• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Ánh sau khi suy nghĩ một hồi, bèn dùng phép thuật hóa ra thanh kiếm rạch một đường trên cánh tay của mình, sau đó quay sang nói với Dược Vương bồ tát: "Nếu như là kịch độc, thì nhất thời khó mà tiêu tán, bồ tát người xem trong máu của tiểu tiên, có còn lưu lại không?"

Dược Vương bồ tát hiểu rõ ý của Ngọc Ánh, nàng chính là muốn lấy máu nàng đem đi luyện thuốc giải.

Sau khi kiểm tra xong, quả nhiên trong máu vẫn còn lưu lại độc tố, chỉ là lượng độc tố không đủ, nếu như muốn lấy đủ, e rằng phải lấy hết máu của nàng.

Nhưng nàng cũng không có một chút do dự, hiện tại cứu người là chuyện cấp bách, chỉ cần tiên hồn còn, thì tiên thể có thể hồi sinh lại được, chỉ là hơi đau đớn một chút thôi.

Mẫn Húc tuy rằng cũng rất lo lắng, nhưng trước mắt chỉ có duy nhất cách này mà thôi.

"Tiên tử, phải khiến ngươi chịu khổ rồi." Mục Thiền lên tiếng cảm kích.

"Nguyên quân không cần lo lắng, ta là tiên thể, sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa, lúc trước đế quân từng giúp tiểu tiên, cũng đến lúc phải trả ơn rồi, thiên đạo luân hồi, mọi thứ đều đã được định sẵn, mọi thứ đều sẽ ổn thôi."

Mọi người ở đây đều đang chuẩn bị lấy máu Ngọc Ánh để chế xuất ra thuốc giải, chỉ có Ngọc Yên sắc mặt tái nhợt đứng ở trong góc, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Không ai có thể hiểu được tâm trạng lúc này của nàng, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không biết phải như thế nào, không biết nên nói gì và nên làm gì, giống như cả người mất đi linh hồn vậy.

Quá trình nhanh chóng bắt đầu, bởi vì độc tính mạnh, tất cả những người có tu vi thấp đều được bị ra lệnh rời khỏi, khoảng nửa canh giờ sau, thuốc giải cũng được luyện ra, Dược Vương bồ tát nhanh chóng đem đến cứu Ninh Vu, tất cả mọi người đều đi theo, duy chỉ có Mẫn Húc ở lại.



"Nàng cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Hắn khó khăn hỏi Ngọc Ánh, đồng thời dùng tiên pháp giúp nàng khôi phục tứ chi đã bị cắt đứt.

Bởi vì do không ngừng phải lấy máu, cho nên vết thương của Ngọc Ánh đã bị dùng phép thuật để ngăn vết thương tự động lành lại, mặc dù lúc này phép thuật đã được giải trừ, nhưng máu vẫn chảy ra, nhìn có chút đáng sợ.

Ngọc Ánh sắc mặt tái nhợt nói: "Không sao, còn có thể chịu đựng được."

Thấy nàng dựa vào mình, hắn liền đem linh lực truyền cho nàng, giúp cho nàng hồi phục.

Một khi tiên thể mất đi máu không phải đơn giản chỉ là mất đi máu thôi, mà nguyên thần cũng sẽ bị hao tổn.

"Thiên đạo, thật là trêu người." Nàng thở dài: "Tỷ tỷ ta gả cho Ninh Vu, hắn vì ta mà bị ép phải độ cho ba ngàn phàm nhân kia, mọi người đều nói rằng, ta và tỷ tỷ của ta có vay thì có trả, lần trước là tỷ tỷ ta vay, lần này đến lượt ta phải trả, nhưng mà thật sự không phải như vậy."

"Thiên đạo không phải như nàng nghĩ, mà là.."

Ngọc Ánh lắc đầu và ngắt lời hắn: "Ta lại biết ngươi sẽ lại nói về Lý Hận Thiên cung của ngươi, nhưng theo như ta thấy, bất kể là ta hay tỷ tỷ, còn có tiểu cửu, hay là Giai Hòa, Mộc Sênh, đều là một vòng nhân quả, không ai có thể thoát khỏi được."

"Nàng không nên suy nghĩ quá nhiều, ngủ một lát đi, vẫn còn nhiều việc cần chúng ta đi làm." Mẫn Húc suy nghĩ bèn cảm thấy bản thân không nên nói thêm gì nữa.

Nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa định nằm xuống, lại cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng nhìn không thấy.

"Mẫn Húc, sao lại thổi tắt nến đi?" Nàng hỏi.

Mẫn Húc nói: "Nến không phải do ta thổi."

Lời vừa dứt, bọn họ đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, phảng phất giống như tiếng kêu đã từng nghe trong bí cảnh.

Hai người giật mình, lập tức nhìn xung quanh, quả nhiên xung quanh có vô số bóng người, đi tới đi lui không có mục đích.



Bọn họ cứ như thế mà đi vào trong bí cảnh.

"Chuyện gì vậy?" Nàng khó hiểu hỏi, rõ ràng nàng và hắn đều không động vào xích lan và lăng kính.

"E rằng vừa rồi do nàng mất máu quá nhiều, máu tươi lan ra thấm lên lăng kính và xích lan, mới khiến cho chúng ta rơi vào bí cảnh." Hắn vừa nói vừa nắm chặt tay nàng.

Lúc này tim hai người đều đập kịch liệt, vốn dĩ họ định chuẩn bị đầy đủ mới tiến vào bí cảnh, không ngờ bây giờ đột ngột bị rơi vào bí cảnh như vậy.

Nhưng xung quanh tối om, không nhìn thấy gì, Mẫn Húc lấy một viên hỏa châu để nó lơ lửng giữa không trung, những bóng đen kia cảm nhận được sự hiện diện của bọn họ, lần lượt tiến về phía họ.

Mẫn Húc không hề sợ hãi bèn lấy ra vô số viên hỏa châu, đồng thời dùng linh lực khiến chúng phát ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Lần đầu tiên sau khi rời khỏi bí cảnh, hắn đã có chuẩn bị, vì vậy lúc này đây, vô số hỏa châu phát sáng cả một vùng tối rộng lớn.

"A Chước nhất định sẽ nhìn thấy những viên hỏa châu này, con bé nhất định sẽ rất nhanh đến đây gặp chúng ta." Ngọc Ánh vô cùng kích động nói.

Mẫn Húc cũng rất chú ý tới tình huống xung quanh: "Chỉ e rằng đi cùng với con bé vẫn còn có thứ khác, nàng đừng quên rằng, lần trước A Chước luôn nói rằng sắp không kịp nữa rồi, nhất định là có thứ gì đó cũng đã phát hiện ra chúng ta."

Ngọc Ánh gật đầu, cầm lấy viên hỏa châu trong tay cảnh giác nhìn xung quanh: "Vậy thì tùy cơ ứng biến vậy."

Sau khoảng thời gian một nén hương, những bóng đen lúc này tụ tập xếp dài chừa ra một lối đi chính giữa, cả hai người cùng nhìn về phía cuối đường, quả nhiên có một bóng người nhỏ bé chạy hối hả về phía họ, cây trâm kim sắc trên đầu lắc lư theo, nhìn rất chói mắt.

Chỉ là Mẫn Húc lúc trước rõ ràng chỉ tặng cho con bé một cây trâm, nhưng tại sao lần này trên đầu nó lại cài đến hai cây? Hơn nữa cây trâm đó còn đẹp và rực rỡ hơn cây hắn tặng.

"A Chước đang ở cùng Thư Hữu." Ngọc Ánh khẳng định nói.



"Đúng vậy, hơn nữa quan hệ xem ra rất tốt. Cây trâm trên đầu con bé được lấy từ lông vũ của cổ Bằng, đẹp hơn so với của ta, nhưng lại cực kỳ khó mọc."

Hắn thậm chí còn có cảm giác rằng Thư Hữu là đang ám hiệu muốn tranh đua với hắn.

A Chước rất nhanh đã đi tới trước mặt hai người, nhìn chằm chằm bọn họ với đôi mắt sáng ngời, sau đó dùng ngữ khí của một người trưởng thành mà lên tiếng: "Các người thật sự không muốn sống nữa sao, không phải đã nói các người là đừng có đến đây nữa rồi mà."


Ngọc Ánh vốn tự dặn lòng mình không được khóc khi nhìn thấy A Chước, nhưng khi con bé vừa mở miệng, nàng liền òa khóc: "A Chước, con đã phải chịu nhiều cực khổ rồi, cha mẹ đến đón con về nhà."


A Chước cảm thấy vô cùng ngờ vực: "Ta không quen biết các người, chỉ e rằng các người nhận lầm người rồi, còn có, các người mau rời khỏi đây đi, nếu như cha của ta đến thì sẽ không hay đâu."


"Cha?" Mẫn Húc giật mình: "Sao con lại gọi hắn ta là cha?"


"Cha ta kêu ta gọi ông ấy như vậy thì ta gọi như vậy, nhưng mà tính khí của ông ấy không được tốt, có lúc ông ấy còn đánh ta, các người mau đi đi."


Mẫn Húc nhìn Ngọc Ánh: "Chúng ta ở đây chờ xem, nàng cảm thấy như thế nào?"


Ngọc Ánh nắm lấy tay A Chước: "Được, nếu hắn kêu A Chước gọi hắn là cha, hơn nữa hắn ở chỗ này cũng đã lâu như vậy, hắn nhất định biết được nội tình, chúng ta cứ đợi hắn đến sẽ hỏi rõ ràng."


Vừa dứt lời không bao lâu, những bóng đen kia liền hốt hoảng tìm đường chạy trốn, ở một nơi xa xa, có một nam nhân không đầu mang theo sương mù màu đen sải bước đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK