• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao?" Một trong thập điện thần quân lên tiếng hỏi.

Lục Vy liếc nhìn Ngọc Yên rồi nhìn sang Ninh Vu, nàng ta biết rằng một khi nàng ta nói ra điều này, nàng ta sẽ mất hết cơ hội, nhưng nàng ta không muốn lương tâm của mình cắn rứt.

"Bởi vì, Ngọc Yên đã mang thai, hơn nữa lại là song thai."

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngọc Yên không biết tại sao bí mật của bản thân lại bị người khác biết như vậy, lại càng ngạc nhiên hơn là người khác biết nàng mang song thai.

Ninh Vu chính là không dám tin, nhưng hắn hy vọng đó là sự thật, bởi vì nếu như nàng thật sự mang thai thì không thể bị giáng xuống địa ngục.

Còn đối với người khác, nếu như Ngọc Yên thật sự mang thai, hơn nữa đó là máu thịt của Ninh Vu, nếu đó là con trai, vậy thì đó chính là vị đế quân tương lai của minh giới, vậy thì tuyệt đối không thể giết được, nếu không tất cả bọn họ sẽ mang danh giết thần.

Sau khi nghe điều này, Ngọc Ánh đã rất ngạc nhiên và vui mừng, cũng may là có đứa trẻ, chúng nó đã cứu sống mẫu thân của nó một mạng.

Tiên y rất nhanh được truyền đến, bọn họ sau khi chuẩn đoán và kết luận đúng với những gì Lục Vy nói, tuy rằng nàng chỉ mới mang thai hơn một tháng, hưng có thể cảm nhận được luồng tiên khí trong người nàng, hơn nữa, song thai này là một cặp long phụng.

Ngọc Yên rất nhanh được đưa về cung của Ninh Vu, có vô số cung nhân được đưa đến cung để chăm sóc nàng, các loại tiên dược cũng được đưa đến, có thể thấy bọn họ rất mong chờ hai đứa trẻ này.

Chỉ có Ngọc Yên ngồi im lặng trong phòng.



Khi Ninh Vu đi vào, liền thấy nàng đang lẳng lặng nhìn mấy con cá nhỏ bơi trong hồ.

Hắn cũng không có lên tiếng, chỉ bước tới ôm nàng từ phía sau, một tay đặt lên bụng nàng, giống như cảm nhận được sự tồn tại của hai đứa bé.

Thật lâu sau, hắn ghé vào tai nàng thì thầm nói: "Chúng ta hãy cứ như thế này đi."

Giọng của nàng có chút trống rỗng: "Như thế này là như thế nào?"

"Giống như khoảng thời gian trước, khoảng thời gian mà Chúc Âm tấn công minh giới, có được không?"

Những ngày đó là những ngày yêu thích và hạnh phúc nhất của hắn.

Ngọc Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Nàng đồng ý quá nhanh khiến hắn cảm thấy có chút không chân thực, và khiến hắn nghi ngờ rằng nàng có thật sự hiểu ý của hắn không.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng bình an vô sự là được.

"Đúng rồi, có người muốn gặp nàng, nàng gặp được nàng ta nhất định sẽ rất vui." Hắn nịnh nọt nói.

"Ai?"

"Là muội." Ngọc Ánh đẩy cửa đi vào: "Tỷ tỷ, Ngọc Ánh của tỷ tỷ đã trở về rồi đây."

Tỷ muội gặp lại, niềm vui xen lẫn niềm hạnh phúc.

Đặc biệt là Ngọc Yên, nàng luôn cho rằng muội muội của nàng đã chết, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng còn sống và đang đứng trước mặt mình, nàng lại không kìm được nước mắt.

"Tại sao muội lại không nói với ta là muội còn sống, tại sao lại để ta phải đau lòng lâu như thế?"



Ngọc Ánh ôm lấy nàng: "Là bởi vì muội hiện tại vẫn còn mang tội danh trên người, không thể nào để lộ thân phận, hơn nữa lúc muội gặp tỷ, lúc đó tỷ vẫn còn là A Nhược, không có ký ức của lúc trước, cho nên muội có nói cũng vô dụng, nhưng mà Ninh Vu hắn ta biết, chẳng lẽ hắn ta không nói cho tỷ sao?"

Nàng vừa định phủ nhận, đột nhiên nhớ tới hắn quả thật đã từng nói như vậy, nàng hỏi hắn tình hình của Ngọc gia, hắn nói muội muội của hắn vẫn còn sống, nhưng vẫn chưa thể gặp nàng, còn phải đợi đến thời điểm thích hợp.

Hóa ra là nàng đã hiểu lầm hắn, hắn không hề cố ý giấu giếm nàng, bởi vì theo như những gì Ngọc Ánh nói thì quả thật vẫn chưa đến thời điểm thích hợp.

Còn nữa, A Nhược là như thế nào?

"Muội vừa rồi tại sao lại nói ta là A Nhược." Nàng không rõ bèn hỏi.

Ngọc Ánh càng kinh ngạc đáp: "Tỷ không nhớ gì sao? Khi tỷ sống lại, thì vốn dĩ diện mạo của tỷ cũng đã thay đổi, hơn nữa lúc đó tỷ có tên là A Nhược, lúc đó tỷ không còn nhớ chuyện của lúc trước, chính Ninh Vu đã không ngại cực khổ đi tìm kết hồn thảo để hồi phục thần thức cho tỷ, sao thế, chẳng lẽ tỷ không còn nhớ gì sao?"

"Ta.. ta thật sự là không nhớ gì cả." Nàng không thể ngờ rằng khoảng thời gian đó lại phát sinh nhiều việc như vậy.

Ngọc Ánh bèn an ủi: "Không sao, tỷ không nhớ được cũng không sao, bởi vì khoảng thời gian đó đối với tỷ mà nói.. là một đoạn ký ức không nhớ lại sẽ tốt hơn, hơn nữa hiện tại tỷ đang mang thai, sắp được làm mẫu thân rồi, thì tỷ phải vui lên chứ. Nhưng mà tỷ tỷ, tỷ có thể nói cho muội biết, tại sao tỷ lại lấy đi vảy hộ tâm của Ninh Vu không?"

Ngọc Yên nắm chặt chiếc khăn tay trong tay: "Là bởi vì.. trong lòng ta hận chàng ấy."

Ngọc Ánh có chút sửng sốt, nàng chưa từng nghe tỷ tỷ mình nói qua sẽ hận một ai đó, lúc trước cho dù bị người khác giễu cợt, tỷ tỷ của nàng cũng chỉ cười nhạt bỏ qua, không để trong lòng, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến tỷ tỷ của nàng dao động tâm tình.

Nhưng vừa rồi tỷ ấy lại nói hận Ninh Vu, ngoài miệng tuy nói hận, nhưng trong mắt lại không có hận ý, ngược lại chứa đựng sự bi thương cùng thất vọng.

Vì vậy, nàng có thể cảm nhận được, hận ý của tỷ tỷ đối với Ninh Vu vốn dĩ không phải là thâm thù đại hận, vậy thì đó lại là gì, có lẽ chỉ có mình tỷ tỷ của nàng là hiểu rõ nhất.

"Là bởi vì khoảng thời gian trước hắn đối xử tàn nhẫn với tỷ, cho nên tỷ mới hận hắn đúng không?"

Ngọc Yên lắc đầu: "Ta không biết rõ nữa, chắc có lẽ là vậy."

"Vậy, tỷ vẫn còn thích hắn chứ? Tỷ từng nói với muội, tỷ đối với hắn từng động lòng qua, vậy hiện tại, vẫn còn chứ?"



"Ta cũng không biết nữa."

Ngọc Ánh bèn thở dài: "Chuyện tình cảm, người ngoài không thể giúp được, huống chi là muội, nhưng mà, lúc tỷ vẫn còn là A Nhược, tỷ từng nói với muội, Ninh Vu đã đến tìm tỷ và nói rất nhiều với tỷ về chuyện quá khứ của hai người, hắn nói cuộc hôn nhân này vốn dĩ là sự sai lầm của hắn, nhưng sau đó hắn thật sự muốn sống vui vẻ cùng với tỷ, chỉ là sau đó phát sinh quá nhiều chuyện, khiến hắn không có cơ hội này, vì vậy muội cảm thấy, cuộc hôn nhân này của hai người, hắn có lẽ cũng không tệ như chúng ta nghĩ."

"Chàng ấy nói như thế sao?" Ngọc Yên sửng sốt.

Ngọc Ánh khẳng định nói: "Không sai, chính tỷ đã nói với muội như thế, không thể nào sai lầm được, vì vậy, muội nghĩ giữa hai người nhất định có sự hiểu lầm gì đó, nếu có hiểu lầm gì, chi bằng thành thật nói rõ ràng, nếu không có hiểu lầm, mà chỉ muốn giày vò đối phương, thì tỷ bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho ta biết, ta sẽ dẫn tỷ về nhà, chúng ta cùng nhau về Ngọc Hoành sơn sinh sống."


"Quay về Ngọc Hoành sơn?" Ngọc Yên có chút nhung nhớ, nàng đã lâu rồi không có về nhà.


"Ừm, tẩu tẩu có nói, tẩu ấy sẽ luôn ở đó đợi chúng ta, hơn nữa, muội cũng sẽ nhất định bảo vệ tỷ an toàn."


Ngọc Yên trìu mến nhìn nàng: "Muội hiện tại đã trưởng thành rồi, muội và Mẫn Húc thế nào rồi?"


Ngọc Ánh bèn đem chuyện của A Chước và bí cảnh nói cho nàng nghe, Ngọc Yên sửng sốt một hồi lâu: "Muội bây giờ đã làm mẹ rồi sao, còn sớm hơn ta nữa."


"Đúng vậy, muội đã làm mẹ rồi, nhưng muội không biết muội mang thai và sinh A Chước khi nào, và tại sao lại để con bé rời xa muội, người làm mẹ như muội, thật sự không có tư cách."


"Vậy thì hãy tìm con bé về, ta đã từng gặp qua A Chước, nó là một bé gái rất đáng yêu."


"Muội nhất định sẽ tìm và đem con bé về."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK