Thẩm Vãn Tình nhanh chân nhanh tay túm lấy mớ lông ở mông của Huyền Điểu kéo nó lại.
"Đừng hòng khuất phục ta, ta sẽ không phản bội điện hạ đâu!"
Huyền Điểu cũng không cam lòng yếu thế, nó vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Thẩm Vãn Tình, một người một chim vật lộn túi bụi. Sau khi vất vả lắm mới thoát khỏi tay cô, Huyền Điểu dùng hết sức bình sinh lao ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Vãn Tình nhanh chóng thi pháp đóng cửa sổ lại. Huyền Điểu đâm sầm vào cửa sổ, rụng ngay đơ trên đất, nó nghiến răng nghiến lợi: "Đê tiện!"
"Cảm ơn đã khen." Thẩm Vãn Tình ngồi xổm trước mặt Huyền Điểu, chọc chọc cái đầu nhỏ của nó: "Nếu hôm nay mi dám nói chuyện đó cho Tạ Vô Diễn biết ta sẽ nhổ sạch lông ngươi làm cầu đá chơi."
"Chuyện gì mà không được phép nói với ta?"
Một giọng nam quen thuộc bỗng nhiên truyền đến làm Thẩm Vãn Tình cứng đờ cả người. Giọng nói vô cùng bình thản, âm cuối kéo dài làm cho người ta giá lạnh con tim. Cô không dám quay đầu, định trốn tránh hiện thực.
"Quay người lại." Nhưng Tạ Vô Diễn không cho cô cơ hội trốn tránh.
Thẩm Vãn Tình chậm chạp xoay người, tay vẫn túm Huyền Điếu giấu nó ra sau lưng, sau đó cố gắng trấn tĩnh nói: "Trùng hợp quá, huynh cũng đến ăn chè hạt sen sao?"
Tạ Vô Diễn liếc cô một cái: "Nàng đoán xem?"
Thẩm Vãn Tình: "Ta thấy đúng là như vậy rồi."
Tạ Vô Diễn: "..."
"Điện hạ!" Huyền Điểu nhìn thấy Tạ Vô Diễn thì như nhìn thấy cứu tinh của đời mình vậy. Nó ra sức giãy giụa, bay vụt đến bên cạnh hắn, dụi dụi vào vai hắn khóc nức nở: "Hu hu hu điện hạ! Nữ nhân này ác độc quá, nàng ta còn dám bịa đặt về ngài nữa, đúng là to gan lớn mật!"
Nó vừa khóc lóc vừa thêm mắm dặm muối, kể lại đoạn đối thoại vừa nãy giữa Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn một cách sinh động như thật.
Giết người tru tâm.
Thẩm Vãn Tình không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Diễn, cô lùi từng bước từng bước một về phía cửa, định lén lút chuồn êm.
"Đứng lại." Tạ Vô Diễn ra lệnh.
Thẩm Vãn Tình bị hắn điểm danh, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Tạ Vô Diễn: "Ta ái mộ nàng?"
... Quá đau khổ.
Nhân sinh còn có gì dày vò người hơn chuyện này không?
Thẩm Vãn Tình thấy xấu hổ đến mức không dám ngước mắt nhìn lên, thậm chí cô còn cúi đầu thấp đến mức cả người suýt chút nữa thì cong thành một cây cung cho hắn tập bắn.
Tạ Vô Diễn: "Người trong nhà phản đối?"
Anh còn dám nói! Anh còn dám nhắc lại à!
Con gái nhà người ta cũng biết xấu hổ chứ!!
Thẩm Vãn Tình thấy mình sắp tắt thở đến nơi, mặt đỏ phừng phừng, hai tai phun khói réo ầm ầm như tiếng ấm nước sôi.
Tạ Vô Diễn vẫn đang tiếp tục nói: "Yêu nhau nhưng không đến được với nhau?"
"A!" Cảm giác xấu hổ đến cùng cực làm cho Thẩm Vãn Tình không đứng nổi nữa, cô ngồi thụp xuống, vùi đầu giữa hai chân trốn tránh hiện thực: "Ta ngủ mất rồi."
Nhìn Thẩm Vãn Tình cuộn người thành một cục như một con hamster, Tạ Vô Diễn bất đắc dĩ bật cười, hắn gạt phắt Huyền Điểu đang thút tha thút thít trên vai mình đi, bước đến trước mặt cô, khom người ngồi xuống.
Cảm giác được Tạ Vô Diễn ngồi xuống trước mặt mình, Thẩm Vãn Tình lại càng căng thẳng, cô vô thức ôm chặt lấy mình hơn.
"Thẩm cô nương."
Tạ Vô Diễn cười nhẹ một tiếng, lấy ngón trỏ cuốn lấy một lọn tóc của cô mân mê, nhẹ nhàng nói: "Nàng có biết bịa đặt về ta như vậy sẽ có kết cục gì không?"
... Thẩm Vãn Tình không muốn biết đáp án lắm. Hơn nữa đây rõ ràng là đang làm khó cô, nhìn thì có vẻ là hỏi nhưng thực chất là đang uy hiếp người ta.
Vì thế cô quyết định cố gắng thanh minh: "Không phải, đây không phải là bịa đặt về huynh."
"Vậy thì là gì?"
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Vô Diễn chăm chú, biểu cảm chân thành, cô nức nở nói: "Tạ đại ca, huynh không hiểu gì cả, ta làm những điều này là vì huynh."
Tạ Vô Diễn liếc cô một cái: "Vậy sao?"
"Đương nhiên, ta biết huynh không thích bị người ta bám lấy nên mới nói như vậy." Thẩm Vãn Tình bắt đầu đổi trắng thay đen, than thở khóc lóc: "Rõ ràng ta đang làm bia đỡ đạn cho huynh, lại còn tình nguyện hy sinh cả danh dự của mình nữa."
Tạ Vô Diễn cười một tiếng: "Vậy ta còn phải cảm ơn nàng một tiếng nữa nhỉ?"
Thẩm Vãn Tình thản nhiên đáp lại: "Không cần cảm ơn."
... Quả là đã xem nhẹ trình độ mặt dày của nàng rồi.
Sắc trời đã tối.
Tạ Vô Diễn đứng lên, liếc nhìn Huyền Điểu.
Huyền Điểu thừa dịp hai người đang nói chuyện mà ăn hết bát chè hạt sen, giờ nó đang no kễnh bụng nằm ườn ra bàn.
Thẩm Vãn Tình lén nhìn biểu cảm của Tạ Vô Diễn, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Tạ đại ca, bây giờ trời đã tối rồi."
Tạ Vô Diễn nhìn cô: "Rồi sao nữa?"
Rồi sao nữa?
Anh còn không biết xấu hổ hỏi rồi sao nữa? Tất nhiên là anh nên đem con chim chết bầm này về phòng của mình, nhanh chân nhanh tay leo lên giường đắp chăn đàng hoàng mà ngủ một giấc chứ không phải đứng trước cửa phòng tôi như môn thần để nói chuyện phiếm chứ còn sao nữa?
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, quay đầu mỉm cười: "Cho nên huynh nên đi nghỉ ngơi."
"Nói cũng đúng." Tạ Vô Diễn gật đầu, hắn túm lấy Huyền Điểu nhét vào cốt giới, sau đó ngồi xuống giường của Thẩm Vãn Tình, nằm xuống tự nhiên như ruồi, lại còn không quên dặn cô một câu: "Nhớ tắt đèn đấy."
Thẩm Vãn Tình trợn mắt.
Tôi đâu bảo anh nghỉ ngơi ở đây!
Cô bước ba bước gộp lại thành hai đến bên cạnh Tạ Vô Diễn, hít sâu một hơi, định lôi hắn dậy: "Xin hỏi vị công tử này, chẳng lẽ huynh không có giường hay sao?"
Tạ Vô Diễn nằm nghiêng, một tay chống cằm, lười biếng nhìn cô thở phì phò lôi lôi kéo kéo cánh tay còn lại của mình.
Có lẽ là thấy tư thế này của mình không có đà để kéo, Thẩm Vãn Tình đá bay giày dép, quỳ ở mép giường ra sức kéo Tạ Vô Diễn.
Lôi kéo một hồi, hắn không xi nhê tí nào, còn Thẩm Vãn Tình lại mệt bở hơi tai. Cô chẳng những không lôi nổi Tạ Vô Diễn mà hắn chỉ cần trở tay kéo một cái, Thẩm Vãn Tình đã lảo đảo bổ nhào vào người hắn, đầu đập thẳng vào ngực hắn.
Thẩm Vãn Tình che mũi, đau chảy cả nước mắt, đáng thương ngồi thu lu ở mép giường.
Tạ Vô Diễn nhíu mày, hình như không ngờ được rằng cô lại va mạnh như vậy, hắn nhổm người dậy nhẹ nhàng áp tay lên gáy cô: "Ngẩng đầu."
Thẩm Vãn Tình thở phì phì ngẩng đầu, vô cùng uất ức: "Huynh nhìn xem, sưng lên rồi này."
Mũi của cô hơi đỏ.
Tạ Vô Diễn vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị đỏ lên, đầu ngón tay ấm áp nhanh chóng làm tan đi cảm giác đau đớn.
"Thẩm cô nương, ta đến đưa cho cô..."
Đúng lúc này, cửa bị người ta đẩy ra.
Giang Thục Quân đứng ở cửa, tận mắt nhìn thấy một nam một nữ một người nằm một người quỳ trên giường.
Ở trong mắt của nàng, tình cảnh lúc đó đại khái là như thế này: Tạ Vô Diễn thân mật đặt tay sau gáy Thẩm Vãn Tình, mày mắt chăm chú, trong đó hàm chứa dịu dàng và nuông chiều vô bờ bến. Hắn nhìn đôi mắt nàng, cầm lòng không đậu mà cúi đầu hôn lên môi nàng. Mà Thẩm Vãn Tình hốc mắt ửng đỏ, có vẻ cũng bị hắn làm cho cảm động, cho nên mới động tình như vậy.
Tình yêu thật đẹp biết mấy!
Giang Thục Quân lập tức im bặt, mặt lộ rõ vẻ "ta hiểu mà", sau đó gật đầu khom lưng, bước lùi ra khỏi phòng.
Thẩm Vãn Tình: "?"
Khoan đã, cô hiểu gì cơ?
Thẩm Vãn Tình thấy sự tình có vẻ chệch hướng, cần phải giải thích cho nàng ấy về cái tư thế này một chút. Vì thế cô vội vàng bật dậy đuổi theo Giang Thục Quân, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Giang Thục Quân đã ngắt lời cô.
"Cô không cần phải nói gì cả, ta đều hiểu hết rồi. Ta sẽ giữ bí mật giúp cô."
Thẩm Vãn Tình rơi lệ: "... Cô hiểu cái gì?"
"Ta hiểu mà." Giang Thục Quân vỗ vỗ vai cô: "Đây là khó kìm lòng nổi."
... Cái gì mà khó kìm lòng nổi?
Giang Thục Quân xúc động nhìn cô: "Xem ra tình cảm của Thẩm cô nương và Tạ công tử đã thân thiết đến mức này rồi."
Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng đã hiểu cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình rồi. Cô muốn thanh minh nhưng lời đã đến bên miệng chỉ có thể vô lực gật đầu: "Được rồi, tư thế kia quả đúng là hơi thân mật thật."
*
Hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Vãn Tình đã bị xách đến Mãn Nguyệt Lâu trang điểm chải chuốt.
Để giữ bí mật, trừ mấy người bọn họ, không một ai biết về kế hoạch lần này. Vì vậy ngay cả ma ma quản sự cũng không biết lai lịch của Thẩm Vãn Tình, chỉ biết cô là cô nương mà lâu chủ đích thân chỉ điểm.
Nếu đã là người mà lâu chủ đích thân lựa chọn, các ma ma đương nhiên là càng thêm tận lực mà làm việc. Vì thế ngày mới trôi qua một nửa Thẩm Vãn Tình đã bị ấn ở trong phòng để nghe phổ cập về bí thuật trong chốn khuê phòng. Lúc bắt đầu nghe cô còn thấy ngượng ngùng, sau đó thì nghe đến mức cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cuối cùng là không kiên nhẫn bắt đầu cướp lời của ma ma.
Đến lúc này cô mới thấy Tạ Vô Diễn chọn đóng vai khách làng chơi là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Nếu hắn mà đóng vai tiểu quan, phỏng chừng còn chưa đến tiết mục phổ cập bí thuật khuê phòng thì cả Mãn Nguyệt Lâu này đã bị hắn hủy diệt rồi.
"Tối nay cô chỉ cần đi theo mọi người ra ngoài thôi, không cần nói gì cả, ngồi đó viết viết vài chữ cũng được." Quản sự an ủi cô: "Cô nương yên tâm, dựa vào dung mạo của cô, cho dù không thể ca múa cũng có thể được khách quan nhìn trúng."
Tuy lý thuyết là như vậy nhưng ma ma vẫn không yên tâm với một tên ma mới như cô. Vì thế sau khi suy nghĩ một hồi, bà ta lôi một cái túi thơm ra nhét vào người Thẩm Vãn Tình: "Cầm cái này đi."
Thẩm Vãn Tình hỏi: "Đây là cái gì?"
"Khi nào làm chuyện đó thì dùng cái túi thơm này, thứ ở bên trong có thể thôi tình." Ma ma nói những lời này một cách vô cùng thản nhiên, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường: "Cô nhớ lúc nào cũng phải mang theo thứ này bên mình, như vậy chắc chắn có thể dỗ đám công tử kia vui vẻ."
Thôi tình quần què gì cơ??
Thẩm Vãn Tình sợ mềm cả đầu gối, suýt nữa thì quỳ xuống.
... Ta không cần đâu.
Nếu bị Tạ Vô Diễn phát hiện, có lẽ cô sẽ lập tức được trải nghiệm cái gì gọi là đầu xác chia lìa. Vì thế, cô lén lút lôi túi thơm ra nhét xuống dưới gối, còn cố tình đẩy sâu vào bên trong phòng ngừa bị người khác phát hiện.
Buổi tối đến rất nhanh, Mãn Nguyệt Lâu ca vũ náo nhiệt.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Chính vì vậy, trời vừa tối, khách đến Mãn Nguyệt Lâu ùn ùn không dứt.
Dựa theo kế hoạch, Thẩm Vãn Tình đi theo đoàn người bước từ lầu hai xuống, đi đến đài múa. Vài vị cô nương đi đầu bung dải lụa ra, bắt đầu màn biểu diễn của mình, thỉnh thoảng lại để lộ bờ vai ngọc hoặc liếc mắt đưa tình làm cho người dưới đài ra sức vỗ tay hò hét.
Mấy vị cô nương này từ nhỏ đã lớn lên ở đây, chỉ bước vài bước cũng vô cùng quyến rũ, một đám người kích động hét lên. Còn Thẩm Vãn Tình lại chống cằm lười biếng ngồi phía dưới, thỉnh thoảng nhóp nhép nhai một ít đồ ăn trên bàn.
Cô nhìn trái nhìn phải, Tạ Vô Diễn vẫn chưa lên sàn nên chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu. Chờ mãi chờ mãi, Thẩm Vãn Tình bỗng nhiên thấy buồn ngủ. Tối hôm qua ngủ không ngon lắm, hôm nay lại phải nghe ma ma lải nhải cả ngày, đương nhiên phải buồn ngủ rồi.
Vì thế, một lúc sau cô đã tự giác gục xuống bàn.
Cô nghĩ, mấy cô nương này có lẽ còn phải múa thêm một hồi, giờ cô tranh thủ ngủ một chút cũng không có vấn đề gì cả. Vì vậy Thẩm Vãn Tình vô cùng yên tâm mà ngủ ngon lành. Nhưng cô vừa ngủ được một lúc thì đã bị một vị thiếu gia nhà giàu nọ chú ý.
Hắn nhìn bốn phía, phát hiện vị cô nương này không giống như người thường, không thèm để hắn vào mắt mà thoải mái ngủ mất. Thông minh đấy, vậy mà còn nghĩ ra loại thủ đoạn như thế này để thu hút sự chú ý của hắn sao?
Tốt lắm, nếu đã như vậy, nàng đã thành công thu hút sự chú ý của ta rồi.
Vị thiếu gia nhà giàu không biết tên này đột nhiên lộ ra một nụ cười tà mị, sau đó phất tay, cắt ngang màn biểu diễn của mấy cô nương kia: "Đủ rồi, 500 lượng bạc trắng, đêm nay, ta muốn vị kia cô nương kia."
Vị cô nương kia?
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy Thẩm Vãn Tình đang lén lút ngủ gật, thỉnh thoảng còn trở mình một cái.
________
Meo: Chèo cái đôi này kể ra cũng nhàn, đời shipper chưa bao giờ nhàn thế, nhàn đến mức hoài nghi nhân sinh ( ͠° ͟ʖ ͡°)