sau đó có thể trong một năm cho người sử dụng app ưu đãi tương ứng không, về phần phương thức ưu đãi như nào, thì phải xem Nhậm thị các anh quyết định rồi.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu: “Cái này cũng không tệ, các cậu lấy thiết kế ra trước, đến lúc đó sau khi bên Nhậm thị thỏa thuận xong lại thêm vào cũng có thể chứ?”

“Có thể cũng có thể, chẳng qua càng sớm càng tốt.” Tiêu Việt đứng lên, nhìn thời gian, “Cũng không sớm nữa, chúng tôi về trước, hôm nào gặp lại.”

“Được.”

Nhạc Đào Tiến muốn báo cáo một số công việc, Tiêu Việt không tiện có mặt, bèn đi ra ngoài trước chơi điện thoại đợi người.

Nhưng chưa đợi đến hai phút, Nhạc Đào Tiến chưa đi ra, Tiêu Việt thoáng nhìn hai người đi tới ở chỗ rẽ, một người trong đó Tiêu Việt biết, chính là người tình đại minh tinh của Nhậm Giang Lâm.

Rõ ràng khi Tiêu Việt nhìn thấy người, đối phương cũng nhìn thấy hắn, chỉ thấy thanh niên cười đến là nho nhã ôn hòa, chậm rãi bước tới.

“Anh là, anh Tiêu?”

Tiêu Việt gật đầu trả lời: “Phải.”

“Xin chào.” Thư Dụ khẽ cười nói, “Bên trong có người?”

“Nhạc Đào Tiến đang báo cáo công việc.” Bởi vì người trước mắt đối với Nhậm Giang Lâm mà nói là một tồn tại đặc biệt, Tiêu Việt có phần tò mò đánh giá một hồi.

Thật ra đến bây giờ, đối với người đàn ông trước mặt mà Nhậm Giang Lâm thích, Tiêu Việt vẫn không có cảm giác chân thực gì. Nói thật, bởi vì không ở trong giới này, bên cạnh hắn cũng không có dạng người này, tuy nói con trai học máy tính nhiều, nhưng một đám ở lớp học kia mẹ nó còn thẳng hơn cả sắt thép, thấy gái đã không bước nổi nữa. Cho nên hắn luôn cho rằng đàn ông sở dĩ thích đàn ông, vậy chắc chắn là vì đối phương hơi ẻo lả, trông giống con gái hoặc là tính cách như con gái, nhu mì.

Cho nên, hắn tưởng rằng Thư Dụ hẳn cũng hơi ẻo lả.

Nhưng bây giờ cẩn thận quan sát cũng chỉ là trông đẹp, hành vi cử chỉ thoải mái không ưỡn ẹo, cũng không đàn bàn, vậy Nhậm Giang Lâm thích anh ta ở điểm gì?

Ánh mắt của Tiêu Việt nhìn rất ngay thẳng, Thư Dụ cũng không vạch trần, hai người không thân, cũng không cần nói tới, đợi Nhạc Đào Tiến đi ra, Tiêu Việt tùy ý nói tiếng bai, rồi đi.

Công việc vừa bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã gần Tết rồi.

Chín giờ ba mươi tối, Uông Trạch và Triệu Viện Viện không kiên trì được nữa, đi đến phòng làm việc của Tiêu Việt, hét lên: “Anh Việt, sắp đến giờ đi rồi phải không?”

Nhưng hỏi xong, Tiêu Việt lại không trả lời, vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm máy tính.

“Tôi coi như biết khác biệt của chúng ta và thần rồi.” Triệu Viên Viên và Uông Trạch liếc nhau, đi tới vỗ vỗ vai Tiêu Việt, “Anh Việt, bọn tôi đi trước nhé?”

Tiêu Việt hoàn hồn: “Hả? Được, mọi người đi trước đi, tôi ở lại lúc nữa.”

Uông Trạch nhìn một đống tàn thuốc lá dưới chân Tiêu Việt, không nhịn được lại nói câu: “Ông bớt hút thuốc đi, ít nhiều vẫn nên chú ý sức khỏe, vốn đã nghỉ ngơi không tốt.”

Bình thường Tiêu Việt không thích hút thuốc, nhưng khi suy nghĩ vấn đề phức tạp thì sẽ hút, hút lại không dừng được.

“Ừ ừ, được.”

Thấy Tiêu Việt qua loa vẫy vẫy tay, vốn dĩ không nghe vào, Uông Trạch nói với Triệu Viên Viên: “Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, gần như tròn một tuần rồi, tôi không chịu nổi nữa.”

Hai người vừa đi, cả tòa nhà văn phòng cũng yên tĩnh theo, láng máng chỉ nghe thấy tiếng vang tản nhiệt của máy móc và âm thanh gõ bàn phím.

Cũng không biết qua bao lâu, đợi hắn phá vỡ vấn đề vừa nãy, Tiêu Việt mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

Thuốc lá trên tay chẳng biết đã cháy hết từ lúc nào, khói thuốc rơi trên bàn phím, Tiêu Việt vội vàng thổi ra. Lại đốt một điếu thuốc,Tiêu Việt bắt đầu vòng thiết kế tiếp theo.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Tiêu Việt gõ bàn phím, cũng không quay đầu lại, “Mọi người vẫn chưa đi?”

Hỏi xong, lại không ai trả lời, Tiêu Việt vô thức quay đầu, “Ê, tôi nói…”

Nhưng nói còn chưa dứt lời, khi thấy rõ hình dạng của người tới, Tiêu Việt ngẩn ra.

Ánh đèn trong phòng làm việc không sáng lắm, người đàn ông đứng bên cạnh hắn khom người, hình như định xem hắn đang viết thứ gì. Sống mũi cao, môi dày đều, lông mi nhỏ dài trong chớp mắt rung nhè nhẹ.

Đây là lần đầu tiên hắn quan sát Nhậm Giang Lâm trong khoảng cách gần như vậy.

Có lẽ bị người đột nhiên xuất hiện này làm cho giật mình, tim trong nháy mắt đó hơi rung động.

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, thời gian ngắn đến độ khiến người khó mà nhận ra.

Tiêu Việt cười, dưới chân đạp một cái, kéo bánh xe của ghế ra xa.

“Ơ, ông chủ Nhậm? Sao anh lại ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK