• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Kỷ Phi Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nhưng mọi người có phát hiện vị Tần tiểu hầu gia này âm khí quá nặng hay không?"

Phong Dao Tình cũng đồng ý: "Đúng vậy, ta cũng vừa mới phát hiện ra hắn mang theo rất nhiều pháp khí hộ thân cấp cao nhưng có một vài món đã bị nứt. Có vẻ là hắn đụng phải thứ gì đó khá khó đối phó."

Kỷ Phi Thần trầm ngâm một lát, không biết là đột nhiên nhớ tới điều gì mà lôi khối ngọc kia ra khỏi túi. Ngọc thạch quang mang lập loè tụ thành một tia sáng nhưng không chỉ về một hướng nào cụ thể mà chỉ xoay quanh quanh trong phòng.

"Quả nhiên là vậy! Vị trí mà ngọc thạch chỉ dẫn quả thật là ở chỗ này, nhưng bọn ta lại không tìm thấy bất kỳ manh mối nào liên quan đến Cô Quang Kiếm." Kỷ Phi Thần cất ngọc thạch vào túi, nhíu mày nhìn về phía Tần Chi Hoán vừa đi khuất: "Xem ra hắn nhất định đã biết được gì đó rồi."

"Cô Quang kiếm đã mất tích hơn trăm năm rồi." Phong Dao Tình lắc đầu: "Tần tiểu hầu gia chỉ là một phàm phu tục tử, sao có thể biết được manh mối gì chứ?" Nói đến đây, nàng còn không quên điểm danh Thẩm Vãn Tình đang đứng bên cạnh: "Vãn Tình, muội thấy thế nào? Ban nãy muội ở cạnh Tần tiểu hầu gia có phát hiện ra hắn có gì khác thường hay không?"

"Muội quả thật có nghe thấy thuộc hạ của hắn nhắc qua vài câu." Thẩm Vãn Tình vừa hồi tưởng lại vừa nói: "Nghe nói, vị hầu gia này bình thường vô cùng xui xẻo, hơn nữa cứ đêm đến hắn lại hành động vô cùng kỳ quặc."

Kỷ Phi Thần gật đầu: "Xem ra chỉ có thể điều tra từ hắn thôi."

*

Mưa to vừa tạnh, nơi nào cũng có nước mưa lênh láng, không khí trộn lẫn mùi bùn ngai ngái.

Thẩm Vãn Tình không tìm thấy Tạ Vô Diễn ở trong phòng mà chỉ thấy Huyền Điều đang tức giận phừng phừng bay qua mổ tóc cô.

Nhưng chuyện này cũng không trách Huyền Điểu được. Cứ khi nào Tạ Vô Diễn không vui thì hắn sẽ đi tìm vài thứ để giết chơi. Nhưng nơi này rừng rú hoang vắng, đã không có cô hồn dã quỷ nào rồi, Thẩm Vãn Tình còn không cho hắn giết người, vì thế hắn cũng chỉ có thể lôi Huyền Điều ra rút trụi lông đuôi của nó.

Huyền Điểu đang lơ mơ ngủ thì bị lôi từ trong kết giới ra, sau đó đột nhiên bị vặt một nắm lông. Nó giận lắm mà không dám nói gì. Nhưng dùng móng chân cái để nghĩ cũng có thể đoán ra kẻ to gan lớn mật dám chọc giận lão đại nhà mình là ai, vì thế kẻ chỉ có gan bắt nạt kẻ yếu như Huyền Điểu bèn tới tìm Thẩm Vãn Tình tính sổ, hơn nữa còn kích động mà nhổ đứt vài cọng tóc của cô.

"Đồ hồ ly tinh hồng nhan họa thủy nhà cô! Ai cho phép cô to gan lớn mật nói năng với điện hạ nhà ta như vậy hả!" Huyền Điểu nói một câu thì tức quá khóc luôn: "Cô biết ta nuôi bao lâu thì lông nó mới dài ra được một chút như thế này không? Nó còn sắp đổi màu rồi cơ! Cô trả lông đuôi lại cho ta đi!"

