Lời Đàm Hi nói nghe có vẻ không vấn đề gì, nhưng suy nghĩ cẩn thận sẽ thấy thâm ý sâu xa trong đó khiến cho người khác không rét mà run.
Trước tiên là bới ra lỗi lầm của Tần Thiên Lâm, nhưng không chỉ trích dựa trêи góc độ đạo đức, mà lôi chuyện thể diện của Tần gia ra mà nói.
Tần Tấn Huy vốn là người trọng thể diện, vừa nghe vậy còn ngồi yên được sao?
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng lên người con trai thứ.
Tần Thiên Lâm cắn răng, nắm tay phải khẽ run, trong đáy mắt cuồn cuộn sự cuồng bạo.
Đàm Hi liền tỏ vẻ sợ hãi, vừa khéo lại bị Tần Tấn Huy nhìn thấy, thế nên ông ta càng tức giận hơn!
“Thiên Lâm, mày đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, sao vẫn còn không phân biệt được nặng nhẹ như vậy hả?”
“Ba, ba nghe con giải thích đã.”
“Được, vậy thì mày giải thích cho tao nghe coi, xem xem mày có cách nói nào mới mẻ hơn không!”
Tần Thiên Lâm nhất thời nghẹn lời.
Chuyện hắn đưa người bạn gái khác đến dự tiệc rượu là sự thật, tranh chấp với Đàm Hi trước mặt khách khứa cũng là sự thật, cho dù hắn có giải thích thế nào cũng không thể phủi sạch mọi chuyện được.
“Mày họ Tần, đại diện cho toàn bộ Tần gia, không thể có bất kỳ hành động nào sai lầm, huống hồ lại còn làm trò trước mặt bao nhiêu người như vậy!”
Trong đó, có nhân viên công ty, cũng có bạn bè làm ăn, nếu truyền ra ngoài, thì chẳng phải danh tiếng của Tần Thị cũng bị liên lụy sao?
“Ba, tất cả đều là lỗi của con, nhưng phàm là chuyện có thể nhịn, con tuyệt đối sẽ không lên tiếng. Chúng con đóng cửa bảo nhau, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với việc làm trò cho thiên hạ xem.”
Đàm Hi nói với vẻ cực kỳ hợp tình hợp lý, khí khái độ lượng.
Lục Thảo nhất thời cả kinh, nhìn người con dâu hai trước mắt, có một cảm giác kỳ quái không nói được thành lời.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, sao cô ta lại thay đổi đến nhường này?
Vẫn là gương mặt đó, nhưng khí chất ăn nói dường như là của một người hoàn toàn khác…
Trong lòng Sầm Vân Nhi cũng thấy kỳ lạ, Đàm Hi của trước đây không hề nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chỉ e sau này không dễ nắm bắt nữa rồi.
Tần Tấn Huy nghe vậy thì sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, “Hiếm thấy con suy nghĩ cho cái nhà này như vậy.”
Trước đây, ông ta luôn cảm thấy con dâu thứ hai nhà mình không phóng khoáng, làm việc thiếu nhạy bén nhanh nhẹn, hôm nay, xem ra ông ta nhìn người đã quá thiếu sót rồi.
Giơ tay lên, lau đi dòng nước mắt không hề tồn tại, Đàm Hi lại nói tiếp.
“Con biết, Đàm gia và Tần gia kết thân với nhau, có người nghi ngờ Đàm gia muốn trèo cao, nhưng con là một cô gái trong sáng đơn thuần, được gả đến Tần gia không phải để cho Thiên Lâm tùy ý đánh mắng đấm đạp như bao cát! Một lần hai lần, được, con nhịn cũng được, coi như anh ấy áp lực quá nên cần phát tiết, nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy chẳng phải là ép con vào đường chết sao?”
Tần Tấn Huy chấn động cả người, Lục Thảo cũng bị câu “ép vào đường chết” kia của Đàm Hi chặn lại.
Chỉ có Tần Thiên Lâm, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, cơn giận bị dồn nén khiến gân xanh trêи trán hắn nổi đầy lên.
Ánh mắt chỉ muốn bóp chết người khác đó của hắn khiến Đàm Hi nhất thời kinh hãi.
Cô gần như có thể chắc chắn rằng, giữa nguyên chủ và Tần Thiên Lâm chắc chắn có một khoảng thời gian mập mờ trong quá khứ, hơn nữa còn không hề tốt đẹp gì.
Nếu không, Đàm Hi sẽ không cố chấp niêm phong mảng ký ức liên quan đến Tần Thiên Lâm, không để cô tìm được manh mối nào.
Trong lòng ngứa ngáy, cực kỳ tò mò…
“Hi Hi, con… đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy.” Lục Thảo nở một nụ cười cứng ngắc, cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn.
“Mẹ, con thực sự đã chịu đựng quá đủ rồi!” Đáy mắt cô gái hiện lên sự suy sụp, tâm trạng cũng trở nên kϊƈɦ động. “Thiên Lâm đối xử với con thế nào thì mẹ cũng nhìn thấy rõ rành rành rồi. Con cũng là con người, không phải là thú vật, ban đầu con đồng ý với chú thím hai gả vào đây là bởi vì Tần gia có tiếng bên ngoài, sẽ không đối xử tệ bạc với con, nhưng hôm nay thì sao? Đâu phải chỉ là đối xử tệ bạc? Đó chính là bạo hành gia đình! Là ngược đãi!”
Tự cười chế giễu, đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ thê lương, “Tiếng tăm thực ra lại là thế này! Tần gia, thật khiến người ta thất vọng …”
Nhờ vào sự coi trọng của Tần Tấn Huy và sự luồn cúi khổ tâm của Lục Thảo, danh tiếng của Tần gia mới được như ngày hôm nay, nhưng bây giờ lại vị Đàm Hi nói không đáng một đồng, hai người lập tức như bị tát cho một cái, sắc mặt trở nên vô cùng xấu xí.
“Nghiệt tử!” Tần Tấn Huy đập bàn, “Tất cả đều là chuyện tốt do mày làm ra!”
Trong phòng im lặng, mọi người im bặt, chỉ có tiếng khóc nức nở của Đàm Hi.
“Ba, là cô ta khiêu khích trước, cho nên con mới…”
“Câm mồm! Là thằng đàn ông, mày không được động chân động tay với phụ nữ; là một người chồng, mày không được động chân động tay với vợ mày! Đã làm sai rồi mà còn già mồm cãi láo nữa sao?”
“Vợ ư?” Khóe miệng châm chọc cong lên, “Cô ta mà cũng xứng sao?”
“Lúc đầu chẳng phải là mày chỉ mặt gọi tên muốn cưới nó về ư? Bây giờ chỉ một câu “không xứng” của mày là muốn xóa sạch hết mọi chuyện à?”
Sắc mặt Lục Thảo biến đổi.
Đàm Hi giật mình kinh hãi.
Hóa ra Tần Thiên Lâm lại chủ động đòi cưới cô về? Vậy thì tại sao hắn lại có thái độ như vậy với mình?
Coi hôn nhân là trò đùa trẻ con sao?
Hay là… hắn muốn báo thù cho ai?
Nhìn vẻ mặt của Lục Thảo, có lẽ bà ta biết chuyện này…
“Ba, đây là chuyện của con và cô ta, không cần ba xen vào.” Quai hàm người đàn ông cứng ngắc, hắn đã nhẫn nhịn đến không thể nhẫn nhịn hơn được nữa rồi.
Lục Thảo thuận thế tiến lên giúp chồng nguôi giận, còn không quên ném cho Đàm Hi một ánh mắt cực kỳ hung dữ.
“Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta không giận nữa, cứ để mặc chúng giải quyết với nhau đi!” Nói xong viền mắt đã đỏ lên, không che đậy nổi sự quan tâm và lo lắng nơi đáy mắt, Tần Tấn Huy bỗng chốc mềm lòng.
Vỗ nhẹ tay bà ta, lặng lẽ an ủi.
Lục Thảo gật đầu, từ sâu trong đáy mắt thoáng xuất hiện một tia đắc ý.
Làm vợ chồng ba mươi năm, không ai hiểu Tần Tấn Huy hơn bà ta.
Đàm Hi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói thêm nữa.
Ba chồng giận dữ phát điên nhưng đã bị đôi ba câu nói của bà mẹ chồng lợi hại của cô hòa hoãn rồi, lúc này cô còn gây chuyện nữa chỉ e sẽ khiến người ta chán ghét, tự khiến bản thân lâm vào thế khó.
Ít ra thì, hiện nay, xem ra cô vẫn còn là người bị hại, vẫn chiếm được ưu thế và quyền chủ động tuyệt đối.
Dù Tần Tấn Huy có thiên vị thế nào cũng sẽ không đổi đen thành trắng, nếu không làm sao có thể duy trì được uy nghiêm của người đứng đầu gia đình chứ?
“Được rồi.” Trầm giọng thở dài, “Chuyện giữa vợ chồng con, ba có muốn quản cũng không được, cũng không muốn xen vào! Nhưng có một điểm, hành vi của các con tuyệt đối không được phép làm ảnh hưởng đến toàn bộ Tần gia, liên lụy đến Tần Thị! Nếu không, cho dù là con trai ruột hay là con dâu, ba đều không tha cho một ai hết!”
Tần Thiên Lâm cúi đầu, thu lại ánh mắt, “Ba, con tự biết rõ chừng mực.”
“Hừ! Tốt nhất là như vậy. Còn nữa, đừng để tao thấy mày còn động chân động tay với vợ mình đấy!”
“… Dạ!”
Lục Thảo kéo Tần Tấn Huy lên lầu, Sầm Vân Nhi và Tần Thiên Kỳ cũng đưa nhau về phòng.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Đàm Hi, và Tần Thiên Lâm.