Sau khi Ngọc Ánh rời khỏi, Ngọc Yên luôn nghĩ về những lời mà nàng ấy nói, năm đó hắn cùng nàng thành thân, tính ra thì nếu so với nam nhân dưới trần gian thì hắn cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nàng từ trước đến nay luôn sợ hãi hắn, vốn chưa bao giờ cẩn thận tỉ mỉ nghĩ về cảm nhận của hắn, nếu như thật sự đúng như những lời hắn nói, từ trước giờ chưa có ai dạy hắn cách yêu một người, vậy thì bản thân nàng có phải đã đưa ra yêu cầu quá nhiều đối với hắn không?
Hơn nữa, sau khi nàng sống lại, hắn thật sự cũng đã làm rất tốt rồi, hắn đã thu lại tính khí không tốt trước đây của hắn, đối với nàng lại vô cùng ân cần quan tâm, cũng không làm gì khiến nàng cảm thấy uất ức.
Sau khi nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định gặp hắn để nói rõ.
Trời vừa tối, Ninh Vu vừa về đến, nàng bèn đứng dậy định đi đến trước mặt hắn nói chuyện, nhưng hắn lại đi khắp vòng như muốn tìm thứ gì đó, sau đó hắn kéo từ trong tủ y phục của nàng ra, đem bách tử thảo mà trước đó nàng cất giấu cẩn thận ra.
"Đây là gì?" Hắn lên tiếng hỏi.
Nàng không biết tại sao hắn lại biết rằng chỗ nàng có cất giấu loại thảo dược này, cũng nhìn ra được vẻ mặt băng lạnh của hắn, báo hiệu rằng hắn đang rất tức giận.
Nàng vô thức lùi lại phía sau, nhưng hắn không có bất kỳ hành động nào làm tổn thương nàng, mà hắn chỉ hỏi nàng một câu: "Năm đó, đứa con đầu tiên của chúng ta, có phải cũng như thế này mà mất đi không?"
Nàng khựng lại, không biết trả lời thế nào.
Ninh Vu hiểu ra được, hóa ra, đến việc nói dối mà nàng cũng không muốn, nếu như nàng nói không phải, thì hắn nhất định sẽ tin nàng, nhưng nàng lại không có ý định gạt hắn.
Hắn cười lạnh, sau đó đem bích tử thảo đặt vào trong tay nàng: "Nàng đi đi, ta mệt rồi, ta buông tha cho nàng."
Hắn rõ ràng chỉ mới hai ngàn một trăm tuổi, rõ ràng đang là độ tuổi sung sức nhất, nhưng hắn thật sự rất mệt mỏi.
Hắn thẫn thờ đi về phía cửa, cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối đi, thân thể càng vô lực, hắn vươn tay muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại không cách nào nắm được.
Hắn vốn dĩ bản thân đã từng có tất cả, nhưng lại không ngờ rằng cuối cùng lại chẳng còn gì.
Hắn nở nụ cười yếu ớt, sau đó mất đi ý thức mà ngã xuống ngất đi.
Chỉ là, khoảnh khắc trước khi hắn mất đi ý thức, hắn cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ôm lấy mình, nhưng hắn quá mệt mỏi, mí mắt quá nặng, căn bản không mở ra được.
Vậy thì hãy cứ ngủ một giấc thôi, ngủ một giấc dài vĩnh viễn vậy.
"Ninh Vu, Ninh Vu." Ngọc Yên ôm chặt hắn trong lòng, nàng khi nãy thấy thân thể hắn lắc lư như muốn ngã xuống liền theo bản năng chạy tới đỡ hắn, không nghĩ rằng hắn rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh, máu chảy ra từ thất khiếu, rõ ràng là bị trọng thương.
Nàng gọi tên hắn, nhưng hắn không hề có phản ứng, hơn nữa hơi thở của hắn càng ngày càng yếu đi, nguyên đan lại trở nên lạnh một cách bất thường, đây là dấu hiệu nguyên đan đang dần tan biết, vì vậy nàng không thể không hoảng hốt: "Người đâu, có ai không?"
Cung nhân nghe thấy tiếng kêu của nàng, bèn tức tốc chạy đến, bọn họ nhìn thấy đế phi của họ đang ôm lấy đế quân đang hôn mê bất tỉnh, trên mặt toàn là nước mắt.
Mọi người đều nơm nớp đứng ở ngoài điện chờ đợi, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng, bởi vì từ khi minh giới được lập cho đến nay, chưa từng có đế quân nào bị trọng thương nghiêm trọng như Ninh Vu.
Trong điện, các dược tiên thay phiên nhau chuẩn đoán cho hắn, cuối cùng họ đưa ra kết luận là hắn bị trúng độc kích tâm, độc đã thâm nhập vào tim, hơn nữa cũng đã trúng độc vài ngày, cho nên mới khiến cho bản thân hắn yếu đi, có lẽ hắn cũng cảm nhận được, nhưng không biết tại sao hắn lại không nói ra.
Thân làm mẫu thân, Mục Thiền hiểu rõ con trai của bà trong lòng chỉ nghĩ đến việc của Ngọc Yên, vì nàng mà lo lắng bôn ba khắp nơi, cho nên mới phớt lờ không quan tâm đến bản thân mình.
Còn Ngọc Yên thì sao, lại còn nghĩ đến việc bỏ đi đứa trẻ, chỉ nghĩ đến đây thôi, bà ấy nhìn Ngọc Yên đang đứng một bên với vẻ mặt thất thần, muốn khiển trách nàng nhưng Ninh Quân đã ngăn lại.
"Bây giờ tính mạng của con trai chúng ta là quan trọng nhất, có chuyện gì thì để sau này hẳn nói."
Mục Thiền đành phải nuốt lời vào trong, sau đó đi đến hỏi Dược Vương bồ tát: "Bồ Tát, có chắc là độc kích tâm không?"
Dược Vương bồ tát lắc đầu: "Ta cũng không chắc lắm, nhưng loại độc tố không thông qua bộ phận khác đi vào cơ thể, mà trực tiếp thâm nhập vào tim chỉ có nó thôi, bằng không, với tu vi của đế quân thì sẽ không dễ dàng bất tỉnh như thế, nếu như không kịp thời chữa trị, e rằng tính mạng của đế quân sẽ gặp nguy hiểm."
Ngọc Yên sau khi nghe thấy những lời nói đó, bản thân nàng cũng đoán được nguyên nhân.
Vì nàng đã lấy đi vảy hộ tâm của hắn, bởi vì vảy mới vẫn chưa thể mọc ra, cho nên không có vảy để bảo vệ tâm, cho nên mới khiến độc tố xâm nhập vào.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, thân thể của nàng run lên, nàng tuy rằng hận hắn, nhưng cũng chưa từng muốn hắn chết.
Mẫn Húc cho hắn uống liên tục ba viên cửu chuyển tiên đan, thì gương mặt vốn dĩ trắng bệch của hắn mới có chút huyết sắc, chỉ là đôi mắt luôn khép chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngọc Ánh cũng vô cùng lo lắng, hy vọng hắn ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.
Dược Vương bồ tát sau khi kiểm tra máu của hắn, lại hỏi hắn gần đây có đi qua những nơi nào, hoặc tiếp xúc với những thứ gì, sau đó đưa ra kết luận rằng sở dĩ hắn bị nhiễm độc là do lần trước hắn với Ngọc Yên bị mắc kẹt trong pháp bảo, bị trúng nước độc từ những cô hồn dã quỷ đó, vì không có vảy hộ tâm, cho nên nước độc trực tiếp đi vào tim của hắn.
Hơn nữa, trước đó chưa có ai từng đi vào trong pháp bảo của hắn, tuy rằng Ninh Quân biết, nhưng vẫn chưa có bị thương qua, cho nên ngài ấy cũng không biết cách giải độc.
"Độc tố này quá độc hại, chỉ e rằng khó có cách giải độc, cho nên cần phải dùng độc trị độc." Dược Vương bồ tát lên tiếng.
"Bồ tát muốn dùng độc gì, bổn quân có thể đi tìm." Ninh Quân vội vàng lên tiếng.
Dược Vương bồ tát bèn lắc đầu: "Độc này hiếm thấy, mấy trăm vạn năm nay ta chỉ mới nhìn thấy được hai loại, một là ở tiên thi, khi hai dây leo đan vào nhau sẽ nở ra một bông hoa màu đỏ có bảy cánh, lá thì có bảy phiến. Trong phạm vi trăm mét, nếu đến gần thì sẽ chết, mà khi chết đi thì hồn phách không thể tan biến, là loại độc mạnh nhất."
Những người xung quanh nghe xong đều toát mồ hôi lạnh, loại độc có thể khiến hồn phách không thể tan biến, vậy thì phải tồn tại như thế nào?
"Trên bảy phiến lá đó, có phải có những điểm giống như mắt người, chạm vào sẽ hóa thành khói xanh?" Ngọc Ánh đột nhiên lên tiếng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía nàng, Dược Vương Bồ Tát cũng kinh ngạc nói: "Đúng là trên phiến lá có những điểm giống như mắt người, tiên tử đã thấy qua rồi sao?"
Ngọc Ánh gật đầu: "Đúng vậy, ta đã từng thấy nó, nhưng mà.."
Nàng còn chưa nói xong, Mục Thiền đã cắt ngang: "Vậy mau dẫn ta đi tìm."
Ngọc Ánh vẻ mặt có chút khó xử: "Sẽ tìm không thấy đâu, bởi vì bông hoa đó đã bị ta ăn rồi."
Mục Thiền không tin nhìn nàng: "Ngươi đang khỏe mạnh tại sao đi ăn hoa làm gì, hơn nữa đó là hoa độc."
"Lúc đó ta không biết nó có độc." Ngọc Ánh trả lời, nàng không có nói với Mục Thiền rằng trên ngọn nói hoang sơ đó, không có cái gì để ăn, đừng nói đến một bông hoa, đến cỏ ở nơi đó, nàng cũng ăn sạch hết rồi.
"Mau dẫn chúng ta đi, có lẽ vẫn còn." Mục Thiền lại nói.
Nhưng Dược Vương Bồ tát nói: "Loài hoa này rất độc, sẽ không có thêm bông hoa thứ hai."
Ngọc Ánh hối hận bản thân lúc đó tại sao lại đi ăn bông hoa đó làm gì, nếu như nàng biết hoa đó có thể cứu người, thì nàng bất luận như thế nào cũng sẽ chịu đựng, càng kỳ lạ hơn là tại sao bản thân lại không bị độc chết.