Thẩm Vãn Tình trợn tròn mắt nói dối: "Ừ ừ."
"Ta hiểu rồi."
Tạ Vô Diễn ôm eo Thẩm Vãn Tình, coi cô như gối ôm mà ôm vào lòng, đầu gác trên hõm vai của cô, nhắm mắt lại: "Vậy ngủ đi."
Gì gì gì??
Trong tình cảnh như hiện tại, những lời này truyền vào tai của cô bỗng tự động phiên dịch thành tiếng xe lửa gầm rú, đầu óc cô tự động phát đi phát lại những bức tranh hình được ghép bởi mấy từ tiếng Anh gì gì đó mà khi còn ở thế giới hiện đại đã xem qua.
Chuông cảnh báo trong đầu Thẩm Vãn Tình điên cuồng kêu vang, toàn thân cô ra sức kháng cự. Dù sao thì trong kịch bản cũng không có cảnh này, hơn nữa cô là một diễn viên đứng đắn, không nhận đóng loại phim kích thích thế này.
Nhưng Tạ Vô Diễn cao lớn hơn cô nhiều, vừa ôm một ôm Thẩm Vãn Tình đã như con mèo nằm gọn trong lòng hắn, eo còn bị hắn choàng tay qua, hoàn toàn không thể động đậy. Cô hơi giãy giụa, hiệu quả chẳng khác gì mèo con gãi ngứa.
Tạ Vô Diễn hơi nhíu mày, nhéo nhẹ một cái lên eo cô, cả người Thẩm Vãn Tình tức khắc cứng đờ, cũng không dám động đậy nữa. Cô nghẹn ngào, định dùng lý lẽ thuyết phục hắn: "À... ta thấy chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân."
"Thế hả?" Cằm Tạ Vô Diễn để trên hõm vai cô, lúc hắn nói chuyện cô thấy như cả vành tai của mình cũng hơi hơi rung động: "Chúng ta đều là người trong giang hồ, không cần câu nệ như vậy."
Thẩm Vãn Tình: Cứ thấy lời này quen quen tai, hình như đã từng nghe ai nói rồi vậy.
Tạ Vô Diễn: "Nàng nói chứ ai."
... Thẩm Vãn Tình bị hắn đoán ra suy nghĩ trong lòng, lại còn thành công nhận được câu trả lời làm cô muốn khóc ròng: không ngờ cha nội này ngoài tính thù dai trí nhớ còn tốt như vậy nữa.
Cô nghĩ nghĩ, tuy rằng hơi xấu hổ nhưng rơi vào tình huống này thì vẫn phải nói thật, ngộ ngỡ sau này hắn phát hiện ra lại bị giết người diệt khẩu. Vì thế Thẩm Vãn Tình hơi cử động, muốn tạo ra khoảng cách với Tạ Vô Diễn.
Bộ váy cô đang mặc vốn hở lưng, vừa cử động một cái lại càng dán chặt vào lồng ngực Tạ Vô Diễn, cọ sát làm lòng người tê dại. Tạ Vô Diễn lại nhíu mày, cúi đầu cắn khẽ lên cổ Thẩm Vãn Tình, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: "Đừng cựa quậy."
Thẩm Vãn Tình lập tức hóa đá.
Xong đời rồi.
Chỉ cần nghe hắn nói một câu này thôi, Thẩm Vãn Tình đã tưởng tượng xong tất cả quá trình từ lúc dục hỏa công tâm cọ xát vành tai đến lúc vặn người phát ra tiếng răng rắc sau khi xong việc.
Khi đã rơi vào tuyệt vọng, đầu óc của cô lại bắt đầu bay bổng.
Nếu đổi thành người khác đối xử với cô như vậy, chắc chắn cô sẽ túm tóc bóp cổ hắn đánh cho hắn một trận. Nhưng lúc Tạ Vô Diễn ôm cô vào lòng như ôm một con mèo, Thẩm Vãn Tình lại không có vẻ kháng cự mạnh như vậy.
Thẩm Vãn Tình bị suy nghĩ này của mình làm cho sợ hãi. Chẳng lẽ cô đã quen với việc mỗi tối ngủ một giấc sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện Tạ Vô Diễn nằm bên cạnh nên giờ không có phản ứng gì sao? Hay là cô cũng mắc bệnh Stockholm giống như mấy nữ chính truyện ngược rồi?
Thẩm Vãn Tình không thể chấp nhận sự thật này.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô thấy chỉ có duy nhất một cách giải thích có vẻ hợp lý: Nếu đổi thành người khác, cô phản kháng lại thì còn có khả năng đánh thắng được, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi, còn Tạ Vô Diễn thì cô đánh không lại, còn có khả năng chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Đúng! Nhất định là như vậy. Nếu không thì không có cách nào giải thích cho việc cô có thể thích ứng với việc Tạ Vô Diễn nằm bên cạnh cô một cách nhanh chóng như vậy được!
Thẩm Vãn Tình nghĩ: Nếu cô là một người yêu diễm quyến rũ từ trong xương cốt thì khả năng còn chút hy vọng sống, tiện thể nắm lấy trái tim của Tạ Vô Diễn, sau đó trở thành kiều thê của hắn, trở thành hòn ngọc quý trên tay hắn, không chừng còn có thể thổi gió bên tai xúi giục hắn làm này làm kia.
Nhưng cô không phải người như thế.
Tuy rằng ngoài mặt cô có vẻ cợt nhả nhưng thật ra đầu óc cô bây giờ trống rỗng, tất cả tri thức trong phương diện này đều chẳng có bao nhiêu, thậm chí mấy thứ sáng nay ma ma dạy cho cũng quên sạch. Vì thế cô sống không còn gì luyến tiếc nằm trên giường, biểu cảm kiểu: "Huynh đệ đến đây đi, dù sao thì ta cũng hết hy vọng rồi."
Tạ Vô Diễn khó hiểu: "Nàng đang làm gì vậy?"
Thẩm Vãn Tình: "Đang hối hận tại sao sáng nay không nghiêm túc nghe giảng."
Không biết những lời này chọc trúng huyệt cười nào của Tạ Vô Diễn, hắn cười đến mức cái trán đang tựa vào gáy cô lẫn cánh tay đang quàng lên eo cô cũng run lên.
Một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, giọng nói vẻ trêu đùa: "Được rồi, loại hương liệu thấp kém này không có tác dụng với ta đâu."
Những lời này làm đồng tử ảm đạm của Thẩm Vãn Tình chợt sáng lên, cô kích động trở mình, nhìn thẳng vào Tạ Vô Diễn: "Thật sao?"
"Không thì sao." Tạ Vô Diễn khịt mũi coi thường: "Nếu thứ bỏ đi nào cũng có thể ảnh hưởng đến ta thì không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi."
Nói đoạn, hắn rút cánh tay đang để trên eo Thẩm Vãn Tình về, gối ra sau gáy: "Ngủ đi, ta không rảnh chơi cái trò phi hành cờ kia với nàng cả đêm."
Thẩm Vãn Tình vô cùng cảm động.
Đại nạn không chết làm cả người cô đều thả lòng. Vì thế cô thoải mái nằm trên giường, sờ sờ eo thấy hơi lạnh, vì thế lại nghiêng người qua chỗ Tạ Vô Diễn túm lấy chăn lôi qua. Sau đó cô lật người một cái, cả người cuộn thành một đống.
Tạ Vô Diễn nhìn Thẩm Vãn Tình thảnh thơi nằm bên cạnh mình, rơi vào trầm tư. Có lẽ do cô quá mức bình tĩnh, Tạ Vô Diễn lại không bình tĩnh nổi.
Thẩm Vãn Tình bọc cả người thành một cục tròn tròn, nhìn qua rất giống một cái gối ôm. Tạ Vô Diễn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó túm cái "gối ôm" này ôm vào lòng, sau khi phát hiện ôm cũng rất thích tay thì lười không thèm bỏ ra nữa.
Thẩm Vãn Tình bị giật mình, mở mắt ra, sau khi phản ứng lại thì chỉ nghĩ Tạ Vô Diễn bị phong ấn giày vò không ngủ được, vì thế cũng không kê ra tiếng, sau khi đổi tư thế nằm thì lại nhắm mắt lại. Nhưng vừa nhắm mắt được một lúc, cô đột nhiên thấy sai sai. Đầu óc mị mị, cả người khô nóng, lúc đầu còn loáng thoáng, sau đó từng đợt từng đợt dào dạt ập đến.
... Khoan đã.
Túi thơm kia không có tác dụng với Tạ Vô Diễn, nhưng có tác dụng với cô mà! Cô có trâu như hắn đâu!
Thẩm Vãn Tình muốn mở mắt ra nhưng cô cảm giác mi mắt mình nặng như chì, làm thế nào cũng không mở ra được. Nhưng đây không phải là vì mệt mỏi hay buồn ngủ mà giống như đang bị bóng đè, thần trí cô rõ ràng vô cùng thanh tỉnh nhưng lại không thể động đậy.
Cô dần dần cảm thấy có gì đó bất thường. Nếu là vì thuốc thôi tình trong túi thơm thì sẽ không có phản ứng như vậy.
Trước mắt vốn là một màu đen ngòm bỗng nhiên biến thành một biển sương mù, sau đó từng cảnh tượng mờ ảo bắt đầu xuất hiện, giống như đang ở trong mơ. Nhưng Thẩm Vãn Tình biết đây không phải mơ. Cảm giác khô nóng kia vẫn còn nhưng không phải ở trên người mà là ở trong đầu.
Thẩm Vãn Tình có thể chắc chắn, đây không phải là tác dụng của túi thơm mà là yêu thuật. Thế nên án mạng ở Mãn Nguyệt Lâu có liên quan đến cảnh trong mơ sao?
Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng rõ ràng. Bể tắm, ánh trăng, rèm lụa đỏ, còn có một bóng người chỉ mặc một mảnh áo đơn, cả người tỏa ra vẻ đẹp làm người ta muốn nhào lên phạm tội. Tạ Vô Diễn????
Đệt.
Thẩm Vãn Tình chửi một câu thô tục.
Mộng xuân.
Mà tại sao hắn lại xuất hiện trong mộng xuân của cô?
Con yêu quái này chẳng hiểu tâm lý con gái nhà người ta gì cả, đưa ông nội này vào trong mộng thì mộng xuân thành ác mộng à?
Thẩm Vãn Tình theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể cô lại không nghe sai khiến mà một đường đi thẳng đến chỗ Tạ Vô Diễn.
Cô nghẹn ngào, vô cùng tuyệt vọng.
Dù sao thì cũng đâu ai biết được cô mơ cái gì, cô không tin Tạ Vô Diễn lợi hại như vậy lại không phát hiện hoa khôi đáng yêu nằm ngủ bên cạnh hắn bị trúng tà. Chỉ cần hắn diệt trừ con yêu quái này xong, thế giới này sẽ không có ai biết cô đã mơ một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy. Nghĩ vậy Thẩm Vãn Tình không cảm thấy hổ thẹn nữa, cô quan sát kỹ càng vị "Tạ Vô Diễn" trước mặt mình.
Quả nhiên là trong mơ có khác, trên người Tạ Vô Diễn trong mơ không hề có lệ khí, có lẽ là bị yêu thuật khống chế, cả người hắn đều nhuốm màu sắc dục, đặc biệt là khuôn mặt kia xinh đẹp diễm lệ đến mức Thẩm Vãn Tình cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Cô không xứng làm hoa khôi, chức hoa khôi này vốn nên là của hắn.
Sau đó "Tạ Vô Diễn" bỗng nói: "Cô nương chọn ta là muốn ta làm gì?"
... Gì???
Kịch bản tiểu quan xinh đẹp quyến rũ thật hả?
Thẩm Vãn Tình thấy khoan hẵng trừ yêu cũng được. Nằm mơ đúng là sung sướng.
Cô xúc động ngồi trên giường, cảm thấy cảm giác khô nóng đang giày vò trong đầu hình như cũng không nghiêm trọng quá mức, cả người đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa.
Vì thế cô hí hửng nói: "Trước hết huynh cứ múa một bài đi."
*
Lát sau Tạ Vô Diễn bỗng phát hiện Thẩm Vãn Tình hình như không đúng lắm. Người nằm trong lòng hắn nóng một cách bất thường.
