Không có gương nên Đàm Hi không biết rằng, lúc này cô đẹp đến mức nào.
Sự ngây ngô mộc mạc trước kia đã biến mất, trong mùi hương của rượu, hàng mi dài uyển chuyển.
Nhưng tuyệt đối không phải là thần thái mà một cô gái mười chín tuổi nên có mà lại giống như một cao thủ đã quá quen với cảnh phong hoa tuyết nguyệt.
Vệ Ảnh nhìn đến ngẩn ngơ, người đàn ông đứng trêи cầu thang tầng hai cũng nhìn không rời mắt như vậy.
Cho đến khi người bên cạnh nói chuyện, người đàn ông đó mới hoàn hồn lại.
“Dáng người đẹp, mặt trông cũng sạch sẽ, chỉ có điều ngực hơi nhỏ xíu, sao nào, cậu Ba thấy có hứng thú à?”
Tống Bạch không rảnh để ý đến, vẫn nhìn vào nơi đó như cũ.
Sao anh ta cứ cảm thấy… hình như đã từng gặp người này ở đâu đó rồi nhỉ?
Đột nhiên, một ly rượu đỏ đưa đến trước mặt, hương thơm tinh khiết di động, lắc lư như muốn say.
Đôi mắt người đàn ông sáng bừng lên.
Thì ra là cô ấy…
Trong đầu không khỏi xuất hiện một cảnh tượng, trêи chiếc Land Rover cao to, người đẹp nằm ngang, còn có chiếc… qυầи ɭót thoáng qua trong chốc lát.
Đặt ly rượu xuống, Đàm Hi chợt quay đầu lại, nhìn về phía tầng hai, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
“Sao vậy?”
Mắt nhìn xung quanh nhưng lại không thấy có gì khác thường.
“Không sao.”
Vừa rồi, cô đã cảm giác được ý rình mò rất rõ ràng.
“Đúng rồi, vừa nãy bà nói ở đây có thể xông hơi à?”
“Ừm. Đi thôi, tôi đưa bà đi thử xem.”
“Hi Tử, sao tôi cảm thấy hình như bà rất quen thuộc chỗ này nhỉ?”
“Từng nghe có người nói qua.”
Dù sao cũng không thể nói với cô ấy rằng chị đây là khách quen, năm xưa đã từng không ít lần ăn chơi tưng bừng, làm những chuyện hoang đường choáng ngợp trong quá khứ?
“Nghe ai nói?”
“Bạn trêи mạng.”
“Ồ.”
Đến khi hai người đi xa, Tống Bạch đứng nấp phía sau lan can mới thở phào nhẹ nhõm, mùi rượu bất chợt xộc lên, ʍôиɠ trượt xuống đất.
“Cậu, cậu Ba, anh… cho em đứng dậy trước đã?”
Quả thật, trong lúc cuống quýt, còn có một người đang bị hắn đè xuống dưới đất, lúc này, kẻ đó đang cầu xin khổ sở.
Khóe miệng Tống Bạch khẽ giật, thu đôi chân đang đặt trêи ngực người kia lại, khẽ ho hai tiếng, nhân tiện chà giày lên quần áo hắn.
Người đó cũng không hề giận, đứng lên, nhếch miệng cười, “Anh, anh thích rồi à? Có muốn anh em giúp anh thu xếp…”
“Câm miệng! Còn nói nữa, có tin tôi lột da cậu không?”
Người đó lập tức im bặt, đôi mắt lộ vẻ nịnh nọt.
Tống Bạch vẫn còn hoảng hốt, trong đầu lúc này toàn là dáng vẻ người con gái đó lúc cô quay đầu nhìn lại, góc mặt nghiêng xinh đẹp, ngay cả vẻ quyến rũ để lộ ra trong ánh mắt cũng bị anh ta nhìn thấy hết.
Trái tim dường như vừa bị con mèo cào một cái, vừa ngứa ngáy lại vừa tê dại, còn có nỗi đau đớn thoáng hiện lên.
Ai tinh mắt vừa nhìn sẽ lập tức hiểu ra ngay.
Tên đi cùng mừng thầm, một kế hoạch to gan đang dần nảy nở trong đầu…
Hai người trở về phòng riêng, Triệu Bân, tức “tên đi cùng”, ngồi một lát, nhân lúc mọi người không để ý liền chuồn ra ngoài.
“Ôi, cậu Triệu, cậu cũng ở đây sao?” Má mì Tang vừa đi từ phòng trang điểm ra, ngẩng lên đã chạm mặt vị tổ tông này, lập tức treo ngay nụ cười lên mặt, đừng đùa, người đẹp hết thời này vẫn còn xinh đẹp lắm.
Lúc bình thường sẽ không tránh khỏi trêu ghẹo, buông lời cợt nhả một hồi, nhưng bây giờ hắn đang có việc, cũng không thèm đáp lại, hùng hổ đi tới phòng giám đốc đang trực ban.
Vị má mì kéo hắn lại, “Sao vậy? Nói ra đi, để xem dì Hồng có giúp cậu một tay được không?”
Triệu Bân dừng lại, như có điều suy nghĩ, những chuyện như thế này hình như giao cho dì Hồng làm sẽ hợp lý hơn thì phải?
Lập tức nói nhỏ vào tai, rủ rỉ liên tục.
“Yên tâm, sau khi làm xong, sẽ không bạc đãi bà đâu. Chừng này…” Năm ngón tay lắc lư, “Thế nào?”
Dì Hồng hơi do dự, “Là cô gái ngồi ở quầy bar đúng không? Áo thun quần soóc ngắn?”
“Ừm.”
“Theo lý mà nói, cô ta không phải là gái ở chỗ chúng tôi, đến đây là khách, huống hồ cũng không rõ thân phận, lai lịch cô ta thế nào, nếu cứ liều lĩnh ra tay…”
“Đừng có nói với tôi không được này nọ, tôi tăng thêm năm mươi nghìn, bà không làm thì sẽ có người khác làm.”
“Ôi chao, đừng có nóng mà! Tôi nói là khó làm chứ có nói là không làm được đâu, xem cậu nôn nóng kìa…”
Triệu Bân liếc nhìn bà ta, dựa vào tường, như cười như không, “Người nôn nóng không phải là tôi.”
“Vậy thì là…”
Triệu Bân giơ tay phải hướng lên trêи, ánh mắt càng thêm thần bí.
Dì Hồng kinh ngạc, “Vị đó sao?”
Có thể khiến cho cậu ấm gia thế không hề tầm thường đi theo lấy lòng thì ngoài vị tổ tông kia ra, dù có phóng mắt ra khắp thành phố này, chỉ sợ cũng không tìm ra được người thứ hai như vậy.
Dì Hồng cũng là người thông minh, chỉ khẽ kinh ngạc, nhe răng cười, “Cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo, chắc chắn sẽ khiến cậu Ba vui hết mình.”
“Đúng là dì Hồng hiểu chuyện.” Phút chốc, mặt trầm đi, “Tóm lại, cho dù bà dùng cách gì, thì bốn mươi phút sau tôi nhất định phải được gặp người.”
“Không thành vấn đề.”
Nhìn người đàn ông đi xa, gương mặt dì Hồng liền thay đổi, nụ cười mỉm cứng ngắc bỗng chốc tan biến.
Thầm thở dài, “Trêи đời này, kẻ có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, có quyền lại có thể khiến kẻ có tiền phục tùng nghe lời, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
Người lăn lộn chốn hồng trần như bà ta, bo bo giữ mình, ngoài việc thở dài, cũng không đồng cảm được bao nhiêu.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách cô gái đó xui xẻo, dính vào ai không dính, lại lọt vào mắt vị tiểu tổ tông đó…
Móc điện thoại ra, bấm một dãy số, móng tay đỏ thẫm lóe sáng ở góc hành lang.
“Ông Tiền, nghe nói trong tay ông có hàng mới… ừ, ông cho người mang đến đây cho tôi… đúng vậy, bây giờ đang cần gấp… chỉ cần hiệu quả cao, giá tiền không thành vấn đề…”