Bối Kiều biết gần đây anh không vui, chỉ cần anh không quá mức gọi phụ nữ thì cô có thể để cho anh giải khuây một tí.
Hơn mười một giờ, Cao Tuấn thất tha thất thiểu đi về nhà trong tình trạng say khướt. Áo sơ mi bị bung ra khỏi quần tây, hai cúc trên bị mở ra trông rất tùy tiện. Anh loạng choạng bước vào nhà, sau đó nằm dài trong sofa phòng khách.
Bối Kiều mặc bộ quần áo ngủ bặng lụa ở nhà, gần đây cô rất hay ở lại chỗ anh cho nên sớm đã đem đồ qua chiếm đầy tủ quần áo. Cô chóng nạnh nhìn nam nhân uống say, mi tâm hơi nhíu lại chê trách:"Không nghe điện thoại của em thì ra là đi uống rượu đó hả?"
Có người càm ràm bên tai, Cao Tuấn mới hé mắt. Nhìn thấy lờ mờ hình bóng của Bối Kiều, anh mới vươn cánh tay rắn chắc kéo cô ngồi vào trong lòng mình.
Bằng chất giọng trầm khàn của người say, anh nói:"Kiều nhi em ngốc hết chỗ nói, tại sao lại thích một tên rác rưởi như anh?"
"Ai bảo anh rác rưởi, đứa nào dám?" Cô hung dữ giương mắt mắt lên hỏi anh.
Trong men say, thái độ này của cô đã chọc cười được anh. Cao Tuấn cười rộ lên, giọng anh chua xót nói:"Anh là rác rưởi, nếu như không phải có một nửa dòng máu của Cao gia chảy trong người thì chắc chắn bây giờ anh đang lục thùng rác để kiếm cơm. Họ nói cũng đúng, anh đã từng lục tùng rác để kiếm cơm, làm sao mà họ biết được chuyện đó hay vậy?"
Bối Kiều cảm giác có cái gì đó nghẹn ở cổ họng mình, hốc mắt cô đỏ lên, mũi bắt đầu sụt sịt. Cao Tuấn, sao anh lại thiếu lòng tin ở bản thân đến vậy. Thì ra đằng sau dáng vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh của anh là cả một trời giông bão. Tất cả sự điềm tĩnh của anh là do anh nhẫn nhịn mà có được, anh thật sự sống không vui vẻ.
"Sao vậy, em nghĩ thông rồi hả? Kiều nhi em là một con Phượng Hoàng cao quý đừng đi yêu một con Chó hoang như anh, không xứng đâu."
"Nói năng linh tinh, anh say rồi đó." Cô kéo tay anh, muốn đỡ anh lên phòng ngủ.
Bất ngờ Cao Tuấn đẩy cô ra, anh chỉ vào mặt cô, cười khổ:"Em hối hận rồi đúng không, nhờ anh nói mà em mới cảm thấy mình sai đúng không? Bối Kiều em nói đi, em hối hận rồi, em sẽ không thích một kẻ rác rưởi như anh."
"Em mà hối hận em sẽ tự nhận mình là chó con!"
Yêu anh, Bối Kiều sẽ không bao giờ hối hận. Cái cảm giác ở gần anh, khác hẳn với những người đàn ông mà cô từng tiếp xúc. Vì vậy, cô biết rất rõ bản thân mình yêu anh.
"Không, em không phải chó con, em là một con Phương Hoàng cao quý. Anh... Anh mới là... Ưm..."
Cô đoạt lấy bờ môi anh, chủ yếu là không muốn nghe mấy lời chói tai ấy nữa. Nhưng khi chạm vào bờ môi ấy, giống như có một nguồn điện xẹt qua cơ thể cô. Thấy anh không có phản ứng, Bối Kiều càng lớn mật ngồi lên đùi anh sau đó vòng tay qua cổ tiếp tục một nụ hôn nồng cháy.
Cả hai hôn nhau say đắm, càng hôn càng cảm thấy nóng. Cao Tuấn biến khách thành chủ áp cô nằm xuống ghế sofa, nụ hôn trượt qua gò má rồi tới lổ tai nhỏ xinh. Anh gặm cắn vành tai tinh xảo của cô, nhỏ giọng gọi:"Châu, đừng rời xa anh. Chỉ có anh mới bảo vệ an toàn được cho em..."
"Cao Tuấn anh nói cái gì đấy hả?" Bối Kiều đẩy anh ra, trong đối mắt cô hiện lên sự tức giận rõ ràng.
Còn anh, anh đã say tới mức nằm dài ra ghế ngủ say.
Bối Kiều chỉnh lại váy áo đã bị anh làm sộc sệch, cô ấm ức hốc mắt trào ra những giọt nước mắt lấp lánh. Nhìn thấy cô đi lên phòng, Cao Tuấn mới từ từ hé mắt, là anh cố tình làm cho cô đau lòng.
Vì anh biết chỉ có như vậy, cô mới đành lòng buông tay mà thôi.
Cửa phòng ngủ mở ra, anh thấy vậy lại tiếp tục giả vờ nhắm mắt. Anh đoán là cô lên trên ấy thay lại quần áo rồi đi về, tính khí của Bối Kiều anh biết mà, không nuốt nổi cục tức này đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4. Kiều Kiều Bất Lực Rồi
=====================================
...Chát...
Trên vùng má anh in hằn năm dấu tay đỏ chót, anh nheo mắt nhìn cô gái nhỏ đang trừng mắt hung dữ. Cô uất ức gào lên với anh:"Cao Tuấn anh mở to mắt ra nhìn xem, em là ai hả?"
"Châu, Châu anh yêu em mà." Cao Tuấn giả vờ kích động năm tay Bối Kiều, miệng anh lẩm bẩm.
Bối Kiều lại đánh anh, thậm chí cô còn cắn mạnh lên cánh tay rắn chắc của anh đến ứa máu. Cao Tuấn nhăn mặt che miệng vết thương lại, cô đã làm tới nước này anh không thể lại giả vờ say.
"Sao, anh không định giả vờ nữa hả?" Cô đanh đá hỏi anh.
Cao Tuấn cười khổ, anh vậy mà không qua mắt nổi cô.
Bối Kiều đánh vào vai anh, cô trách:"Anh còn cười, anh... Đáng ghét!"
"Vậy em ghét anh đi, càng ghét sẽ càng tốt...Ưm..."
Cô lại cưỡng hôn anh, cô gái này lúc nào cũng tùy hứng vậy đấy, anh sớm đã thành quen rồi. Hôn được một lúc, thấy anh không đáp trả cô mới lưu luyến rời khỏi môi anh, cô nũng nịu nói:"Người ta yêu anh muốn chết, làm sao mà ghét được. Cao Tuấn ở trong mắt em anh chính là người hoàn hảo nhất, cho nên em không thể từ bỏ đâu. Không có anh, em thật sự cảm thấy cuộc sống này rất bế tắc. Làm ơn đừng đẩy em ra nữa, được không?"
"Kiều nhi em còn nhỏ...", "Em đã lớn rồi, Cao Tuấn. Bối Kiều của anh đã lớn rồi, đủ lớn để nhìn nhận mọi việc."
Anh chỉ có thể trách cô ngốc, cũng trách mình đã hại cô vào vũng bùn lầy hôi tanh của bản thân.
*
Buổi tối ở công viên, hai người lớn và một trẻ em nắm tay nhau đi trên đường. Không khí náo nhiệt của khu vui chơi giải trí làm cho đứa trẻ nào cũng thích thú không thôi, Tony cũng thế.
Lúc nảy sau khi ăn tối xong, Cao Minh Khải xin phép dẫn Tony đi công viên giải trí chơi. Quả thật hôm nay Tony rất vui, thằng bé cứ cười nói suốt còn ôm cổ hắn kêu cha cha, rất đáng yêu.
"Tony hôm nay về nhà của chúng ta ngủ, cha muốn làm cho con một căn phòng thật đẹp. Con tới xem thử mình thích kiểu trang trí như thế nào nhé?" Cao Minh Khải cõng cậu bé trên vai, giống với cảnh cha cõng con trong mấy phim truyền hình.
Nhìn thấy cảnh này Trần Ngọc Châu cười cười, trong lòng cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
"Dạ được, cha sẽ làm phòng cho Tony thật sao? Mấy bạn của con đều có phòng riêng đó ạ, không có bạn nào ngủ với bà hết. Bọn họ cứ trêu Tony nhõng nhẽo với bà ngoại cơ!"
"Cha sẽ làm cho con một căn phòng đẹp nhất để khoe với các bạn chịu không? Phòng của Tony là oách nhất luôn."
"A! Hoan hô cha."
Cuối cùng vì kế hoạch của hai cha con họ, Trần Ngọc Châu phải gọi điện về nhà thông báo hôm nay không về.
Cao Minh Khải đưa hai mẹ con về nhà riêng, còn đặc biệt dẫn Tony đi xem phòng của cậu bé trong trong tương lai. Hai cha con say mê ở laptop, xem cách trang trí phòng cho thiếu nhi.
"Không thích siêu nhân hửm, con thích xe đua?"
"Xe đua rất ngầu mà cha! Trong trường con có một bạn, anh trai bạn ấy chạy moto tới đón bạn ấy, siêu ngầu luôn. Mấy bạn trong lớp đều ghen tị với bạn ấy vô cùng." Môi nhỏ của Tony chu lên, ánh mắt của cậu bé thể hiện sự ngưỡng mộ với người bạn kia không hề che giấu.
Cao Minh Khải ngoái đầu nhìn cô, hắn cười nói:"Xem ra đứa trẻ này tương lai chắc chắn sẽ giống anh."
"Nó là con của anh, không giống anh thì giống ai đây?" Cô ngồi lên sofa đối diện cười đáp.
Nghe vậy, Cao Minh Khải càng cao hứng, hắn nói với Tony:"Mai cha lấy moto đi đón con trai nha, sẽ ngầu hơn anh trai của bạn nhỏ kia luôn."
"Hoan hô cha, cha Khải thật tuyệt!"
Hắn được đứa con trai của mình tung hô, khuôn môi cong lên rất tự hào. Trần Ngọc Châu miễn xen vào, cô biết có xen vào cũng vô dụng. Thật ra cô vẫn muốn nhìn lại dáng vẻ năm đó hắn lái moto, rất cool ngầu...
Ba người nằm chung một cái giường, cảm giác lúc ngủ hơi chật chội nhưng cũng thật ấm áp. Đêm nay có lẽ là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ của Trần Ngọc Châu, vì có hắn và có cả Tony nữa.
Cao Minh Khải nói là buổi chiều lái xe tới đón, nhưng thật ra hắn háo hức và thêm được Tony ủng hộ nên sáng sớm đã lôi con xe moto từ trong gara ra để chở hai mẹ con về. Tiếng pô xe rất lớn, náo loạn cả một khu dân cư yên tĩnh.
Hàng xóm nhìn ra ngó vào, Trần Ngọc Châu cũng ngại ngùng không dám nhìn thẳng họ. Chỉ có Tony, cậu bé này đúng là thừa hưởng gen cứng đầu từ hắn. Lúc xuống xe vào nhà còn ôm chân "Cha Khải" của cậu chu môi nói:"Cha chờ Tony nha, con thay đồ xong sẽ xuống ngay rồi cha chở con tới trường."
"Được rồi nhóc con, cha chờ mà."
Cậu bé vội vội vàng vàng lên thay quần áo thật nhanh, bình thường gọi mãi chẳng chịu đi học bây giờ đột nhiên hăng hái lạ thường. Trần Ngọc Châu nhìn cảnh này dở khóc dở cười, xem ra sau này có người trị được cái tính của cậu nhóc này rồi.
"Thưa ông bà con đi học."
"Ừa, học ngoan nghe con." Mẹ Trần vẫy tay tiễn cậu bé ra cổng.
Vì đi bằng moto, Tony lại còn nhỏ nên Trần Ngọc Châu không dám để cậu ngồi một mình. Cô đi theo bọn họ, lúc tới trưởng quả nhiên cả nhà ba người bọn cô là ngầu nhất. Tony hôn cô rồi hôn hắn xong mới vẫy tay rồi đi vào cổng trường, đám bạn học vây lại hỏi chuyện cậu. Vì đứng quá xa nên cô không nghe được bọn trẻ nói gì, chỉ biết là Tony con cô rất vui.
"Ôm chặt nè bảo bối." Hắn chụp tay cô, bắt cô ôm eo hắn trong muôn vàn ánh mắt xung quanh.
Cô đỏ mặt vùi vào lưng hắn, chiếc xe phân khối lớn nhích ga lao vùn vụt trên đường quốc lộ. Cái cảm giác này giống với hồi nhỏ, lúc đó Cao Minh Khải toàn đi moto. Lúc đó cô còn nghĩ sau này lớn lên, hắn cũng sẽ không thay đổi ai mà ngờ...
Cả hai đi được một đoạn thì Cao Minh Khải nhận điện thoại từ Cao phu nhân, bà ấy nói ở nhà xảy ra chuyện rồi nên muốn hắn về ngay lập tức!