Thanh âm nho nhã được cất ra từ đôi môi đỏ thắm của Mạc Kiều Linh thành công khiến Di Ái đơ người.
Sức ép của bà quá lớn, cô có chút khó thở.
"Chào Mạc phu nhân"
Cô vẫn theo lẽ thường tình chào hỏi, bản thân cũng thấy khó hiểu khi gặp bà ở đây, chắc bà không phải là trùng hợp mà xuất hiện đâu nhỉ?
"Tôi đến đây là có chuyện muốn bàn bạc với Phương tiểu thư"
Đúng như Di Ái dự đoán, bà là cố ý đến tìm cô, mà đương nhiên nguyên do sẽ không có gì tốt đẹp.
"Vâng"
Bà ta lại cười, lấy trong chiếc túi sang trọng ra một tấm sec đẩy đến trước đến mặt Di Ái.
Cô nhìn đến hoa mắt, con số 0 trên đấy chắc chắn không dưới 10 số.
Mà đưa cho cô làm cái gì? Cô liền nhíu mày đầy nghi ngờ.
"Mạc phu nhân ý bà là?"
Bà ta nhìn thẳng vào đôi mắt đen lấy của Di Ái cười mỉa mai.
"Cầm số tiền này rồi rời xa Ngạo Thiên đi"
Di Ái vội vàng lắc đầu đẩy trả tờ sec. Giọng nói dứt khoát cùng đanh thép.
"Tôi không muốn"
Mạc phu nhân bị dáng vẻ này của cô làm cho có chút ngây người, bà ta cũng đoán được phản ứng cô sẽ như vậy.
Không sao, bà ta đã có chuẩn bị.
Lần này lấy ra là một sắp hồ sơ đưa cho Di Ái xem.
"Cô không muốn, nhưng Ngạo Thiên muốn, cô biết vì sao nó lại mua cô không?"
Bà ta dừng một chút rồi lại nói.
"Đừng tự cho rằng bản thân mình có giá trị, Ngạo Thiên chỉ xem cô là thế thân cho người con gái nó yêu thôi, khuôn mặt cùng hoàn cảnh của cô đều tương đồng cô gái đó, nên nó giữ cô lại bên người, tốt nhất cô đừng tự mình đa tình"
Di Ái run run lật từng tờ hồ sơ của bà ta đưa tới, trong lòng dao động dữ dội.
Bà ta nói đúng, cô gái trong sắp hồ sơ này xét về mọi mặt, cô đều giống.
Nhưng rồi trái tim cô vẫn mách bảo, phải tin hắn, phải tin hắn.
"Mạc phu nhân, dù cho như thế nào đi nữa tôi cũng không rời xa anh ấy"
Bà ta thở dài một hơi rồi chỉnh lại chiếc nhẫn cẩm lục trên tay.
"Nếu như nó thật sự yêu cô, sao lại để cô ở đây đợi lâu như vậy? Đừng tự lừa mình nữa! Nó chán cô rồi!"
"Mà hiện tại nó cũng qua tuổi bồng bột rồi cũng nên kết hôn, người kết hôn với nó chỉ có thể là tiểu thư con nhà gia giáo không thể là một đứa không cho không mẹ như Phương tiểu thư đây được, cô hiểu chứ?"
Lập luận bà ta sắc bén chứng cứ rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ đều đánh thẳng vào đại não của Di Ái như muốn ép chết cô.
Chẳng qua Di Ái là một cô gái mạnh mẽ, đến cùng cô vẫn cố chấp bảo vệ tình yêu của mình.
"Nếu không phải chính tai tôi nghe thấy anh ấy nói, tôi nhất định sẽ không tin"
Bà ta nhướng đôi chân mày lá liễu, bên môi nở nụ cười nồng đậm châm biếm.
"Cô cần bằng chứng xác thực sao? Được! Yôi dẫn cô đi xem, cho cô tự mình nhìn thấy"
"Theo tôi"
Bà ta đứng lên lãnh đạm nhìn Di Ái ra lệnh.
Mà cô lại làm như không nghe thấy, ngồi lỳ trên ghế.
Không biết là do cô không tin bà ta hay là đang sợ đều gì.
Có lẽ cô sợ điều bà ta nói là sự thật.
"Không dám đối mặt sao?"
Người từng đi qua giông bão như Mạc Kiều Linh nhìn một cái liền hiểu được tâm tư của Di Ái nhanh chóng châm thêm một câu khinh thương.
Di Ái ném cho bà ta cái nhìn cương trực rồi mạnh dạng đứng lên.
"Đi thôi"
Cô phải tin tưởng hắn, tình yêu là phải tin tưởng.
"Được lắm, có khí chất"
Bà ta ung dung dẫn Di Ái đi, trong con ngươi lại thấy được sự âm ngoan, cá đã vào rọ việc còn lại phải xem Dương Hiểu Đồng.
...
Cố Ngạo Thiên vừa về đến nhà chính đã gấp gáp chạy vào, nhìn thấy quản gia hắn liền hỏi.
"Bà ta ở đâu?"
Quản giả vẻ mặt hoảng hốt chỉ dẫn Cố Ngạo Thiên mở ra căn phòng ở tầng 2.
Hắn không chút nề hà liền xong vào...
"Cạch" Cánh cửa phía sau hắn nhanh chóng đóng lại.
Nhìn một lượt căn phòng, hắn liền biết mình bị lừa rồi, căn phòng này hoàn toàn không có ai, chỉ có duy nhất một cái giường lớn.
"Phanh Phanh Phanh"
Hắn mạnh bạo đạp cửa, sức lực lớn đến run cả tường nhưng cái cảnh cửa này tựa hồ còn vững hơn núi thái sơn.
Để hắn đạp đến mệt lã, môi hôi ướt người nó vẫn khônh xê dịch.
"Chết tiệt" Hắn tức giận chữi một câu.
Dự cảm trong lòng rất rất không lành, trong tròn mắt sâu đen lóe lên ánh sáng, đây là điệu hổ ly sơn?
Không xong rồi, Di Ái có chuyện.
Lấy ra cái điện thoại trong túi hắn muốn gọi cho Lãnh Phong hỏi thăm tình hình bên đấy.
"Xì" tiếng khí xả vang lên đồng thời một đóng khí trắng thả ra khắp phòng.
Cố Ngạo Thiên bị nó thu hút chú ý, hai đầu lông mày lập tức nhíu lại đưa tay bịch lấy mũi mình. Cái khí này chắc chắn không tầm thường.
Quá nhiều điều khác thường xảy ra làm hắn cuống cuồng, một tay hắn gọi điện thoại một tay bịch mũi, chân hắn lại đạp cửa.
Nhưng rồi đầu dây bên kia không thông, cánh cửa không lệch đi phân nào ngược lại bản thân hắn bị hại hóp vào 2 ngụm khí độc.