Tuy rằng bị nó giật đứt một nắm tóc nhưng Thẩm Vãn Tình giờ phút này cũng rất mực nhân từ mà không cãi nhau với nó, bởi vì chỉ cần nhìn bộ dáng chật vật này của Huyền Điểu cũng có thể đoán được tâm trạng của Tạ Vô Diễn lúc này quả thật không được ổn định.

Vì vậy, Thẩm Vãn Tình quyết định đi dỗ đại ma vương. Nhưng tìm Tạ Vô Diễn là một việc không dễ dàng bởi vì bản lĩnh của người này quá cao, truy tung thuật hoàn toàn không tìm được dấu vết của hắn.

Thẩm Vãn Tình thở hổn hà hổn hển lật tung cả cái khách điếm lên, thậm chí còn cẩn thận đến mức tìm cả ở dưới cái lu nước và bếp nấu ăn ở hậu viện nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Tạ Vô Diễn.

Cuối cùng, khi cô do dự đi đi lại lại trước WC nam một lúc lâu, sau đó lấy tư thế tráng sĩ chuẩn bị hy sinh bản thân vì thái bình của thiên hạ bước vào trong đó thì đột nhiên giọng nói bất lực của Tạ Vô Diễn vang lên sau lưng cô: "Ta không ở trong đó."

Thẩm Vãn Tình vui mừng quay đầu lại thì phát hiện Tạ Vô Diễn đang ngồi trên một cái cây, tay đặt trên đầu gối. Hắn đang dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ mà nhìn cô.

Hắn tức quá mà bật cười: "Mấy nơi nàng tìm là mấy nơi mà người có thể trốn được sao?"

Thẩm Vãn Tình nói: "Còn không phải là vì ta nghĩ huynh không giống với người thường sao."

Tạ Vô Diễn: "Vậy là ta còn phải khen nàng nữa đúng không?"

Thẩm Vãn Tình: "Cũng được."

Tạ Vô Diễn trầm mặc.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Một người đứng một người ngồi, một người kiễng chân ngửa đầu mới có thể nhìn thấy người ngồi trên trạc cây.

Thẩm Vãn Tình thấy cổ mỏi nhừ, hơn nữa cái cây này còn cao quá thể đáng. Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy Tạ Vô Diễn có ý định đi xuống.

Được rồi.

Đi dỗ người ta thì phải có thành ý.

Thẩm Vãn Tình nghĩ đến kỷ lục bay cao nhất của mình rồi quyết định thử thách bản thân. Cô giẫm lên kiếm, từ từ điều khiển nó bay lên.

Tạ Vô Diễn khoanh tay sau gáy, đổi một tư thế thoải mái hơn nhàn nhã nhìn cô.

Có lẽ là do lần trước đứng không vững rồi ngã xuống bị để lại bóng ma tâm lý nên khi kiếm bay lên càng cao, tốc độ của Thẩm Vãn Tình càng chậm lại. Nhưng cô phát hiện ra cho dù như vậy thì khoảng cách giữa cô và Tạ Vô Diễn vẫn không hề thay đổi.

Kỳ lạ ghê.

Cô tăng tốc lên một chút nhưng vẫn với không tới.

Vì thế cô bắt đầu nhấp nha nhấp nhô trước mặt Tạ Vô Diễn như một con chuột đang đào đất, đến khi gần chạm được vào hắn rồi thì lại đột nhiên thấy hắn cách mình một khoảng rất xa.

Có gì sai sai.

Thẩm Vãn Tình nhìn xuống dưới.

Mẹ nó! Cái cây này từ bao giờ mà cao thêm thấy gớm vậy!

Kẻ đầu têu cười vô cùng sung sướng: "Không phải nàng cũng đã bay rất cao rồi sao?"

Thẩm Vãn Tình lập tức giả bộ tủi thân: "Huynh bắt nạt ta."

Tạ Vô Diễn: "Đúng vậy."

Mọe.

Thẩm Vãn Tình không giả vờ nữa.

Cô nghĩ, cứ tiếp tục như vậy thì Tạ Vô Diễn ấu trĩ này có thể đấu với cô cả đêm, hơn nữa nếu cái cây này vẫn tiếp tục lớn thì quần chúng nhân dân sẽ đến đây hóng hớt một cách nhiệt liệt mất. Vì thế Thẩm Vãn Tình quyết định nhảy bừa lên một nhánh cây nào đó, không cho Tạ Vô Diễn cơ hội phản ứng.

Cô nói nhảy là nhảy luôn. Kết quả còn chưa kịp thét lên một tiếng: "A!" thì cánh tay cô đã bị Tạ Vô Diễn túm lấy, sau đó cả người đổ về phía hắn rồi nằm gọn trên người hắn trong một tư thế vô cùng ái muội.

Tạ Vô Diễn: "Thế nào, định tự sát hả?"

Thẩm Vãn Tình ngồi dậy, không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Tạ Vô Diễn cũng nhìn lại cô.

Hai người im lặng một lát, giây tiếp theo, đôi mắt Thẩm Vãn Tình cong lên, cô nở một nụ cười vô cùng rực rỡ: "Ta đến để dỗ huynh vui mà."



Tạ Vô Diễn hơi giật mình, hắn trầm mặc hồi lâu sau đó không nói một lời mà vươn tay đẩy bả vai nàng để nàng cách xa mình một chút. Nhưng hắn cũng không vội vàng buông tay mà sau một thoáng ngập ngừng thì khẽ nhấc nàng lên để nàng đổi chỗ ngồi với mình, nàng dựa vào thân cây còn hắn thì ngồi ở cành cây bên cạnh.

Hắn hơi nhếch môi, tựa như giễu cợt, rồi nói bằng giọng không mấy để ý: "Ta không tức giận."

Thẩm Vãn Tình: Anh không tức giận anh còn vặt trụi Huyền Điểu?

Nhưng cô không dám thử thách lòng tự trọng của đại ma vương mà chỉ gật gật đầu theo lời hắn rồi nhẹ nhàng nói: "Ta không phải đang bảo vệ Tần Chi Hoán đâu."

Tạ Vô Diễn: "Ồ."

"Ta chỉ thấy là, Tần Chi Hoán chỉ là một kẻ phàm phu tục tử đúng không?" Thẩm Vãn Tình bắt đầu nghiêm túc nói bừa, chữ nào cũng biểu cảm phong phú cảm xúc tràn đầy: "Không chỉ có thể, hắn còn chả biết tí pháp thuật nào, đến Huyền Điểu cũng đánh không lại! Mà huynh lại lợi hại như vậy, mạnh như vậy, cực kỳ vô cùng phi thường siêu cấp mạnh! Vô địch thiên hạ! Không ai sánh bằng! Sao có thể hạ mình mà đi đánh nhau với người bình thường như vậy được chứ! Ta không cho phép người tôn quý như Tạ đại ca đây chịu nỗi ấm ức to lớn như vậy được!"

Đêm khuya sương lạnh, lá cây ẩm ướt, một ít sương đọng lại trên lá chảy xuống thấm ướt bả vai của Thẩm Vãn Tình.

Tạ Vô Diễn ngồi bên cạnh bật cười.

Tay hắn chống vào thân cây, đầu hơi hơi ngửa ra sau, cười đến mức bả vai run rẩy.

Thẩm Vãn Tình quay đầu sang nhìn hắn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Vô Diễn, cô không hề nghĩ rằng sẽ có ngày cô và hắn có thể ở chung một cách tự nhiên và thoải mái như vậy.

Cô bỗng nhiên phát hiện ra, không biết từ khi nào, cô đã không còn sợ hãi hắn như trong tưởng tượng của mình. Giống như hình như trong mắt cô hắn chưa bao giờ là ác đồ diệt thế gì cả mà chỉ là một người bình thường, một người biết vui buồn giận hờn như bao người bình thường khác mà thôi.

"Huynh không giận ta nữa rồi hả?" Thẩm Vãn Tình tới gần hắn một chút, dè dặt hỏi.

Đáy mắt Tạ Vô Diễn còn sót lại nét cười rất nhạt.

Hắn ngửa đầu nhìn vầng trăng đang tỏa sáng trên đầu mình, sau đó nhắm mắt, rồi lại mở ra.

Bỏ đi.

Mỗi lần hắn đối mặt với nàng đều không thể nhẫn tâm được như lòng đã nghĩ.

Tạ Vô Diễn nói: "Không giận nàng nữa."

Thẩm Vãn Tình biết lần này lời hắn nói là thật.

Thế là cô lại lặng lẽ đến gần Tạ Vô Diễn thêm một chút rồi đưa bàn tay vẫn nắm chặt từ nãy đến giờ đến trước mặt hắn.

Tạ Vô Diễn liếc cô một cái: "Thứ gì thế?"

"Tóc." Thẩm Vãn Tình xòe bàn tay ra, bên trong có một nắm tóc.

Cô chun mũi hít hít mấy cái, bộ dạng giống hệt cô vợ nhỏ bị tủi thân đi mách lẻo với chồng mong được an ủi: "Ta đếm rồi đó, tận mười bảy cọng lận! Huyền Điểu vừa nhổ của ta đấy, đau quá huhu!"

Tạ Vô Diễn: "..."

Đây là có thù tất báo phải không?

Nửa canh giờ sau, Huyền Điểu lại bị Tạ Vô Diễn nhổ thêm một nắm lông. Nó đau đớn vuốt vuốt cái mông của mình, không hiểu rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

*

Thẩm Vãn Tình chưa thấy ai xui xẻo như Tần Chi Hoán.

Hắn lên núi hành hương thì trời mưa to quá phải ở lại khách điếm, ở lại khách điếm rồi thì gặp thổ phỉ, ngày hôm sau lên đường thì ngựa bị dọa sợ suýt thì rơi xuống vực, sau khi vất vả lắm mới kéo được người lên thì bị đập đầu vào tảng đá hôn mê bất tỉnh, buổi tối tỉnh lại thì phát hiện miệng vết thương bị nhiễm trùng nên bắt đầu sốt cao không giảm. Cả đám người tốn sức chín trâu hai hổ mới đưa được nhóc đáng thương này đến được ngôi chùa kia.

Ngôi chùa này nằm ở một nơi rất hẻo lánh, bình thường chẳng có mấy ai đến đây hành hương cả, trong chùa cũng chỉ có mỗi Nghĩa Từ đại sư và tiểu đồ đệ của hắn trông nom. (Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!)

Theo lý mà nói, Tần Chi Hoán không ngại lặn lội đường xá xa xôi đến đây chắc chắn là có nguyên nhân gì đặc biệt. Nhưng vị Nghĩa Từ đại sư này chẳng có danh tiếng gì trên giang hồ, pháp lực cũng chẳng thâm hậu gì cho cam. Hơn nữa ngôi chùa này cũng rất đơn sơ, xung quanh âm khí rất nặng, nhìn qua cũng không giống nơi mà các cao nhân dùng để sống ẩn dật xa lánh thế gian.

"Thứ lỗi cho sự mạo muội của ta, xin hỏi tại sao hầu gia nhà các người lại muốn đến nơi này?" Phong Dao Tình đến tìm người hầu của Tần Chi Hoán hỏi thăm tin tức.

Người hầu khẽ lắc đầu, hình như cũng không biết nguyên nhân. Y suy nghĩ hồi lâu mới cẩn thận nói: "Có lẽ chuyện này có liên quan đến chuyện hầu gia nhà ta tối nào cũng nằm mơ. Đại sư trong phủ đã từng nói, hầu gia..." Nói đến đây y hạ giọng xuống: "... có thể chất thu hút ma quỷ, có lẽ là đã bị người nào yểm bùa ngải gì rồi. Gần đây hầu gia toàn bị giấc mơ kia quấy nhiễu, ngài ấy nói rằng mình cứ mơ thấy cái gì đó kỳ quặc rồi tự nhiên bảo muốn đến nơi này. Còn về những cái khác thì ta không rõ lắm."

Sau mấy lần hỏi han thì có thể thấy Tần Chi Hoán cơ hồ không hề để lộ một điều gì với người hầu của mình cả. Mọi người chỉ biết thể chất của hầu gia nhà mình dễ thu hút ma quỷ, ngày thường hay gặp vận đen, còn lại thì không biết gì cả.

Đoàn người vốn định chờ Tần Chi Hoán tỉnh lại thì hỏi trực tiếp hắn, nhưng không ngờ từ sau khi đi vào ngôi chùa này thì hắn lại chưa không tỉnh lại thêm lần nào nữa. Rõ ràng hắn chỉ bị sốt cao mà thôi, có Phong Dao Tình tận tình chữa trị chắc chắn là không có vấn đề gì, thế nhưng hắn đã hôn mê hai ngày rồi.

Nghĩa Từ đại sư quan sát hắn một hồi, cau mày nói: "Có lẽ hắn đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ, ý thức bị nhốt trong mộng không ra được. Nếu không đánh thức hắn kịp thời thì sẽ không tỉnh lại được nữa."

Thế nên tối hôm đó, cả đám người tính toán dùng thuật nhập mộng để cứu hắn, chỉ để lại người duy nhất am hiểu y thuật là Phong Dao Tình ở lại theo dõi phản ứng của Tần Chi Hoán và Thẩm Vãn Tình bên ngoài để phối hợp.

Nhưng Thẩm Vãn Tình có thể nhìn ra được Tạ Vô Diễn chẳng hứng thú gì với cái chuyện cứu vớt Tần Chi Hoán này vì thái độ của hắn vô cùng không tích cực, thậm chí còn có khả năng phá cho hôi.

Thẩm Vãn Tình nghĩ, nếu không trông chừng Tạ Vô Diễn thì không chừng hắn sẽ tiện tay thọc chết người trong mộng luôn, dù sao thì ra tay ở trong mộng cũng không dễ dàng bị phát hiện. Vì thế cô chủ động xin ra trận, đi cùng bọn họ vào trong mộng cảnh.

Thẩm Vãn Tình nghĩ rất đơn giản. Chỉ cần đi vào trong giấc mơ của người khác rồi đánh thức người kia là xong, dễ như trở bàn tay ấy mà, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng vừa bước vào mộng cảnh cô đã nhìn thấy không gian xung quanh rặt một màu đỏ lòe, nhìn vô cùng náo nhiệt vui mừng. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy... một chiếc giường, đầu giường dán một chữ hỷ.

Thẩm Vãn Tình trầm mặc một hồi, cảm thấy vô cùng bất ổn.

Cô nghĩ thầm: Tần Chi Hoán chỉ mới quen cô được có mấy ngày, chắc không đến mức nằm mơ thấy mình kết hôn với cô chứ?

Vừa nghĩ xong thì cô đã thấy một "cô" khác mặc một bộ nghê thường vũ y, đầu đội kim quan chậm rãi bước vào phòng, đi qua trước mặt Kỷ Phi Thần, Tạ Vô Diễn rồi đến bản thân cô, cuối cùng ngồi xuống cái giường kia.

Hay lắm! Hắn đúng là dám mơ thật!

_____

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Vô Diễn: Ta ghét cái phó bản này.

Meo: Lập team giải cíu Huyền Điểu thôi chị em ét o éttttt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK