Đây không phải là một điều ngoài ý muốn, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Hắn vẫn nhớ cô, thế nên cho dù bây giờ hắn chỉ còn một khối cơ thể rỗng tuếch, chỉ có thể dựa vào sát ý để duy trì ý chí sinh tồn, hắn vẫn không lựa chọn quên đi cô. Hắn nhớ rõ cô, nhớ rõ dáng vẻ của cô.
"Ta hiểu rồi." Thẩm Vãn Tình nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nở nụ cười, nắm lấy tay Tạ Vô Diễn: "Đi nào, chúng ta về nghỉ ngơi thôi."
Phong Dao Tình đứng bên cạnh yên lặng hồi lâu, nàng nhìn sang Kỷ Phi Thần một cái rồi bước lên, đặt tay lên vai Thẩm Vãn Tình, nhẹ giọng hỏi: "Cô có cần giúp đỡ không?"
"Vâng." Thẩm Vãn Tình quay đầu: "Ta muốn tìm Cô Quang kiếm."
Một khoảng yên lặng thật dài.
Phong Dao Tình lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của cô. Nàng không nói một lúc lâu, sau đó cụp mắt nói: "Được, ta giúp cô."
Thẩm Vãn Tình không ngờ rằng Phong Dao Tình lại đồng ý nhanh như thế. Mặc dù quan hệ của cô và nam nữ chính cũng khá thân thiết nhưng bây giờ trong mắt của thế nhân, bây giờ cô mới là ma quỷ muốn hủy diệt thế giới này. Huống chi, bên cạnh cô còn có một Tạ Vô Diễn "tội ác chồng chất".
Cô còn nghĩ rằng ít nhất Phong Dao Tình sẽ do dự.
Phong Dao Tình nhìn cô, đưa tay vén sợi tóc mai của cô ra sau tai sau đó nhẹ nhàng nói: "Ta có quen một cô nương tầm tuổi như cô, muội ấy có vẻ rất sợ chết nhưng lại giúp đỡ ta rất nhiều lần. Nếu bây giờ muội ấy ở đây, có lẽ cũng sẽ lợi hại y như cô vậy." Phong Dao Tình cong cong đôi mắt, ý cười ẩn chứa vẻ chua xót, giữa mày là dịu dàng không giấu được: "Đúng là không dễ dàng gì."
Thẩm Vãn Tình nhìn vào đôi mắt nàng, khóe môi giật giật, nháy mắt buông xuống tất cả đề phòng, để mặc cho nàng ấy ôm mình vào trong lòng.
Mặc dù tín ngưỡng đạo nghĩa trong lòng đã sụp đổ, mặc dù đã hạ quyết tâm đi ngược lại với số đông, Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần vẫn dịu dàng như trước.
Bọn họ xứng đáng trở thành nhân vật chính.
Thẩm Vãn Tình thật sự rất thích bọn họ.
*
Cõi hư vô là nơi cuối cùng có manh mối về Cô Quang kiếm.
Mặc dù hai người kia đã biết được thân phận của Thẩm Vãn Tình song cô vẫn không chủ động thừa nhận, bởi vì cô biết hai người họ biết được càng nhiều thì càng dễ bị Thiên Đạo cung vạch tội, còn dễ dàng bị chụp lên đầu cái danh bất trung bất nghĩa nữa. Nhưng ngày hôm sau lúc ngồi trên xe ngựa, bọn họ đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Phong Dao Tình hỏi: "Ta nên xưng hô với cô nương như thế nào?"
Diễn thì phải diễn cho tròn vai, người hành tẩu giang hồ không tiện để lộ thân phận nhưng cũng dù sao cũng phải có một cái tên giả để người ta biết đường mà gọi chứ.
Thẩm Vãn Tình rơi vào trầm tư.
Người văn hóa có hạn như cô vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đặt tên, huống chi nhiều năm như vậy lúc chơi trò chơi cô đều đặt tên ID một cách rất tùy tiện.
