• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc đời của Trần Ngọc Châu những tưởng yên ổn cho tới khi người phụ nữ ấy một lần nữa xuất hiện, Cao phu nhân đến nhà trước cổng nhà tìm cô.

Ngồi trong xế hộp đắt tiền của bà, cô chỉ cảm nhận được sự lạnh nhạt và một tương lai xa xôi, mù mịt.

"Xem ra cô không tự mình biết điều được nhỉ?" Cao phu nhân không nhanh không chậm nói.

Gần đây bà luôn nhất nhất theo dõi con trai Cao Minh Khải, và biết được nó vì người phụ nữ này mà thần hồn điên đảo. Bao nhiêu năm rồi nó vẫn thích cô ta như vậy, làm cho bà không ra tay thì không được.

Thân phận của Cao Minh Khải là con trai chính thống của Cao gia, toàn bộ tài sản sau này đều sẽ trao cho hắn. Bà không thể để cho con trai bà vì một người phụ nữ mà mất đi tất cả mọi thứ thuộc về mình!

"Cao phu nhân tôi không hiểu ý bà cho lắm, bà nói tôi tránh xa Cao Minh Khải tôi đã làm theo ý bà. Bà nên dặn con trai bà đừng đến tìm tôi nữa mới đúng." Trần Ngọc Châu không hề sợ hãi mà đối đáp.

Cao Minh Khải chỉ mang tới cho cô toàn nỗi bất hạnh, không có cô hắn cũng sẽ không chết hơn nữa còn có rất nhiều người phụ nữ khác. Vậy tại sao Cao phu nhân không nhắm vào những người phụ nữ ấy mà chỉ nhắm vào một mình cô? Hoặc là bà ấy đã làm như vậy với rất nhiều cô gái xung quanh hắn rồi, chỉ là thần không biết quỷ không hay mà thôi.

Cao phu nhân thấy cô xù lông lên thì mỉm cười, bà ấy thong thả, nhưng nói ra một câu làm cho cô không thể giữ nổi được bình tĩnh.

"Cô và con trai lớn của tôi chuẩn bị làm đám cưới đi, tôi cho phép."

"Dựa vào đâu chứ?" Cô gào lên, cô sẽ không đời nào làm theo bà đâu.

Cao phu nhân đưa một ngón tay lên khoé môi ý bảo cô hãy nhỏ giọng, bà nói:"Nếu cô không làm theo ý tôi, thì đừng trách vì sao tôi độc ác. Bố của con trai cô chính là Cao Tuấn mà phải không?"

"Cao phu nhân, bà đứng có mà ép người quá đáng. Cùng lắm là tôi chuyển đi, không xuất hiện nữa là được." Trần Ngọc Châu bắt đầu hoảng loạn.

Bà nắm tay cô, vỗ lên mu bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng nói:"Trần Ngọc Châu cô là người thông minh, đừng để đứa nhỏ không có mẹ. Tội nghiệp nó lắm, dù gì thì nó cũng là cháu tôi để tôi nuôi nó cũng sẽ tốt thôi. Nhưng mà có mẹ vẫn hay hơn mà, phải không?"



Trái tim Trần Ngọc Châu như nứt ra từng mảnh vụn vặt, tại sao chứ? Tại sao khi cô cố tạo cho mình một vỏ bọc ngoan cường thì bà ta lại xuất hiện, đạp đổ hết tất cả của cô...

*

Trong căn nhà cũ tối om, chỉ có một ánh đèn nho nhỏ trên đầu giường thắp sáng mọi thứ. Trần Ngọc Châu nằm ở trên giường lớn, tay chân bị trói chặt kéo căng ra bốn phía, miệng bị nhét một cái giẻ khiến cô không làm thể la hét được gì. Người đàn ông mặc trên người một bộ tây trang phẳng phiu, anh đứng ở bên cạnh cuối đầu nhìn vào gương mặt non nớt đang sợ hãi của cô.

"Quả nhiên mắt nhìn của em trai rất tốt, em rất xinh đẹp."

"Ưm Ưm Ưm..." Cô cố gào lên trong sợ hãi nhưng đành bất lực.

Cao Tuấn lấy chiếc giẻ từ trong miệng của cô ra, ngay lập tức cô đã mạnh vào ngón tay của anh khiến nó lập tức rỉ máu. Tuy vậy anh cũng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn cười rồi xoa xoa gò má trắng mịn của cô.

"Răng em sắc thật đấy, cắn anh chảy máu rồi."

"Anh muốn làm gì, thả tôi ra." Cô hét vào mặt anh, thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi cho dù có gào thét cách mấy cũng không khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Cao Tuấn vươn tay cởi cúc áo sơ mi, anh nhàn nhạt đáp:"Anh định làm gì em phải biết rồi chứ? Chỉ trách em xui xẻo lại vây vào Cao Minh Khải làm gì."

"A... Đau..."

Cảm giác đau đớn truyền tới não bộ khiến cho Trần Ngọc Châu tỉnh giấc, cô lại nằm mơ thấy cơn ác mộng ấy. Trên trán cô rịn đầy mồ hôi, hơi thở cũng vì sợ hãi mở trở nên dồn dập.

Cô sợ, thật sự rất sợ.

Hốc mắt bất giác cay xè, Trần Ngọc Châu nhịn không được mà uất ức khóc. Nửa đêm trong nhà yên tĩnh như tờ, cô khóc nức nở làm kinh động tới mẹ Trần đang ngủ phải thức dậy.

Bà nhìn thấy đứa con gái vừa hút thuốc vừa khóc thì thở dài đi lại, đặt bàn tay lên vai cô vỗ vỗ mấy cái:"Sao thế hả con?"

"Mẹ... Sao mà con khổ quá!" Cô mếu máo, sau đó ôm chầm lấy mẹ mình.

Vốn dĩ cô đã từng là sự kỳ vọng lớn lao của cha mẹ Trần, vậy mà vì một người đàn ông mà thẳng thừng đạp đổ mọi sự kỳ vọng của bọn họ. Cái ngày cô biết mình có thai, mọi thứ như sụp đỗ. Cha Trần tức tới mức bạt tay cô, rồi hỏi cha của đứa bé là ai.

Trần Ngọc Châu lúc đó chỉ biết khóc, không dám nói, cô nói thế nào được, chẳng lẽ lại nói...

"Bên ngoài có chuyện gì sao?" Mẹ Trần thở dài.

Cô lắc đầu, rúc vào lòng bà không nói.

"Châu à, có những người sinh ra đã có những mơ ước thật lớn lao. Cũng có người sinh ra chỉ cần bình yên sống hết kiếp. Cha mẹ xin lỗi vì sinh con ra khi gia đình không có đủ điều kiện, để rồi cuộc đời con gặp phải va vấp liền không có cách nào đứng lên nổi. Cha mẹ không có gì hết, càng không thể làm chỗ cho con dựa dẫm được."



Mẹ Trần khóc rồi, khóc trong sự tự trách và bất lực, nếu gia đình bà giàu có thì con gái bà không cần phải ra bên ngoài lăn lộn kiếm từng đồng từng cắc vất vả như vậy.

"Mẹ, con có sao đâu. Chỉ là... Chỉ là cha của Tony đấy, ảnh quay về rồi."

Tim cô đập nhanh đến mức toàn thân căng thẳng, cô lén quan sát thái độ của mẹ Trần. Bà thở dài, mím môi nhìn cô.

"Nếu như... Con... Con lấy chồng thì sao hả mẹ?" Cô ngập ngừng hỏi.

"Con có yêu anh ta không?"

"Con..." Cô sẽ yêu Cao Tuấn ư, nếu như yêu thì tốt rồi, còn không khổ sở như bây giờ...

Buổi sáng chủ nhật, một chiếc xế hộp màu đen sang trọng chạy vào một khu nhà ở bình dân rồi dừng ở đó. Người đàn ông mở cửa xe bước ra, trên người anh mặc bộ vest màu đen sang trọng, gương mặt đẹp trai sáng lạn tay cầm giỏ quà tiến thẳng vào nhà của nhà họ Trần.

Lúc ấy cha Trần đang sửa chữa cây quạt hỏng, nhìn thấy sự xuất hiện của anh đôi mắt của ông bỗng tối lại, một dự cảm xấu liền xuất hiện.

"Chào bác trai, cháu là Cao Tuấn. Cháu tới tìm em Châu." Anh lịch sự chào hỏi, nói xong liền nở một nụ cười đầy thiện cảm.

Cha Trần vứt cây tua vít vào hộp đồ nghề, gương mặt hầm hầm không hiếu khách, ông nói:"Châu nó ngủ chưa dậy, bữa khác tới đi. Tìm con gái tôi có chuyện gì không?"

"Cháu tới để nhận lại con trai của mình."

...Xoảng...

Tô mì mà mẹ Trần nấu cho cha Trần dùng bữa sáng vì trượt tay mà rơi vỡ trên sàn, sợi mì văng ra tung toé bẩn hết một góc nhà.

Nghe có tiếng đổ vỡ, Trần Ngọc Châu liền từ trong phòng ngủ chạy ra rồi đứng khựng lại khi nhìn thấy Cao Tuấn.

"Anh tới tìm hai mẹ con."

Cao Tuấn mỉm cười nói với cô, khác với anh mặt của Trần Ngọc Châu thoáng chốc nhợt nhạt như người bị bệnh...

Không khí trong căn nhà nhỏ ba mươi mét vuông trùng xuống, cha Trần ôm ngực ho khụ khụ, chỉ vào mặt Cao Tuấn giọng run run:"Mày đi đâu mấy năm trời giờ mới quay lại tìm hai mẹ con nó? Châu, nó có phải cha của Tony không?"

"Cao Tuấn anh đi về đi, làm ơn." Cô đẩy anh ra ngoài nhưng anh cứ như một pho tượng đứng chôn chân ở trong nhà cô.

Anh vươn tay một cái có thể thuần thục ôm cô vào lòng, anh nói:"Con bây giờ đã có đủ điều kiện lo cho em Châu và bé Tony, xin cha mẹ cho phép con hỏi cưới Châu về làm vợ."

Giọng anh dõng dạc, tuyên bố xong anh mới nhìn xuống Trần Ngọc Châu đang giãy dụa, anh nhỏ giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe:"Trần Ngọc Châu em còn không nguyện ý thì đừng nghĩ tới chuyện gặp con nữa."



"Tại sao các người lại khốn nạn như vậy chứ?" Cô nghiến răng trừng mắt với anh.

"Châu, mời anh ta vào nhà cho cha mẹ nói chuyện. Đứng ở đó hàng xóm người ta dị nghị."

Trong căn nhà đóng kín cửa, bốn người nhìn nhau trong lòng ai cũng nặng nề vô cùng.

"Hai đứa quen nhau trong tình cảnh như thế nào? Cha mẹ cậu có biết cậu đã có con không?" Mẹ Trần cố tỏ ra bình tĩnh để hỏi.

Cao Tuấn nắm tay cô, anh đáp:"Cháu và em Châu biết nhau hồi em ấy còn đi học trong một lần... Tình cờ. Mẹ cháu cũng đã biết chuyện nên muốn chúng cháu kết hôn, cho Tony một gia đình hoàn chỉnh. Mấy năm nay cháu lo gầy dựng sự nghiệp, mục đích là muốn một ngày nào đó quay lại đây rước em Châu về cho em ấy hưởng sự giàu sang phú quý. Mong hai bác hiểu cho tình cảm của cháu dành cho em Châu."

Cao Tuấn sao không đi học diễn xuất đi, anh diễn đạt như thế. Cái gì mà tình cảm mặn nồng, sao anh không nói với cha mẹ cô là anh cưỡng hiếp cô? Nói như vậy có khi còn dễ nghe hơn những lời đường mật của anh.


"Châu, con nói đi. Con cũng lớn rồi cũng biết bản thân mình muốn gì và cần cái gì."


Bàn tay to lớn ấy lại siết tay cô, anh đang cảnh cáo cô. Trần Ngọc Châu cố gắng hít thở, cô đáp:"Con sẽ kết hôn với anh ấy, để cho Tony có cha, có mẹ, đầy đủ."


Những lời này nói ra thật sự trái với lòng, nhưng cô không thể nào không nói. Vì cô tin mọi sự uy hiếp của nhà họ Cao. Đối với người đàn ông như Cao Tuấn mà Cao phu nhân còn dễ dàng điều khiển thì Trần Ngọc Châu cô cũng chỉ là một cọng cỏ để bà giẫm đạp dưới chân thôi.


Cả hai yêu nhau, đồng thuận đến với nhau cho nên cha mẹ Trần cũng không thể nào ngăn cản được. Ông bà đồng ý cho hai người quay lại, nói Cao Tuấn hẹn một ngày nào đó cho người lớn hai bên gặp mặt.


Sự việc sao lại ra nông nổi này chứ!


Nửa đêm nhà họ Trần bị người ta đập cửa, người đến không có kiên nhẫn chờ đợi, thiếu chút nữa là phá cửa xông vào.


"Trần Ngọc Châu em ra đây cho tôi." Cao Minh Khải gào lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK