"Anh sao vậy, có gì thì anh cứ nói đi." Cô mở lời trước.
Cao Tuấn nhìn cô, xong lại nhìn về phía trước. Rồi anh lại hôn lên mu bàn tay cô, thở dài nói:"Đêm qua anh bị bỏ thuốc cho nên... Phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Anh... Muốn thành thật với em."
"Tôi không để ý đâu, anh cứ tùy hứng đi. Chúng ta cũng không phải vì yêu mới kết hôn mà."
Nhìn thấy cô không tức giận, anh vừa nhẹ nhỏm vừa có một chút không vui. Nếu như các cặp đôi bình thường khác, nếu như nghe được việc người yêu ngủ với người khác chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Cô chưa từng nghĩ sẽ yêu anh nên xem nhẹ các mối quan hệ xung quanh anh, còn anh thì khác. Anh đang học cách yêu cô!
"Sau này sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa, anh hứa!"
Anh nói xong, xe cũng vừa vặn đậu ở trước hẻm nhỏ nhà cô. Cao Tuấn tắt máy xe, anh mới chủ động tháo dây an toàn cho cô. Trong lúc nhoài người qua đó cố ý hôn lên má của Trần Ngọc Châu, anh nói:"Anh xin lỗi nhé, sau này anh sẽ làm một người chồng tốt."
"Không cần bận tâm đâu, tôi biết chuyện tình cảm khó cưỡng cầu. Tôi vào đây."
Nói xong cô tung cửa xe vội đi, thái độ biểu hiện cho anh thấy rất rõ ràng là cô chưa từng có tình cảm với anh. Cao Tuấn không hề tức giận, anh biết phải mất một thời gian để vun vén tình cảm, không sao anh và cô còn cả đời ở bên nhau mà...
*
Sau khi Cao Tuấn lái xe đi, chiếc xe thể thao màu xanh mới từ trong bóng tối rời khỏi con hẻm đông dân cư. Cao Minh Khải nhìn thấy bọn họ hôn nhau, cô cũng không hề tỏ ra chống cự. Khác hẳn với lúc hắn muốn hôn cô, lúc ấy cô còn đánh hắn, rất đau.
Cao Minh Khải lái xe một mạch tới quán bar, Lý Cảnh đã ngồi chờ sẵn cùng một người đàn ông khác. Anh ta thoạt nhìn cũng bằng tuổi với hai người họ, Cao Minh Khải gọi anh ta là:"Trần Huy!"
Thiếu gia họ Trần này từ bên nước Pháp trở về, anh đi du học mấy năm chuyên ngành bác sĩ. Trần Huy là bạn thân chí cốt với Cao Minh Khải, năm đó cũng nhờ có anh mà hắn mới còn sống tới bây giờ.
Cao Minh Khải cầm ly rượu uống cạn, cách nốc rượu này khiến cho Trần Huy nhớ lại một ngày của sáu, bảy năm trước...
Thấy vậy anh mới cặp vai của hắn, ngả ngớn hỏi:"Cao thiếu gia, đón người ta về nước lại mang theo gương mặt này đúng là không nên lắm nha."
"Bớt giỡn, có dự tính gì chưa?" Hắn lạnh nhạt.
"Tôi thì dự tính bao la. Còn cậu... Nghe nói là làm cho em nào có thai rồi muốn chịu trách nhiệm thật hả?"
"Là Trác Ny, ảnh hậu nổi tiếng hiện tại." Lý Cảnh nhấn mạnh.
Mối quan hệ của Lý Cảnh và Trần Huy là anh em họ hàng, nói chung cũng tính là có thân thiết. Công việc bên cạnh Cao Minh Khải cũng là Trần Huy giới thiệu cho anh, vừa làm việc vừa thăm chừng người nào đó.
"Chơi ra sản phẩm thật hả ông?"
Hắn không đáp, anh lại càng nôn nóng hơn cố ý đả thông tư tưởng của bạn thân:"Tôi nói cậu đó đừng có nhớ mãi không quên chuyện cũ được không vậy? Cô ta là Trác Ny chứ không phải bạn học Trần, hai người họ tuy có nét tương đồng nhưng mà không phải là một. Tôi sợ... Cậu sống trong ngộ nhận cả đời này."
"Anh nói bạn học Trần là ai?" Lý Cảnh tò mò hỏi, vì trong suy luận của anh lại mơ hồ liên tưởng tới một người.
"Thì cái cô gái làm Cao thiếu gia điêu đứng một thời chứ ai vào đây. Người ta là hoa khôi học đường đó, thật sự rất xinh đẹp!"
"Trần Ngọc Châu?"
"Sao cậu biết?" Trần Huy ngạc nhiên trợn mắt, cái tên đó lâu lắm rồi anh mới nghe lại.
"Gặp rồi, mới gặp vừa nảy. Hơn nữa thân phận bây giờ còn là chị dâu của Minh Khải."
"Cái gì?"
Trần Huy hét muốn bể giọng, anh không tin chuyện vốn chỉ có trong phim này bây giờ lại xảy ra được. Ngày mà Trần Ngọc Châu biến mất, anh cứ nghĩ cả đời này họ sẽ không gặp lại nữa chứ. Hoặc có gặp lại là do Cao Minh Khải đi tìm người ta, chứ có ai nghĩ cô lại có quan hệ với Cao Tuấn, còn để có con?
