Sau cùng một đường chạy thẳng vào căn biệt thử đồ sộ ở thành Tây, nơi ngự trị của đại gia tộc lớn nhất thành phố WILLWON - Cố gia đại trạch.
Người phụ nữ xinh đẹp cầm lên tách trà hoa nhài khẽ nháp môi nho nhã, ánh mắt cao thâm nhìn cô gái trước mắt.
"Dương tiểu thư nghĩ vì sao tôi phải họp tác với cô"
Dương Hiểu Đồng trước khí thế của bà cũng không lép vế, khẽ cười nhạt đôi tay thon gọn đẩy ra trước mặt một sấp ảnh.
"Mạc phu nhân, con tin người sẽ không chấp nhận con dâu của mình là thứ dã chủng như Phương Di Ái... hơn nữa người nhìn xem anh Thiên lại vì cô ta mà bị chém đến suýt chết rõ ràng chính là sao chổi của Cố gia"
Nếu như bà ta không muốn họp tác với cô vì cớ gì khi cô vừa gọi đến đã bảo cô đến đây trao đổi.
Rõ ràng hỏi qua chỉ muốn kiểm tra năng lực của cô, đúng là rừng càng già càng cay.
Mạc Kiều Linh vẽ mặt vẫn bình thản nhưng sâu trong ánh mắt hiện ra mưu mô cũng thâm độc.
Chỉnh là cái khăn choàng cổ bà ta nở nụ cười tiễn khách.
"Được, kế hoạch sẽ theo sắp xếp của Dương tiểu thư"
Dương Hiểu Đồng cũng hiểu rất rõ ý tứ này, liền đứng lên cúi người.
"Cảm ơn Mạc phu nhân đã chiếu cố, con xin về trước"
"Ừm"
Dương Hiểu Đồng lui người rời đi, trên môi hiện lên nụ cười đầy xảo quyệt.
Lần này có thêm sự giúp đỡ của Mạc Kiều Linh, cô thật muốn xem Phương Di Ái sẽ được thần linh phương nào cứu giúp.
Chỉ cần cô đá đít cô ta đi rồi, cô sẽ cưới anh Thiên sau đó trở thành Cố phu nhân, công ty của cha sẽ không sụp đổ nữa.
Đúng là mũi tên trúng hai đích.
...
Ngày hôm sau, Cố Ngạo Thiên đưa Di Ái cùng Mạn Tuyết đi học.
Ngồi trên xe Di Ái nhìn hắn oán trách.
"Vết thương vẫn chưa lành, anh cần gì phải đưa bọn em đi"
Cố Ngạo Thiên cười, vui vẻ xoa đầu cô.
"Sợ em cô đơn"
Hay có thể nói là hắn trân trọng từng giây ở bên cô.
Mạn Tuyết khóe môi giật giật, dè bĩu nhìn cái ảnh ân ân ái ái trước mắt, buổi sáng cô ăn sáng rồi, giờ lại hốc thêm cẩu lương, no chết cô a.
"Ông chủ, đến trường rồi"
A Ninh thận trọng thông báo một tiếng, chưa kịp để Cố Ngạo Thiên phản ứng Mạn Tuyết đã từ trên xe tuột xuống còn không quên kéo tay Di Ái cùng đi.
"Mau đi học"
Cố Ngạo Thiên ánh mắt giết người nhìn em gái mình, cái con nhỏ này thích nhất là phá chuyện tốt của hắn.
Hắn nhẹ nhàng kéo người Di Ái đặt lên trán cô một nụ hôn tạm biệt.
"Lúc về anh đón em"
Di Ái đỏ mặt khẽ khàng gật đầu
"Vâng"
"Aizzz hai người làm mắc ói chết đi được"
Cẩu độc thân như Mạn Tuyết thật sự chịu không nổi nha, nếu lúc trước cô nghe lời mẹ chịu nghiêm túc xem mắt nói không chừng bây giờ đã có 1, 2 mảnh tình vắt vai rồi, không cần phải chịu cái cảnh ghen tị thế này.
Di Ái bị Mạn Tuyết kéo chân trước chân sau chạy theo cũng không quên ngoái đầu vẫy tay tạm biệt với Cố Ngạo Thiên.
Hắn cười ngọt ngào, đợi bóng lưng cả hai khuất lối sau khúc cua ở cầu thang mới an tâm quay xe trở về.
Trong lớp học, Mạn Tuyết nhíu mày nhìn Di Ái suy nghĩ một lúc mạnh dạng nói.
"Cậu với anh hai mình xem ra cũng rất tốt, có muốn kết hôn chưa?"
Anh hai cô cũng hơn 30 rồi, còn không kết hôn sẽ thành một ông già ế xệ đó.
Di Ái chăm chú nghe giảng đột nhiên bị hỏi vấn đề này liền giật mình không biết bản thân có nghe nhầm không, quay sang hỏi rõ.
"Hả?"
"Tớ hỏi cậu với anh trai mình khi nào kết hôn..."
Di Ái khẩn trương thẳng cả lưng lên, kết hôn sao? Việc này cô chưa từng nghĩ tới hay có thể nói là không dám nghĩ tới.
Cố Ngạo Thiên sẽ đồng ý kết hôn cùng cô sao? Cô sợ hắn chê cô.
"Có thể sao?"
Mạn Tuyết tặc lưỡi thở dài
"Đương nhiên là có thể anh hai mình từ trước đến nay chưa từng đối tốt với ai như cậu..."
Di Ái trầm mặt một lúc, đợi cây kim giây chạy hết mấy vòng mới trả lời Mạn Tuyết.
"Không gấp..."
Kỳ thực sâu bên trong cô cũng rất muốn thực hiện lời của Mạn Tuyết nhưng cho đến bây giờ giữa cô và hắn đều là âm thầm xác nhận tình cảm của nhau, một câu anh yêu em hay em yêu anh đều chưa có nói.
"Cậu..."
"Bạn học Phương cùng bạn học Cố chú ý bài giảng một chút"
Giọng nói nghiêm khắc của giáo sư vang lên nhắc nhở hai cô làm cho Mạn Tuyết im lặng, suy tư một hồi cô cũng không nói thêm gì nữa.
Cô đúng là ngốc mà, cái việc kết hôn này phải để cho anh hai hỏi, để cho hắn chủ động nói, cô đi hỏi Di Ái đương nhiên cô ấy ngại rồi.
Thiết nghĩ, cái việc này cô nên bàn luận với hắn.
Mà cô cũng cần cái gọi là chất kích thích để cho anh trai khờ khạo của cô nhận ra sự quan trọng của vấn đề kết hôn này.
Cái gì mới được đây?
Thật hay đến ông trời cũng giúp Mạn Tuyết, khi tan học lại có một nhân vật vừa vặn làm "chất kích thích".