• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh lạnh thấu xương của Cố Ngạo Thiên truyền qua cách một cái điện thoại vẫn khiến cho tên tống tiền có chút sợ.

Nhưng rất nhanh hắn đã cười, đối với hắn Cố Ngạo Thiên bây giờ chỉ là con cọp giấy thôi. Dù gì điểm yếu của anh ta hắn đang giữ.

"Đủ tiền, người của anh sẽ được bình an, nhớ đến một mình đừng để tôi phát hiện anh dẫn theo bất cứ thuộc hạ nào"

"Được"

Nghe được sự đồng ý của Cố Ngạo Thiên hắn liền tắt máy.

Lúc này một tên đàn em đi đến bên hắn khép nép hỏi.

"Mạnh ca, anh thấy như vậy có được không? Không làm theo lệnh của Dương tiểu thư có khi chúng ta sẽ bị cô ta cho người thủ tiêu không?"

Tên được gọi là Mạnh ca liền lườm hắn


"Mày ngu ơi là ngu, Phương Di Ái là đàn bà của Cố Ngạo Thiên mày nghe lời Dương Hiểu Đồng hi*p cô ta, mày nghĩ mày sẽ được sống với Cố Ngạo Thiên sao?"

"Chi bằng mày tống tiền hắn, vừa có tiền lại được sống, bên phía Dương Hiểu Đồng thì mặc kệ đi, cô ta dám làm gì chúng ta, chúng ta liền nói với Cố Ngạo Thiên về kế hoạch của ả"

Tên đàn em nghe xong gật đầu tăm tắp

"Mưu hèn kế bẩn đúng là không ai qua được đại ca của em"

Tên đại ca nghe xong liền hất cao mặt ra vẻ tự hào.

Di Ái ngồi một góc bị trói tay bịch miệng đều nghe được hết cuộc đối thoại của bọn chúng, trong lòng run rẩy.

Bọn người này là của Dương Hiểu Đồng hơn nữa còn muốn có ý đồ xấu với cô, thảo nào lúc nãy cô vừa bước ra khỏi nhà chưa bao lâu đã bị đánh thuốc mê rồi vác đến đây.

Mà bọn chúng lại lợi dụng cô tống tiền Cố Ngạo Thiên?

Bọn chúng khờ thật.

Cố Ngạo Thiên sẽ vì cô mà đến sao? Chắc chắn là không rồi, dù gì cô cũng không có gì quan trọng với hắn.

Cô lại không biết Cố Ngạo Thiên bên này đang khẩn trương thành bộ dạng gì.

Vừa nhận được yêu cầu hắn đã gấp gáp gọi cho Lãnh Phong chuẩn bị số tiền cần trao đổi.

Đợi khi tiền vừa có hắn liền nhanh chóng lái xe rời đi. Đồ không thay, râu cũng không thèm cạo, cái môi thì khô khốc, hình ảnh tổng tài tại thượng bị vơi đi mấy phần.

Với tốc độ kinh người rất nhanh hắn đã đến nơi hẹn.

Nhìn quang cảnh xung quanh hắn lại tức giận, dám nhốt Di Ái trong cái nhà hoang tồi tàn như này, bọn chúng là muốn chết.

Chỉnh lại cổ áo, hắn trầm ổn bước vào.

Đi đến trước cánh cửa xập xệ hắn liền đập một phát cái, nó liền chịu không nổi đáng thương đổ sập xuống nền tạo nên một lớp bụi mờ cùng tiếng vang khá lớn.

Bọn bắt cóc đang ngồi chơi bài cũng bị làm cho kinh động nhanh chóng cầm lấy vũ khí đứng lên vang lên tiếng keng keng.

Tên Mạnh ca liền nhíu mày quơ nhẹ tay chấn kinh bọn đàn em

"Khách quý, bọn bây làm cái gì vậy?"

Nói rồi hắn đi ngả ngớn nhìn Cố Ngạo Thiên cười đê tiện.

"Cố tổng, làm việc rất tốt nha chưa đầy 1 tiếng đã đến rồi"

Cố Ngạo Thiên không thèm nghe hắn nói lời sáo rỗng liền cắt ngang

"Người đâu?"

Tên kia cũng không gấp hỏi ngược lại hắn.

"Tiền đâu?"

Cố Ngạo Thiên tặc lưỡi rồi mở ra cái vali đầy ấp tiền đưa ra trước mặt tên kia.

Hắn nhìn thấy tiền mắt mở lớn sáng quắc, cười hề hề.

"Tốt, rất tốt, mau mang Phương tiểu thư ra cho Cố tổng"

Di Ái liền được mang ra, khi gặp Cố Ngạo Thiên cô kinh ngạc đến khó tin, nhắm mắt mở mắt hai ba lần muốn xác định xem bản thân có nhìn nhằm không. Nhưng cái này là sự thật.

Hắn vậy mà lại thật sự đến.

Cố Ngạo Thiên thấy được Di Ái hắn an tâm một ít, nhưng có điều hắn rất không thích cái việc bọn chúng trói tay bịch miệng cô, còn bị bọn chúng đụng chạm. Trong lòng rất nhanh đã loe lói lửa giận.

"Tao đưa tiền, mày giao người"

"Mày ném tiền qua đây"

Cố Ngạo Thiên không nói gì liền làm theo lời hắn, đặt cái vali xuống đất đẩy tới.

Tên kia cầm lên một sấp tiền phẩy phẩy vài cái, cười ha hả. Lần này hắn phát tài rồi.

"Trả người"

Cố Ngạo Thiên lạnh lùng lườm hắn đưa ra yêu cầu, nhìn cái tay của tên đàn em kia đặt trên người Di Ái hắn từ lâu đã quạu đến điên tiết trong lòng.

Đợi hắn đảm bảo an toàn cho cô xong, bọn này đều phải chết.

"Còn không trả người cho Cố tổng"

Tên Mạnh ca đạp tên đàn em mình nhắc nhở. Hắn cũng không muốn kết thù với kẻ quyền lực như Có Ngạo Thiên đâu.

Nghe theo mệnh lệnh, Di Ái liền bị đẩy về phía Cố Ngạo Thiên, chân cô loạng choạng ngã vào lòng hắn, lúc này không hiểu sao cô lại có cảm giác an lòng khó tả.

Nhưng chưa được một lúc cô chợt nhớ lại bản thân gây ra không ít phiền phức cho hắn liền bật người ra.

"Em yên một chút"

Hắn luồng tay qua đầu cô ôn nhu cởi bịch miệng, rồi cởi dây trói cho cô. Sợi dây trói vừa rớt xuống đất mặt hắn cũng đồng thời đen lại.


Trên cổ tay xinh đẹp của cô hiện rõ vết đỏ rớm máu, trên miệng cũng có dấu tích cái vết thương.


Hít sâu một cái hắn chợt cười cười rồi gật đầu.


Hắn đã cảnh cáo bọn chúng vậy mà vẫn đụng đến Di Ái của hắn.


Chán sống thật sự chán sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK