• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại minh giới.

Ninh Vu đã nằm mơ thấy một giấc mộng, trong giấc mộng đó có hai tiểu đồng tử vô cùng đáng yêu đang bò về phía hắn, hắn động lòng thương vươn tay ôm lấy, hai tiểu đồng tử đó rất vui vẻ ôm lấy cổ hắn, còn làm cổ hắn dính nước bọt, hắn trước giờ luôn thích sạch sẽ, nhưng khi bị hai tiểu tử này làm dính nước bọt lên cổ hắn, hắn không những không chán ghét mà còn lại rất thích.

Nhưng chúng chỉ chơi với hắn một lúc rồi biến mất, hắn vô thức đưa tay ra muốn ôm lấy nhưng không bắt được gì, lúc hắn tỉnh dậy cảm thấy lòng ngực phút chốc có cảm giác hụt hẫng, bèn cho truyền người vào: "Vương Diễn vẫn chưa truyền tin tức đến sao?"

Cung nhân hồi đáp: "Bẩm đế quân, vẫn chưa ạ."

Hắn cảm thấy vô cùng bực tức, đã nhiều ngày trôi qua rồi, Vương Diễn rốt cuộc xử lý việc như thế nào rồi, hiệu suất lại tệ như thế, khi hắn ta quay lại thì hắn nhất định phải xử phạt nặng mới được. "

" Bẩm đế quân, đế quân ở Lý Hận Thiên cung đã đến chờ ngoài điện rồi ạ. "

Ninh Vu ngồi dậy rời khỏi giường:" Biết rồi, bây giờ ta qua đó. "



Hôm nay chính là ngày mà phụ thân hắn Ninh Quân kết thúc bế quan tu luyện, Mẫn Húc và Ngọc Ánh liền bị triệu kiến.

Mẫn Húc cả đêm không hề chợp mắt, hắn biết Ngọc Ánh cũng không ngủ được, vì bọn họ chờ ngày hôm nay được gặp Ninh Quân.

Những ngày nay ở minh giới thật sự là một sự dày vò đối với bọn họ.

Có một lần hắn đã đem chuyện việc hắn áp chế Bằng tộc nên không thể đến Tru Tiên Đài để cứu nàng cho nàng nghe, cũng biết được sự tồn tại của Bằng tộc mang tính hủy diệt đối với tam giới, tuy hắn không cầu xin nàng tha thứ, nhưng vẫn mong nàng có thể để ý đến hắn dù chỉ một lần.

Nhưng nàng chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: Tất cả đã qua rồi.

Tuy rằng chỉ một câu như thế, nhưng hắn biết, nàng thật sự vẫn chưa từng bỏ qua, huống hồ sau đó lại xảy ra vô số chuyện khiến sự việc không thể vãn hồi được.

Về phần chuyện ở Tru Tiên Đài năm đó, Ngọc Ánh cho rằng mặc dù Mẫn Húc không đến được, nhưng thế lực của Lý Hận Thiên cung vẫn còn, nhưng bọn họ từ đầu đến cuối đều không có một tiếng động nào, điều này cho thấy rằng hắn không hề có ý định cứu nàng.

Do vậy, nàng đã không tính toán được mất với hắn nữa, nàng chỉ trách cho số phận của mình mà thôi.

Khi đến cung điện của Ninh Quân, tóc bạc của Ninh Quân giờ đã bạc trắng, may mà thần khí của hắn vẫn còn, có thể thấy gần đây nghỉ ngơi vẫn tốt, nhưng không biết tại sao một nam nhân khỏe mạnh như trước kia lại thành ra bộ dáng này.

" Ninh Vu đã nói cho ta biết lý do các ngươi đến đây, các ngươi có việc gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi. "

Mẫn Húc cẩn thận mô tả sự việc hắn cùng với Ngọc Ánh thông qua hoa lăng kính đi vào trong Thông Thiên Bí cảnh một lần nữa cho Ninh Quân nghe, sau đó lại đem lăng kính ra:" Mạo phép hỏi thần quân, nơi chúng tôi đi vào có phải là Thông Thiên Bí cảnh? "



Ninh Quân nhìn thấy gương đồng, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng không nói gì, ngược lại hỏi:" Sư phụ ngươi nói với ngươi như thế nào? "

Mẫn Húc thành thật đáp:" Sư phụ nói, đó là nơi quay về cuối cùng của thần tiên. "

" Nơi quay về của thần tiên? Sư phụ ngươi có vẻ đã nói quá cường điệu rồi. Nơi đó vốn dĩ không phải là nơi quay về, mà đó chính là mộ phần của thần tiên, từ lúc sơ khai đến nay, con người trong tam giới đã trải qua vô số lần chết đi rồi sống lại, nhưng do có sự tồn tại của minh giới, nên vòng lẩn quẩn sinh tử tử sinh cứ như thế không ngừng, nhưng thần tiên thì khác, sinh mệnh rất dài, nhìn thì tưởng đó là một việc tốt, nhưng thật ra nó nằm ngoài sự tự nhiên của thiên đạo, một khi nguyên thần bị hủy, thì thần tiên không thể đi vào vòng luân hồi giống người phàm trần. Nhưng theo thiên đạo, sau khi chết sẽ có sự hình thành, mặc dù thần tiên có thể mất đi, nhưng linh thần không hề tiêu tan, nó cứ như thếtheo thời gian, những linh thần này sẽ tụ lại một chỗ, trở thành một kết giới cường đại, nó vô gốc vô hình phiêu bạt khắp tam giới, thậm chí còn hấp thu thần lực của những tiên thần còn sống, chẳng hạn như lời thề hay nguyện vọng, đó là cái mà chúng ta gọi là Thông Thiên Bí cảnh. "

Ngọc Ánh nghi hoặc hỏi:" Ý của người nói có phải là những thần tiên sau khi nguyên thần bị hủy đi thì vẫn còn sống, chẳng qua là tồn tại theo một cách khác? "

Ninh Quân lại lắc đầu:" Đó không phải gọi là vẫn còn sống, chỉ có thể nói là tồn tại mà thôi. "

" Người nói kết giới này vô gốc vô hình, nhưng mà, Ngọc Ánh nghĩ rằng nó có ý thức, có suy nghĩ và kế hoạch của riêng nó, thậm chí nó còn tìm được người giúp nó làm việc. "

Ninh Quân ánh mắt sắc bén nhìn nàng:" Không phải, không phải Bí Cảnh tự động có ý thức, mà là trong số đó có một vị tiên thần có thần lực quá cường đại, ảnh hưởng đến Bí Cảnh. "

Mẫn Húc hiện tại đã đoán được:" Vị tiên thần mà thần quân nói, đó có phải là đệ nhất Bằng tộc mười vạn năm trước không? "

Ninh Quân khẽ gật đầu:" Đúng vậy, chính là cái tên đệ nhất Bằng tộc ấy, tuy hắn không phải là thần khai thiên lập địa, nhưng lại là thần có sức mạng còn cường đại hơn thế nữa, chuyên lấy thịt rồng làm thức ăn, lấy máu phượng hoàng làm huyết dẫn, suýt nữa thì thôn tính hết cả tam giới, năm đó không biết đã hy sinh không biết bao nhiêu thiên binh vạn tướng, nhưng sau đó, hắn thích một nữ nhân ở dưới trần gian, nhưng người nữ nhân đó đã có ý trung nhân, không hề thích hắn, người nữ nhân đó không ngừng ra vào kiếp luân hồi, hắn chuẩn bị tìm kiếm vòng luân hồi của nàng ấy, bèn tới minh giới của ta, tính ra thì giữa ta với hắn cũng có chút quen biết, bổn quân cũng dựa vào chút quen biết này mà đi vào trong bí cảnh để tìm hồn phách của Ngọc Yên. "

Ngọc Ánh lập tức quỳ xuống đất và khóc nức nở:" Đa tạ thần quân, cảm ơn người. "

Ninh Quân nhờ người đỡ nàng đứng dậy:" Ngươi không cần đa tạ ta, bổn quân chỉ vì con trai của ta, chứ không phải vì người khác. "



Những lời ngài ấy nói quả thật là đúng sự thật, nếu như ban đầu Ninh Vu không tiếc sinh mệnh mà cứu lấy Ngọc Yên, thì ngài ấy cũng sẽ không vì lòng thương sót đứa con của mình mà đi cứu lấy một người đã hồn bay phách tán, nếu như chỉ nói đến Ngọc phủ, thì ngài ấy cũng sẽ không tự mình phá vỡ sự yên bình này, bởi vì cái giá cần phải trả là quá lớn, không thể ai cũng có thể gánh được.


Đôi khi, điều chưa biết mới là điều đáng sợ nhất.


" Vậy tên Bằng tộc đó cuối cùng chết như thế nào? "Ngọc Ánh lại hỏi.


" Cũng chỉ bởi vì một chữ tình mà thôi, hắn giết nhầm người nữ nhân đó, nếu như người bị Bằng tộc giết, thì không thể đi vào luân hồi càng không thể vào trong Bí Cảnh, mà chính là biến mất thật sự, vì vậy hắn cảm thấy sống không bằng chết, nên đã tự hủy đi nguyên thần. "


Ngọc Ánh vạn lần không nghĩ rằng, một người có sức mạnh cực đại như thế, từng lấy thịt rồng làm thức ăn, lấy máu phượng hoàng làm huyết dẫn, vậy mà lại vì một nữ nhân mà chết, trong lòng nàng cũng có chút đau xót.


Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn về phía Mẫn Húc, bởi vì hắn cũng thuộc một loài Bằng, còn có con gái của họ A Chước nữa, sinh ra cũng là loài Bằng.


" Còn về con của các ngươi tại sao lại bị nhốt trong Bí Cảnh thì bổn quân không rõ, chỉ e là cần phải chờ Ngọc Ánh hồi phục thần thức thì mới biết được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK