Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Hi từ từ quay lại, đôi mắt bình tĩnh gần như không một gợn sóng.

“Hình như em không hề kinh ngạc?”

“Tôi phải kinh ngạc sao?” Cô đáp lại.

Người đàn ông cười khúc khích: “Không nên thật. Chúc mừng em được lão Tang coi trọng, tiền đồ vô lượng.”

“Cảm ơn.” Đàm Hi lịch sự cúi đầu.

Lúc này, thang máy mở ra, Đàm Hi đang định bước vào thì bị Cố Hoài Sâm kéo lấy cổ tay, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn cánh cửa thang máy khép lại.

“Cậu Ba muốn gì?”

“Đàm Hi, không lẽ em không cảm thấy nên cho tôi một lời giải thích sao?”

“Giải thích?”

Tay Cố Hoài Sâm dùng lực, kéo cô đến gần hơn, bốn mắt nhìn nhau, một bên ấm áp, một bên lạnh lùng.

“Em lợi dụng tôi.” Giọng điệu bình thản, vẫn có phong độ của một công tử, nhưng dễ dàng nhận thấy sự giận dữ.

“Cậu Ba hãy cẩn trọng lời nói.” Đôi mày Đàm Hi như mỉm cười, dưới sự bình thản ấy ẩn giấu sự trầm lặng sâu sắc, “Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói không thể nói bừa được.”

Cố Hoài Sâm buông lỏng tay cô, nói: “Tôi và Hề Đình chia tay rồi.”

Đàm Hi không biểu lộ cảm xúc gì.

“Tôi biết, em và cô ấy có khúc mắc. Giờ em vừa lòng rồi chứ?”

“Không, không vừa lòng.” Nụ cười trong mắt cô gái mất đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, “Mất đi công việc và đàn ông thì có hề gì? Nếu được, tôi còn muốn cô ta mất mạng nữa.”

Khoảnh khắc ấy, Cố Hoài Sâm bị sự căm hận trong mắt cô giật bắn người, khuôn mặt từ bi, lòng dạ rắn độc, rõ ràng thuần khiết đến khiến người ta không thể làm ô uế, nhưng tà khí lại thấm trong gân cốt, cô rốt cuộc là người như thế nào?

“Em…”

“Sao, muốn chửi tôi độc ác?”

“Không cần biết em và cô ấy có chuyện gì với nhau, nhưng cũng không đến nổi dùng sinh mạng để đánh đổi.”

“Không đáng ư?” Nhưng cô ta nợ nguyên chủ một mạng sống!

“Đêm đó, em cố ý cám dỗ tôi phải không?”

Đàm Hi cười lạnh lùng: “Vậy anh bị tôi cám dỗ rồi sao?”

“Không sai. Giờ em tính sao? Tôi chia tay rồi, không lẽ em không nên đền tôi một người bạn gái sao?”

Đàm Hi cười, nhìn khuôn mặt ấm áp của người đàn ông ấy, bỗng nhiên bần thần, “Chia tay là chuyện của anh, đừng đổ lên đầu tôi.”

“Nhưng tôi là vì em.”

“Xin lỗi, cậu Ba coi trọng tôi quá rồi.”

“Đàm Hi, em đừng trốn tránh câu hỏi của tôi.” Người đàn ông nghiêm túc.

“Chia tay chỉ có thể cho thấy anh chưa đủ yêu cô ta, chỉ vậy thôi.”

“Em tính quỵt sao?”

“Tôi có hứa với anh sao?”

Cố Hoài Sâm không nói nên lời.

Đàm Hi không muốn cãi cọ với anh ta. Chỉ với cái khí chất ôn nhu giống hệt Cố Miên, cô đã không thể nói lời tổn thương anh được.

“Vì vậy, em thừa nhận tối hôm ở bar là cố ý ư?”

Đàm Hi tự nhiên thấy buồn cười: “Tôi đã làm gì sao?”

“Uống rượu, nhảy nhót.”