Anh nhìn nét mặt của Cao Minh Khải, thấy người nọ chỉ biết cuối mặt uống rượu. Cổ họng cũng cứng đờ, không biết bây giờ nên nói cái gì nữa. Vì cho dù là nói cái gì cũng đều không đúng, sự cố chấp của Cao Minh Khải bạn bè tụi anh ai cũng hiểu. Còn Trần Ngọc Châu cô ấy có thể không biết Cao Tuấn là anh trai của người yêu cũ, nên mới yêu đương và để có con, không trách được...
Đêm đó, Cao Minh Khải uống say lắm, say đến mức không còn biết cái gì. Quả nhiên là chuyện gì dính líu tới cái vị kia, hắn liền trở nên mất kiểm soát
*
"1...2...3 máy chạy, diễn..."
Nữ nhân diễn cảnh khóc sướt mướt vì bị người yêu bội bạc, cô nằm dài trên giường hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp. Có thể cảm nhận được sự thất vọng, đau khổ trong tình yêu của nhân vật. Cái cảnh khóc này của Trần Ngọc Châu phải nói là vừa ý đạo diễn Chu cực kì, tính ra cô có tài năng diễn xuất, lại xinh đẹp. Ông cũng không biết vì sao mà giờ ông mới nghe thấy tên cô ở trong giới, hay là bị thế lực nào đó chèn ép cũng không biết.
Cái cảnh này cô chỉ cần quay một lần là qua, thái độ của cô đối với đoàn làm phim cũng rất tốt. Không có kiểu cách mắc bệnh ngôi sao như vị ảnh hậu kia, mà đạo diễn Chu cố ý nhìn kỹ thì hai người họ thì thật sự có nét rất giống nhau...
"Cám ơn mọi người, vất vả rồi."
Cô khách sáo nói với ekip đoàn làm phim, sau đó mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Vừa ngồi xuống điện thoại của cô đã reo, nhìn tên hiển thị là "mẹ" trong lòng cô có dự cảm chẳng lành vì mẹ cô chẳng bao giờ gọi cho cô khi không có việc quan trọng cả.
"Châu, thằng Tony nó mất tích rồi. Cô giáo nói có người đón nó, con có đón thằng bé không?" Tiếng khóc của mẹ cô vang bên đầu dây kia.
Bà ấy cuống cuồng làm cô cũng mất bình tĩnh đứng phắc dậy, cô hốt hoảng nói:"Mẹ hỏi xem là ai đã đón nó, để con gọi Cao Tuấn thử xem."
Cô tắt ngay di động gọi lại cho Cao Tuấn, chờ hai hồi chuông rồi mà anh chưa nghe máy. Trong lòng cô nóng ruột vô cùng, cứ đi tới đi lui hy vọng là anh đón thằng bé đi ăn kem chứ đừng vì nguyên nhân khác...
"Anh nghe đây Châu."
"Anh, anh có đón Tony không vậy?" Cô gấp gáp hỏi.
"Anh không có, anh bận họp nảy giờ. Có chuyện gì vậy?"
Cô trái tim cô rơi xuống vực thẳm bật khóc ngay lập tức, mếu máo nói:"Ai đón thằng bé rồi, mẹ tới đón mà không thấy nó..."
"Bình tĩnh một chút, để anh gọi người đi điều tra. Em đang ở đâu?"
"Tôi đang ở phim trường."
"Anh qua đó ngay, bình tĩnh. Không sao đâu em!"
Trần Ngọc Châu đứng ngồi không yên, sau khi nói với chị Apple xin phép đoàn làm phim giúp cô thì đón xe chạy lên trường của Tony. Với thiên chức của người làm mẹ, cô không thể ngồi yên chờ được tâm trạng của cô không khác gì ngồi trên đống lửa.
Cô giáo phụ trách của Tony nói có một người phụ nữ trung niên nhìn rất sang trọng đã đón thằng bé, hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều người để áp chế họ còn đe doạ không được gọi cho người nhà.
"Bà ta còn nói... Còn nói khi nào người nhà đến cứ nói bà ta là phu nhân Cao thì người nhà sẽ biết."
Nghe được những lời này Trần Ngọc Châu tựa hồ đứng không vững, cũng may là mẹ Trần đỡ cô nên mới miễn cưỡng trụ được.
"Con... Con gọi điện thoại một chút."
Cô đi ra ngoài lập tức rút điện thoại gọi cho Cao phu nhân, bà ấy cũng không vội nghe máy. Mãi cho tới cuộc gọi thứ hai, bà mới nhấc máy.
Ngữ điệu bà lạnh nhạt, nghe ra sự uy hiếp rõ ràng:"Hoảng sợ rồi à? Tôi còn tưởng cô không biết sợ."
"Con tôi đâu?" Cô vừa khóc vừa đè nén tâm trạng của mình xuống chạm đáy. Trần Ngọc Châu không dám gào, cô sợ cha mẹ cô nghe thấy sẽ càng lo lắng hơn.
"Khi nào thằng Tuấn tới thì nói nó đưa cô về nhà, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Ý tứ uy hiếp quá rõ ràng, Trần Ngọc Châu không thể không đi. Cô cũng không biết ở chỗ đó còn có thứ gì đang đợi cô, cảm giác mệt mỏi ập tới, trì trệ mọi dây thần kinh xúc cảm của cô đến mức gần như không hoạt động.