Hiện tại bây giờ cô đang muốn yên tĩnh tìm hiểu một số chuyện, cho nên không muốn nghe người ta nói ra nói vào.
"Cô có muốn một bước lên mây không? Có muốn trở thành con dâu của Cao gia chúng tôi chứ?" Bà ấy nhìn cô, đánh vào tâm lý của những cô gái trẻ ham tiền tài, và địa vị.
Còn Trần Ngọc Châu là quá hiểu bà ấy, cô đã cùng bà ấy đối kháng hết sáu, bảy năm trời rồi. Cô hiểu rất rõ người phụ nữ này, bà ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Cho tới bây giờ cô rốt cuộc cũng đã hiểu lý do vì sao bà ấy chấp nhận Trác Ny rồi, cô ta từ đầu tới cuối chỉ là một quân cơ trong tay bà ta mà thôi. Cao Huệ dùng Trác Ny để công kích cô, đợi khi đạt được mục đích rồi thì vứt bỏ cô ta như vứt một con chó hoang.
Cao gia của bà ta cao quý, bà ta sẽ không đời nào cho phép một người con gái không môn đăng hộ đối bước chân vào.
"Xin lỗi Cao phu nhân, tôi không hiểu ý bà." Cô bình thản đáp lời, cái cảm giác nắm thóp của bà ấy thật sự không tệ chút nào.
"Tôi sẽ cho cô làm vợ của con trai tôi, đổi lại cô khiến nó rút đơn kiện, quay lại như lúc trước đây. Nó bây giờ người không ra người, ma không ra ma. Tôi là mẹ, không thể tiếp tục để chuyện này kéo dài thêm được." Bà ấy nhìn cô, vẫn lạnh nhạt như cũ mà nói.
"Cao phu nhân bà tìm nhầm người rồi, tôi không làm được chuyện mà bà nói đâu. Xin phép!"
Ngay lúc cô xách túi rời đi, bà ấy cản cô lại nói tiếp:"Xem như tôi cầu xin cô được không?"
Quá bất ngờ, Trần Ngọc Châu phải quay lại nhìn bà.
Cao Huệ sẽ cầu xin người khác sao?
"A Khải nó từ bỏ tôi rồi, chính tay nó viết đơn từ mẹ bắt tôi phải ký tên..."
Gương mặt già nua của bà ta bắt đầu xuất hiện những dấu vết khổ sở, bà ấy rơm rớm nước mắt kể thêm...
"Thời gian qua nó đối với cô rất tốt có phải không? Cô không muốn làm thiếu phu nhân của Cao gia sao? Không muốn hưởng vinh hoa phú quý hay sao? Annie Trịnh bây giờ chỉ có cô mới giúp được tôi, cũng như cứu lấy cuộc đời của a Khải thôi."
"..."
Cao phu nhân lại nắm tay cô, bà ấy siết chặt đến mức cô kêu đau, bà lại nói:"Bây giờ nó vì đòi công bằng cho cô gái kia mà đâm đơn kiện tôi. Annie Trịnh tôi không phải sợ ở tù, mấy cái vụ kiện tụng đó nếu tôi không làm gì sai tôi cũng không cần phải sợ. Tôi không có làm, tôi có thể thề với cô. Nhưng a Khải nó lại một mực không tin tôi, tôi xin nó thời gian nó cũng không muốn cho. Cô biết nó định làm gì không, cô biết nó ngu ngốc tới mức nào không hả?"
Cao phu nhân mất bình tĩnh đến nổi móng tay đỏ chói của bà ta cáu vào da thịt cô.
Trần Ngọc Châu đẩy tay bà ta ra, nhưng vô dụng bà ta lại giữ chặt cô để nói tiếp:"Nó cứ đinh ninh là do tôi hại chết cả nhà của Trần Ngọc Châu, nên định thay tôi gánh hậu quả. Nó đang cố làm giả chứng cứ phạm tội cho nó, tính gánh hết tội danh không có thật đó một mình. Cô xem nó có ngu ngốc không? Nếu a Khải đi tù, tôi làm sao mà sống nổi đây hả?"
"Bà nói anh ấy... Muốn gánh toàn bộ trách nhiệm thay bà?" Cô sợ mình nghe lầm, nên hỏi lại.
"Tôi không có làm chuyện đó, tôi có thể thề là tôi không có làm. Bây giờ chỉ cần cô ngăn cản nó, cho tôi ít thời gian tôi sẽ tìm ra hung thủ thật sự. Annie Trịnh cô chỉ cần giúp tôi kéo dài thời gian thôi, đừng để cho a Khải làm bậy."
Trần Ngọc Châu đi trên đường lớn, mang tâm trạng thất thần cứ đi về phía trước. Hoá ra đây là tất cả lý do của hắn sao?
Vì sao lại có sự xuất hiện của Diệp Mộng Mộng, vì sao lại muốn cô hiểu lầm rồi ghê tởm hắn. Chẳng thà ở trước mặt cô nói ra mấy lời trái với lương tâm cũng một lòng muốn đẩy cô đi thật xa.
Nói thật cho tới tận bây giờ, cô vẫn không tin là hắn thay lòng đổi dạ. Hành động của hắn là đẩy cô ra, nhưng ánh mắt mỗi khi hắn nhìn cô đều đang nói hắn cần có cô.
Vì cô mang gương mặt này nên hắn đã âm thầm sắp xếp cho tương lai của cô ư, sợ sau khi hắn đi tù cô sẽ không sống nổi?
Tại sao hắn ngốc như vậy? Tại sao luôn muốn một mình cam chịu mọi thứ?
Tiếng di động vang lên đánh thức mọi dây thần kinh của cô, người gọi đến là Tạ Hữu.
Trần Ngọc Châu nhìn màn hình nhấp nháy khẽ nhíu mày, hôm nay vì lý do gì mà anh gọi cho cô?
"Vâng Tạ ảnh đế."
"Trần Ngọc Châu nói chuyện với tôi một chút."
Đôi mắt cô trừng lên cả kinh, anh vừa gọi cô là cái gì?
"Tạ Hữu anh gọi nhầm rồi, tôi là Annie Trịnh." Cô nhấn mạnh.
"Mẹ nó cô lừa ai thế? Mau nhắn định vị qua cho tôi, có chuyện quan trọng cần nói riêng với cô."
Thái độ này của Tạ Hữu không phải là nói đùa, chắc chắn anh đã biết được cái gì đó nên mới dám khẳng định như vậy.
Trần Ngọc Châu ngồi ở công viên, gửi định vị rồi chờ anh tới. Rất nhanh anh đã có mặt, lần này Tạ Hữu đi một mình tới, không đi cùng quản lý của anh.
"Lên xe rồi nói." Anh kéo tay cô nhét vào xe.
Nhìn bộ dạng lén lén lút lút của anh khiến cô có chút buồn cười.
Sau khi xe lăn bánh được mười phút, anh mới trực tiếp hỏi thẳng:"Trần Ngọc Châu sao lại dùng thân phận khác để quay về thế này?"
"Tôi nói rồi, tôi không phải cô Trần."
"Nếu như tôi không gặp được con trai cô ở bên nước M, tôi còn tưởng là cô nói thật đấy."
"Anh nói cái gì?" Cô chụp lấy cánh tay đang lái xe của anh, gấp tới mức quên rằng anh đang chạy xe.
Tạ Hữu trượt tay lái, cũng may là rất nhanh đã ổn định lại được tình hình. Anh nhăn mày càm ràm:"Cô muốn chết rồi hả? Tôi còn nhiều dự án đang dang dở, chưa muốn đi uống trà với Diêm Vương sớm vậy đâu."
Tạ Hữu không hề biết trước trong chuyến đi lưu diễn trên thế giới có lịch trình anh vô tình ghé qua nước M, đến nhà thờ nổi tiếng ở đó để chụp bộ ảnh cầu nguyện, ai mà ngờ lại gặp được một cậu bé.
Con trai của Trần Ngọc Châu lớn lên nhan sắc không tầm thường, nhìn cha mẹ nó là biết ngay. Cho nên ấn tượng của anh về cậu bé này không tệ, vừa gặp đã nhận ra ngay. Anh bắt đầu dụ dỗ cậu bé để hỏi chuyện, cậu nói mẹ của cậu bận đi công tác nước ngoài có thể là năm sau mới về, cậu đang sống với ông bà ngoại để chờ mẹ về dẫn đi chơi.
Giọng thiếu nhi non nớt, cho dù đứng ở góc độ nào mà cảm nhận thì cậu nhóc này không thể nào đang nói dối được.
Mà lý do Tony đến nhà thờ này cũng là để cầu bình an cho mẹ Trần Ngọc Cháu và cha Cao Minh Khải của cậu.
Hết lịch trình, Tạ Hữu bay về nước liền tìm gặp cô. Anh gấp tới mức chưa kịp tắm rửa gì, ngay cả sự mệt mỏi cũng bị anh quăng ra đằng sau.
Lúc anh tới tìm Trần Ngọc Châu trong lòng có suy đoán không ít nguyên nhân, có thể là cô không biết gia đình cô còn sống rồi bị người khác lừa để giúp người ta làm chuyện gì đó...
Vì anh sợ cô bị lợi dụng nên anh phải gấp rút tìm cô để làm rõ, anh biết sự việc lần này tương đối nghiêm trọng.
"Tạ Hữu anh nói đi, anh thấy nó ở đâu?" Trần Ngọc Châu mất bình tĩnh hỏi thêm.
"Cô chịu thừa nhận rồi hả?"
"Anh..." Tạ Hữu vậy mà gạt cô.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô anh nói:
"Về rồi nói, chỗ này không tiện. Tôi không gạt cô đâu, đừng có nghĩ xấu cho tôi."
Xe dừng ở trước khách sạn, chỗ này Tạ Hữu thuê phòng cố định, tương đối an toàn. Trần Ngọc Châu theo anh lên phòng, vừa vào đã không nhịn được hỏi ngay.
"Anh thấy Tony ở đâu?"
"Ở nước M, thằng bé nói cô đi công tác năm sau mới về. Trần Ngọc Châu cô nói thật cho tôi nghe, cô đang làm cái gì?"
Tạ Hữu cởi áo khoác da bên ngoài, thong thả đi rót nước uống. Cô ngồi trên ghế sofa, tâm trạng không còn bình tĩnh được nữa...
Bối Kiều đang lừa gạt cô?
Hay chính cô ta cũng không biết là gia đình cô còn sống?
Đâu mới là sự thật?
"Còn cha mẹ tôi thì sao, anh có gặp họ không?" Cô nôn nóng hỏi.
"Vẫn bình an, con của cô đang sống với ông bà. Bây giờ cô gọi điện về công ty đi, xin một chuyến đi công tác. Sau đó tôi cùng cô tới gặp họ, tôi có địa chỉ." Tạ Hữu đã sớm hỏi được địa chỉ của bọn họ rồi, vì anh biết sớm muộn gì cũng phải đưa Trần Ngọc Châu đến.
"Tôi tự đi được rồi." Cô không hề muốn kéo Tạ Hữu vào chuyện này.
"Xin đi công tác, sau đó tôi cũng xin đi công tác. Cô làm như vậy chúng ta mới có thể vô tình gặp nhau, tránh... Bức dây động rừng."
Ý tứ trong lời nói của anh quá rõ ràng, anh đang muốn kéo cô ra khỏi vũng lầy.
Cô mím môi nhìn Tạ Hữu, từ đầu tới cuối anh đang suy nghĩ cho cô. Tại sao Tạ Hữu luôn đối tốt với cô như vậy?
"Sao vậy, bây giờ đột nhiên cô phát hiện ra tôi rất đẹp trai có phải không?"
"Ừ, đẹp trai." Cô vừa sụt sịt mũi vừa nói.
"Không cần quá cảm động, xong việc ngủ một lần là được rồi." Anh cà rỡn nói.
Cô liếc mắt nhìn anh, dáng vẻ thỏ con này mới đúng là Trần Ngọc Châu mà anh quen. Cho dù cô có tỏ ra ngoan cường cỡ nào, thì sâu trong nội tâm cô vẫn thánh thiện, ngây thơ.
"Suy nghĩ thật à, tôi nói giỡn đó."
"Tạ Hữu cám ơn anh." Cô cuối đầu nói
"Đứng, ướt át quá làm tôi nổi cả da gà rồi."
Tạ ảnh đế không chịu được hình ảnh quá sức thu hút này đâu, anh sẽ đập chậu cướp hoa thật đấy!