Hắn mở mắt ra, nhăn mày, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, trên trán mồ hôi to như hạt đậu, hô hấp cũng nặng nề.
Không phải do cái túi thơm kia.
Lúc cần nó trên tay, Tạ Vô Diễn nghĩ túi thơm này có thể ảnh hưởng đến nàng cho nên đã cố ý dùng hơi thở của mình che chắn lại cho nàng. Chẳng lẽ là do thực mộng yêu?
Không thể nào. Mặc dù phong ấn trên người có thể làm cho sức mạnh của Tạ Vô Diễn suy yếu vào ban đêm nhưng chắc chắn không thể yếu đến mức làm hắn không phát giác ra điều gì khác thường.
Hắn vươn tay nâng gáy nàng lên để nàng khẽ ngẩng đầu, sau đó áp trán của mình lên đó, nhắm mắt, đi vào linh phủ của nàng.
Tạ Vô Diễn rất ít khi đi vào linh phủ của người khác bởi vì nơi đó sẽ phóng đại những gì xấu xa và đen tối nhất trong nội tâm của con người, chỗ nào cũng có mùi thối nát và dơ bẩn. Nhưng khi đi vào linh phủ của Thẩm Vãn Tình, hắn hơi ngẩn ra.
Không gian xung quanh đều là vị ngọt, ngọt đến mức phát ngấy. Được copу tại ~ tr𝓾mtr 𝓾уen.Vn ~
Hắn cố hồi tưởng lại xem hàng ngày Thẩm Vãn Tình ăn những gì, sau đó nhớ ra toàn cái gì mà bánh hạnh nhân bánh hoa quế tô bánh trứng bánh hoa hòe...
Sao lại có người mà linh phủ cất toàn mấy thứ này thế?
Tạ Vô Diễn thấy Thẩm Vãn Tình đã vứt hết mặt mũi của Kỷ gia ra chuồng gà chơi rồi.
Cuối cùng, giữa một đống đồ ăn và điểm tâm ngọt, Tạ Vô Diễn cũng tìm thấy giấc mơ của Thẩm Vãn Tình. Nơi đó là nguồn gốc của cảm giác khô nóng, giống hệt như một cái bếp lò đang đỏ lửa.
Nếu có người xâm nhập vào mộng cảnh được thực mộng yêu dệt ra thì nhất định người đó sẽ bị phản phệ. Nhưng Tạ Vô Diễn lại vô cùng bình thản xuyên qua ngọn lửa hừng hực kia. Dù gì thứ bị đốt cháy cũng không phải cơ thể mà là hồn phách.
Cuối cùng Tạ Vô Diễn cũng nhìn thấy Thẩm Vãn Tình, cùng với... một hắn khác?
Thẩm Vãn Tình nửa nằm nửa ngồi trên giường như vương giả, vừa nhàn nhã cắn hạt dưa vừa chỉ huy tên Tạ Vô Diễn pha ke kia nhảy múa.
Tạ Vô Diễn bản xịn: "..."
Hắn trầm mặc, khoanh tay đứng lặng nhìn cái người đang tận hưởng sự hầu hạ của Tạ Vô Diễn bản phake kia.
Nếu thực mộng yêu mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ tức ói máu. Yêu thuật của nó dùng để dệt cảnh trong mơ, làm cho người trong mộng trầm mê trong dục vọng, sau đó nhân lúc người kia giao hợp mà rút hồn phách của chủ nhân giấc mơ ra. Cảm giác khô nóng như khi uống trung dược kia giống như một lớp bảo hiểm kép, dùng để kiểm soát tâm trí thông qua ảo giác đồng thời ép buộc chủ nhân giấc mơ phải đi làm những chuyện này, như vậy mới không xảy ra sai sót được.
Nhưng không ngờ rằng ý chí của Thẩm Vãn Tình lại kiên định như vậy, hơn nữa nguyên nhân của sự kiên định này lại là: Trăm năm mới thấy Tạ Vô Diễn múa một lần, cho dù có khó chịu sắp chết tới nơi cũng phải gắng banh mắt ra mà nhìn.
"Thế này đi." Thẩm Vãn Tình nói: "Huynh múa ba lê cho ta xem đi."
____
Meo: Áu áu áu áuuuuuuuu