Cô vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, đầu chỉ nghĩ ra được mấy cái tên nghe hoa lệ phù phiếm kiểu như "Băng Tuyết Vũ", "Mộng Sương Hàn" gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không phù hợp lắm. Hơn nữa nếu người ta gọi cô bằng cái tên này có khi cô cũng không phản ứng kịp. Vì thế Thẩm Vãn Tình quyết định chọn một cái tên đơn giản chút xíu: "Ta tên là Thẩm Tiểu Thúy, mọi người gọi ta là Thẩm cô nương là được."
Kỷ Phi Thần sặc một ngụm trà, hắn nhíu mày ra vẻ ghét bỏ muội muội nhà mình, tựa hồ như đang suy nghĩ xem liệu có phải lúc ở Kỷ gia hắn không mời cho cô một ông thầy tốt về dạy học đàng hoàng hay không mà trình độ văn hóa của cô lại thấp như vậy.
Phong Dao Tình: "Thẩm cô nương, vậy người bạn kia của cô thì sao?"
Thẩm Vãn Tình: "Hắn tên Tạ Quốc Cường, tên thân mật là Tạ Tiểu Cẩu. Mọi người thích gọi hắn bằng tên nào thì gọi, không sao đâu." Cô nhân tiện chỉ sang Huyền Điểu bên cạnh: "Còn con anh vũ này thì tên Vượng Tài."
Huyền Điểu bên cạnh trợn trắng mắt: "..."
Phong Dao Tình yên lặng không nói gì, nàng hơi lo lắng nhìn sang Tạ Vô Diễn bên cạnh.
Tạ Vô Diễn vô cùng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Vãn Tình. Hắn ngáp một cái, dụi dụi mắt vẻ như đã mệt rồi nhưng sau khi dụi xong thì lại nhanh chóng ngồi thẳng lưng, nhìn Thẩm Vãn Tình không chớp mắt.
Kể từ lần Thẩm Vãn Tình đau lòng bật khóc, Tạ Vô Diễn hình như đã ngoan hơn một chút. Hình như hắn rất sợ cô đau lòng. Mấy lần hắn đánh nhau với người ta, vừa nhìn thấy Thẩm Vãn Tình tức giậm chân thì liền tung ta tung tăng chạy về vẫy đuôi dỗ cô.
Sau đó Thẩm Vãn Tình đã ngộ ra: Làm nũng chính là cách tốt nhất để trị hắn!
Phong Dao Tình nhìn cảnh này thì cảm thấy...
Mèn ơi giống chóa thật sự!
Nhưng Thẩm Vãn Tình lại bắt đầu thu hoạch được chút niềm vui nho nhỏ từ cái việc đặt tên này.
Cõi hư vô vô cùng hẻo lánh, hơn nữa hơi thở tản ra cũng vô cùng mỏng manh khó mà cảm nhận được, thế nên bọn họ chỉ đành đi được một đoạn lại dừng một đoạn.
Sáng sớm hôm nào bọn họ cũng có thể nghe thấy Thẩm Vãn Tình thánh thót luyện thanh: "Tạ Quốc Cường mau ra ăn cơm nào!"
Ban đầu Tạ Vô Diễn còn chưa phản ứng lại với cái tên kỳ quái này, nhưng Thẩm Vãn Tình gọi hắn một hồi hắn cũng bắt đầu đáp lại như phản xạ có điều kiện. Vì thế...
"Tạ Quốc Cường, huynh lại đánh nhau với người ta à? Nó chỉ là một cây nấm vừa chui từ dưới đất lên huynh cũng muốn bắt nạt nó hả?"
"Tạ Quốc Cường!! Cửa sổ của chủ nhà trọ có phải do huynh làm hỏng không?"
"Tạ Quốc Cường Tạ Quốc Cường, phải dùng tay phải cầm đũa, ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi hả? Còn nữa, không được kén ăn, mỗi ngày chỉ ăn có mấy miếng cơm thì làm sao mà lớn được!"
Huyền Điểu nghĩ Thẩm Vãn Tình nhất định đang lặng lẽ trả thù Tạ Vô Diễn. Mới có mấy tháng ngắn ngủi thế đạo đã xoay vần, bây giờ Thẩm Vãn Tình tràn ngập niềm kiêu ngạo của người nông dân vừa được giải phóng.
Phong Dao Tình nhìn thấy thế thì khá lo lắng: "Chàng nói xem nhỡ đâu vị họ Tạ kia... sau khi khôi phục thần hồn vẫn còn nhớ những chuyện này thì sao?"
Kỷ Phi Thần: "Chắc là không đâu."
Nếu không thì chắc chắn muội ấy không thể phách lối như vậy được.
Nhưng cho dù như vậy, trạng thái của Tạ Vô Diễn vẫn không hề ổn định. Tuy rằng đa số tình huống Thẩm Vãn Tình đều có thể ngăn hắn lại nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có vài lần hắn mất khống chế hoặc là ra tay quá nặng gây ra hậu quả nghiêm trọng. Thế nên Kỷ Phi Thần mới cố gắng chọn đi đường núi hoặc nơi có yêu khí dày đặc. Tạ Vô Diễn mất khống chế thì nhân tiện trảm yêu trừ ma luôn.
Thế là sau khi đi được bảy ngày đường, bá tánh bên đường đều nhìn bọn họ như bồ tát giáng thế. Sau khi nghe nói đám yêu quái ở khu vực xung quanh đều bị một vị tiên nhân giết sạch hoặc là đánh cho không dám thò đầu ra thì ai nấy đều cảm động rơi lệ không ngừng, thậm chí có người còn đuổi theo xe ngựa cảm tạ.
Để tận lực hạn chế Tạ Vô Diễn tiếp xúc với những người đó, Kỷ Thi Phần không dừng xe ngựa lại, thậm chí còn thúc ngựa nhanh hơn.
Bá tánh lại càng cảm động.
Sau khi làm việc tốt còn không lộ mặt không để lại tên, chỉ vẫy tay mấy cái là đi, người ta phải chính nghĩa đến mức nào cơ chứ!
Thế là khi đến thôn trang tiếp theo, Thẩm Vãn Tình nhìn thấy một đám bá tánh đang giơ cao một cái băng rôn:
"Tạ Quốc Cường vô địch thiên hạ!"
"Trảm yêu trừ ma giỏi giang nhất!"
"Tư thế oai hùng cần khen thưởng!"
"Ai dám cùng ngài đọ thiện lương!"
"..."
Ba người một chim rơi vào trầm tư.
Cuối cùng Huyền Điểu gằn giọng nói: "Nghĩ theo hướng tốt thì thanh danh của điện hạ đã được cải thiện rồi."
Thẩm Vãn Tình: "Chàng ấy mà biết được chắc chắn sẽ đại khai sát giới."
Ừ nhất định như thế.
Từ đó về sau, nơi mà Tạ Vô Diễn đặt chân đến, đám yêu quái nơi đó đều nghe tiếng mà sợ vỡ mật. Nhưng sau đó chúng nó lại phát hiện cái tên khủng bố này có vẻ rất nghe lời cô nương đáng yêu xinh đẹp bên cạnh. Thế nên khi đoàn người vừa đến một khu vực rừng núi nào đó, đám yêu quái nơi đó đều sẽ xếp hàng chỉnh tề chạy đến lấy lòng Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình chỉ muốn nhanh chóng lên đường nhưng không hiểu tại sao bỗng nhiên lại biến thành bác gái quản lý tổ dân phố. Nhưng dù sao thì trong nguyên tác, để tăng thêm chướng ngại cho nam nữ chính lúc tìm Cô Quang kiếm, tác giả quả thật đã thiết kế rất nhiều yêu quái ở đây để gây rối, lại còn cho tặng thêm một cái giả thiết kiểu: "càng đến gần mục tiêu thì tín hiệu càng kém."
Thẩm Vãn Tình muốn tốc chiến tốc thắng, thế nên mỗi lần đến chỗ nào lắm yêu nhiều ma đều dựng một cái lán nhỏ, trước lán treo một cái băng rôn ghi: "Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị" để đám yêu quái đó đến đây tự thú, không tự thú thì đợi ngoẻo thôi.
Có uy danh của Tạ Quốc Cường, đám yêu quái rối rít đến xếp hàng tự thú.
"Gần đây ta không hề giết người, huhuhu, chỉ là lúc đói quá thì sẽ ăn mấy kẻ chạy nạn chết đói ngoài đường thôi."
"Được rồi, ngươi về đi."
"Gần đây tuy rằng ta đã giết người, nhưng tên kia là người xấu, hắn ta giết một bé gái! Ta nói thật đấy, ta nhìn tiểu cô nương kia trưởng thành, quá đau lòng vì nàng nên giúp nàng báo thù."
"Về tình cảm có thể tha thứ, ngươi về đi."
"Gần đây ta cũng không giết người, nhưng mà ta phát hiện ra mấy con cừu trong thôn bên cạnh rất đáng yêu, thế là ta bèn trộm vài chục con về. Nhưng không ngờ rằng chủ nhân của đám cừu này là một bà lão, bà ta yếu ớt quá nên lập tức nộ hỏa công tâm chết rồi. Ta vô tội mà!"
"Ngươi như vậy là không được." Thẩm Vãn Tình nói: "Con này có thể giết."
Sau đó Tạ Quốc Cường sẽ vui vẻ giết chết con yêu quái này.
Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần ngồi trên xe ngựa, hai người kẻ nâng má người nhếch mi, dùng một tư thế giống nhau như đúc quan sát "công đường mini của Thẩm Vãn Tình".
Không biết tại sao đột nhiên cảm thấy bây giờ trảm yêu trừ ma đột nhiên trở nên thật đơn giản.
Thế là, vốn trong nguyên tác cần đi lộ trình hơn một tháng, có hai con quái vật Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn ở đây, chỉ cần hai tuần đã giải quyết xong mọi chuyện.
Nhưng Thẩm Vãn Tình cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Quá thuận lợi. Cũng không phải mỗi chuyện hàng yêu trừ ma quá mức thuận lợi, mà gần đây chuyện bọn họ làm ảnh hưởng cũng không nhỏ, vừa rời khỏi ải Trì Đồng đã diệt trừ được nhiều yêu quái như thế, bấy nhiêu cũng đủ để người của Thiên Đạo cung nghe ra phong thanh rồi. Huống chi Thiên Đạo cung lại rất để mắt đến Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần, hai người duy nhất có thể tìm thấy Cô Quang kiếm.
Thế nhưng nhiều ngày như vậy rồi Thiên Đạo cung lại không có động tĩnh gì, tựa hồ như bọn họ thật sự không biết gì hết vậy. Bọn họ im hơi lặng tiếng như vậy không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Thời gian còn lại của Thẩm Vãn Tình không nhiều lắm, cô cần phải nhanh chóng tìm được Cô Quang kiếm.
Ngày thứ mười lăm, Phong Dao Tình tìm thấy lối vào cõi hư vô.
Sau khi đi qua một con đường hẹp, đoàn người chỉ thấy hai ngọn núi cheo leo chắn ngang bầu trời, âm khí không biết từ vách đá nào thổi ra chui vào trong tận xương cốt. Nơi này quá âm u, nhìn qua không giống nơi phong ấn thánh kiếm cho lắm.
Càng đi vào sâu bên trong, ánh sáng càng trở nên yếu ớt.
Sâu bên trong sơn cốc là vực thẳm, bên dưới vực sâu là một đám hoa vô danh màu đỏ như máu, trên cánh hoa lấp lánh chút ánh vàng rực rỡ.
"Đây là... loài hoa gì vậy?"
Cho dù là người học sâu hiểu rộng như Phong Dao Tình cũng không biết đây là hoa gì.
"Xuống đó nhìn xem."
Thẩm Vãn Tình nhảy từ trên vách núi xuống, đứng vững trên mặt đất. Theo động tác của cô, một làn gió thổi qua làm cho những bông hoa kia thoáng lay động. Đến gần mới phát hiện ra, mỗi bông hoa đều tỏa ra mùi thi thể thối rữa và mùi máu tươi rất nhạt.
"Đây là..."
Kỷ Phi Thần chạm nhẹ vào cánh hoa, cánh hoa kia hơi run rẩy sau đó khẽ cuộn lại, quấn quanh đầu ngón tay hắn.
"Hoa vong hồn." Hắn đã nhận ra loài hoa này: "Âm khí rất nặng, những người hiến tế tên họ và hồn phách của mình không có cách nào chuyển thế, cũng không thể siêu sinh nên chỉ có thể biến thành một đóa hoa vong hồn ở lại nơi này."
"Ta nhớ cần tất cả 341 người hiến tế Cô Quang kiếm mới có thể xuất thế, bây giờ nơi này có..."
Không đợi Kỷ Phi Thần đếm xong, Thẩm Vãn Tình đã nói: "340 đóa."
Còn thiếu một đóa, tức là còn thiếu một người.
Đây là giả thiết đã được định sẵn.
Kỷ Phi Thần không nói tiếp chuyện này, hắn nắm chặt chuôi kiếm sau đó ngẩng đầu nhìn về con đường phía trước: "Tiếp tục đi về phía trước đi, không phải muội muốn tìm được Cô Quang kiếm sao?"
Những lời này làm Thẩm Vãn Tình hơi ngẩn ra, cô quay đầu lại nhìn hắn: "Không phải huynh cũng..."
"Ta quả thật đã từng rất muốn tìm thấy Cô Quang kiếm để cứu vớt thiên hạ thương sinh khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng." Kỷ Phi Thần nhìn cô: "Nhưng muội nhìn đám hoa vong hồn này xem, có bao nhiêu người là cam tâm tình nguyện hy sinh, có bao nhiêu người là bị ép hy sinh."
Gió thổi cỏ lay.
Có cánh hoa nhẹ nhàng rơi vào trong bàn tay Kỷ Phi Thần, dịu dàng sượt qua đầu ngón tay hắn.
"Thiên hạ là thương sinh, một người cũng là thương sinh." Hắn quay đầu nhìn Thẩm Vãn Tình, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô: "Ta không thể dùng thanh kiếm như vậy, đây không phải là đạo nghĩa."
"Ngu không ai bằng."
Một giọng nói già nua vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, trong giọng nói có tiếng thở dài, nặng nề phá vỡ không gian yên lặng của sơn cốc, liên tục vọng lại.
Là người của Thiên Đạo cung.
Một đám người mặc áo bào đen trắng nhất tề đứng đầy hai bên vực sâu, những tên đạo sĩ đó biểu cảm nghiêm túc, cầm kiếm mà đứng, lập tức tạo cho người ta một cảm giác áp lực khổng lồ.
"Kỷ Phi Thần, ngươi có biết người đang đứng cạnh ngươi là ai không?"
Cả một chặng đường, Kỷ Phi Thần trầm mặc hơn Phong Dao Tình rất nhiều. Nhưng giờ phút này hắn chỉ bình tĩnh ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch, dịu dàng nở nụ cười. Hắn nắm lấy cánh tay Thẩm Vãn Tình, kéo cô ra sau lưng mình sau đó nhìn về phía người nọ: "Muội ấy là người mà ta phải cứu."
"Thế nên ngươi muốn thông đồng làm bậy với ma nữ này sao?"
"Muội ấy không phải ma." Giọng Kỷ Phi Thần vô cùng sáng trong: "Muội ấy là muội muội của ta, muội ấy chỉ là một người bình thường muốn sống sót mà thôi."
Tiếng gió nổi lên.
Phong Dao Tình quay đầu nhìn về phía Thẩm Vãn Tình rồi lại quét mắt nhìn Tạ Vô Diễn bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Mau đi đi."
"Phong tỷ tỷ..."
"Ta và Phi Thần tin tưởng những điều mình nhìn thấy và cảm nhận được." Phong Dao Tình nói: "Dẫn hắn trở về đi, mau rời khỏi nơi này."
___
Meo: Tạ cẩu còn không về chị tôi sẽ trèo lên đầu anh ngồi đấy ( ͡° ͜ʖ ͡°) Nhân tiện, ếm ngược 10 chương đến đại kết cục nào mọi người (✿◡‿◡)