“Rượu, ai cũng uống rồi; nhảy, tôi đâu chỉ nhảy với mình anh đâu.”

Cố Hoài Sâm giận sôi gan, đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ khiến anh ta đau nhói. Lửa giận do bị lừa gạt khiến tim anh ta đập thình thịch.

Thang máy đáp xuống, ting~

Đàm Hi bước vào, Cố Hoài Sâm theo sau, cô nhấn số 18, Cố Hoài Sâm nhấn số 17.

“Làm bạn gái tôi khó vậy sao?” Người đàn ông cười cay đắng.

“Yêu đương không phải làm việc, không thể đo lường độ khó được, chỉ có muốn hay không thôi.”

“Vì vậy, em không muốn?”

Đàm Hi nhếch môi, ánh mắt tươi sáng: “Tôi có bạn trai rồi.”

Cố Hoài Sâm không ngạc nhiên: “Người ở tầng 18?”

Cô không phủ nhận.

“Xem ra, điều kiện của anh ta không tệ hơn tôi…” Cố Hoài Sâm không biết người mà anh nói là Lục Chinh. Thứ nhất anh ta không hay ở đây, nhà thường để trống, sau khi Hề Đình từ Ý trở về, anh mới hay đến đây. Thứ 2, phải nói là Bồng Lai bảo mật rất tốt thông tin chủ sở hữu.

Người đàn ông có thể để cô ấy lái Maserati làm sao chỉ là “không tệ” được. Cố Hoài Sâm cười nhạt, nụ cười nhuốm chút tự giễu…

Ting~

Đến tầng 17.

“Tối hôm nay tôi có chút kϊƈɦ động, xin lỗi.”

Đàm Hi không phủ nhận, người đàn ông bước ra, cánh cửa thang máy đóng lại.

Rất nhanh, đã đến tầng 18.

Vừa mở cửa nhà, Đàm Hi đã bị một lực kéo mạnh về trước, đùng~

Cửa đóng lại, làm rung cả mặt đất.

Trong phòng không mở đèn, cả màn đêm tối mịt, Đàm Hi cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng ran của người đàn ông, hơi thở quen thuộc ở cánh mũi, là hương thơm sữa tắm trong nhà, xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng.

Cô ném túi xuống, đẩy về phía trước, đôi tay ôm lấy cổ người đàn ông, đôi chân kẹp lấy eo anh thật chặt, như con gấu koala cuối cùng đã tìm thấy cái cây của mình.

Nụ hôn trêи sống mũi người đàn ông, từ từ lướt xuống ngậm lấy chiếc môi mỏng, chỉ thể phát ra một tiếng rêи nhẹ, hai người cùng nếm mùi máu tươi.

Tạch~

Lục Chinh đưa tay mở đèn. Đàm Hi một mực không chịu xuống. May là cơ thể Lục Chinh cường tráng, nếu không cũng không chịu nổi sự giày vò kiểu này của cô.

Bàn tay vỗ nhẹ lên ʍôиɠ cô, “Hôm nay nhiệt tình vậy, bị gì kϊƈɦ động hả?”

Đàm Hi rõ ràng thấy được ý cười nhạo trong mắt anh, hứ một tiếng, liền cắn mũi anh, Lục Chinh đau đến tê người.

“Em là chó hả?” Không biết nên cười hay khóc nữa.

Đàm Hi không dám dùng sức nhiều, dù gì cũng là bộ phận ngay trêи mặt, “Em thích, không được sao?”

Lục Chinh ôm cô vào phòng ngủ, “Được!” Bất lực nhưng không giấu được sự thương yêu cô.

Cạp một cái, “ Miệng ngọt lắm cơ, thưởng anh đó.”

“Uống rượu rồi sao?”

“Không nhiều lắm, chỉ một ly nhỏ thôi.” Mắt Đàm Hi nhìn anh chằm chằm.

Lục Chinh lặng lẽ không nói gì cả.

“Nhưng người ta đều là người lớn, em cũng không thể làm cao được, vậy không hay lắm!”

“Người lớn?”

“Vâng, hôm nay em bái được sư phụ, lại còn được gặp họa sĩ nổi tiếng có một không hai trong nước nữa. À, có một ông cụ còn khen em nữa đó, ông ấy giỏi lắm, thuộc cấp nguyên lão luôn đó!”

Lục Chinh nghe cô kể không ngớt lờn, miệng nở nụ cười, đụng đến vết cắn trước, đôi mày nhăn lại.

“Đau à? Để em xem…” Đàm Hi giữ mặt anh nhìn thẳng, đầu ngón trỏ xoa xoa theo viền cánh môi, cứ vậy lặp lại. Lục Chinh thấy có chút khó thở, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng bừng bừng.

“Đừng gây rối.”

“Em còn chưa kiểm tra xong mà, anh vội gì chứ?” Khóe mắt cô gái nhướng lên.

Lục Chinh đến bên mép giường, “Xuống nào.”

“Không.”

“Nghe lời.”

“Vậy anh nói lời nào em thích nghe đi.”

“Em yêu, em còn muốn được nước làm tới sao?” Anh thấy thật đau đầu.

“Trêи mạng nói, phụ nữ phải dỗ dành, vậy anh cũng dỗ dành em đi.”

“Dỗ dành? Nói dối ấy hả?”

“Không phải ý đó! Lục Chinh, anh cố ý… um…”

Đàm Hi bị hôn đến không kịp trở tay, răng của người đàn ông đè lên cánh môi dưới của cô, có chút đau, có chút tê, nóng hổi.

Một lúc sau, hai người mới tách ra.

“Nói chuyện thì nói chuyện, động mồm làm gì…” Mặc dù được hôn cô thấy rất tuyệt.

“Hành động không phải tốt hơn lời nói sao?”

Đàm Hi thỏ thẻ bên tai anh: “A Chinh, hình như anh chưa từng nói ba chữ đó với em.”

“Ba chữ gì cơ?”

“Anh yêu em.”

Làn môi mỏng mím chặt, góc miệng tự nhiên cong lên: “Ừa, anh biết.”

“Em bảo anh nói đó!” Đàm Hi tức đến muốn bấu người.

“Nói gì cơ? Em phải đi tắm rồi đấy.”

“Đừng lảng qua đề tài khác!”

Dù Đàm Hi bám cỡ nào đi nữa, Lục Chinh cũng không mở miệng.

Sau cùng, cô ôm lấy bộ đồ ngủ vào nhà tắm, cánh cửa đóng sập một tiếng mạnh.

Lục Chinh đi đến bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc kẹp trong ngón tay, trong làn khói trắng mờ mịt có thể thấy được sự chuyển động của cổ họng và ành tai ửng đỏ của anh.

Tắm gội sạch sẽ, Đàm Hi cũng vơi giận, mái tóc xõa ra, đi đến trước mặt anh, xoay người quay lưng.

Lục Chinh đóng cửa sổ lại, để gió lạnh khỏi lùa vào, lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra, cắm điện, ấn nút, tiếng kêu vù vù, ngón tay hơi chai sần hơi vò da đầu cô. Toàn thân Đàm Hi có chút nổi da gà.

Mười phút sau, mái tóc dài khô hết, Lục Chinh cất máy sấy đi. Đàm Hi lập tức chui vào trong chăn.

Lục Chinh đi đánh răng, anh đã tắm rửa trước đó, cũng đã đánh răng, nhưng lúc nãy anh lại hút thuốc nữa.

Đôi mắt Đàm Hi nhìn xung quanh, chiếc bật lửa để trêи bàn trang điểm, nhưng không thấy hộp thuốc lá. Cô nhịn không nổi chửi một tiếng “Đàn ông xấu tính”, phòng cô cứ như phòng giặc vậy.

Tim hơi nhói…

Rất nhanh, Lục Chinh bước ra, vén chăn chui vào giường ngủ. Đàm Hi như cây cán mì, chưa gì đã lăn đến bên người anh, tiện tay bóp nắn cơ bụng săn chắc của anh.

“Một, hai, ba… sáu.”

Đàm Hi rất thích những múi cơ này, bình thường chỉ nhìn một cái thôi là đã chảy nước miếng luôn rồi.

“Hôm nay về đó tình hình thế nào?”

Lục Chinh chau mày, lát sau mới cất lên được hai tiếng: “Thảm hại.”

Anh không phóng đại tí nào, vừa bước vào cửa thì ông cụ đã mặt lạnh với anh, ánh mắt sắc bén như dao vậy. Chứng tỏ là cụ bà đã kể việc hai người ở chung với nhau.

“Cháu ngoan về rồi, ông hừ gì mà hừ? Nói câu gì ra tiếng người đi chứ!”

“Đàn bà biết gì chứ? Xuống nhà bếp canh nồi canh của bà đi!”

Cụ bà muốn khuyên thêm hai câu, thấy ánh mắt an ủi của của Lục Chinh, bà lại không nói thêm nữa, quay vào nhà bếp, để lại không gian cho hai ông cháu nói chuyện.

“Nghe nói cháu và vợ của Thiên Lâm ở với nhau?” Ông cụ vào thẳng vấn đề.

“Họ chưa kết hôn.”

“Nhưng cũng đã đãi tiệc rồi! Trong giới có ai là không biết chứ?”

“Theo pháp luật thì họ chưa có mối quan hệ thực sự nào cả.”

Rầm…

Ông cụ đập bàn: “Hỗn xược! Mày càng ngày càng lớn gan nhỉ? Đến cả vợ của cháu mình cũng dám giành sao?”

Đôi mắt Lục Chinh đột nhiên lạnh lùng: “Đã nói rồi, họ chưa có quan hệ với nhau.”

“Cho dù chưa có quan hệ, nhưng mày có biết, việc này mà đồn ra ngoài thì sẽ gây tổn hại thế nào đối với mày, đối với danh dự của Lục gia không hả?!”

“Cháu biết tính toán.”

“Tính toán gì? Chỉ bằng sức của một người thì làm sao bịt được miệng lưỡi của thiên hạ chứ? Dù sao đi nữa, ta cũng không thừa nhận.”

“Không cần ông thừa nhận!” Lục Chinh cũng nóng lên.

Tính khí của hai ông cháu đều cứng như nhau, như pháo đấu với pháo vậy, không nổ mới lạ!

Cụ bà trong nhà bếp nghe thấy cũng lo, suy nghĩ không biết nên ra ngoài không, nhưng… sớm muộn gì cũng phải qua ải này, hôm nay ngăn rồi, còn lần sau, thôi thì để nói một lần cho hết luôn.

“Ta đã kêu người đi điều tra con bé kia, nhà họ Đàm, lúc đầu là do Tần Thiên Lâm chủ động muốn cưới cô ta, đến nay vẫn chưa được nhà họ Tần thừa nhận, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài. Nếu như cháu chỉ muốn chơi chút thôi, ta không cản, chỉ là một người đàn bà. Nhưng nếu cháu nghiêm túc thật, ta tuyệt đối không thể đồng ý!”

“Chuyện của cháu, không cần người khác nhúng tay vào.”

“Mày là cháu của ta! Ta phải quản!”

“Không cần.”

“A Chinh, mày phải hành xử đơn phương vậy sao?”

“Cháu tự biết sắp xếp.”

“Mày… Thật hết cách cứu chữa rồi!”

Lục Chinh đứng dậy chuẩn bị đi. Cụ bà kịp thời theo ra, “Cãi cái gì mà cãi hả? Đều là người nhà cả, có cần như vậy không? Ngồi xuống, ăn xong rồi nói tiếp.”

Ông cụ im lặng.

Lục Chinh cũng không động đậy.

Hai người cứ vậy suốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK