“Không phải do cô chọn.” Tiếng quát trầm lạnh khiến Đàm Hi không nhịn được mà run tay.
“Này chứ… Anh là ai hả? Bà đây có về Tần gia hay không thì liên quan quái gì tới anh?”
“Được người khác nhờ vả.”
“Ai?”
“…”
“Dù sao, chẳng cần biết là ai, tôi nói không về là không về!”
“Chuyện tới nước này rồi, cô tưởng có chỗ cho cô phản kháng sao?” Người đàn ông cười nhạo, ánh mắt lạnh như sương.
Nếu không phải đang mùa hè nắng chói chang thì Đàm Hi còn nghĩ có thể đào ra một khối băng trêи người người này cũng không chừng?
Bĩu môi: “Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!”
“Tính theo bối phận mà nói, cô nên gọi tôi là— cậu.”
“Xí… Rõ ràng là đồ lưu manh!”
Cậy già lên mặt!
Cằm đau nhói, bị bắt nhìn thẳng vào người nào đó.
“Lưu manh?” Nghiền ngẫm, cao thâm, nửa cười nửa không.
Đàm Hi rụt cổ, nhưng vì cằm bị người ta giữ chặt nên chỉ có thể trợn mắt, lửa giận tung tóe.
“Buông ra!”
“Kim la?”
“Anh có bỏ ra hay không hả?”
“Biến thái?”
“Anh làm tôi đau.”
“Tự bịa cũng khá tốt đấy.”
“Rốt cuộc anh có nghe thấy tôi nói gì không hả?”
Đàm Hi phát điên mất, người gì đâu mà cố chấp vậy nhỉ?
Người đi ngang, kẻ đi dọc, ông nói gà, bà nói vịt.
“Lục, Chinh!” Nghiến răng nghiến lợi, cái tên trong trí nhớ cũng vụt ra khỏi miệng.
“Không làm bộ nữa sao?” Mắt đen sâu thẳm, nụ cười lập tức lạnh xuống.
“OK.” Hai tay xòe ra, “Tôi biết, anh là cậu của Tần Thiên Lâm, nhưng điều đó cũng chẳng liên quan gì tới thân phận kim la của anh!”
“Hừ…” Ghé sát lại, cười lạnh, “Đừng quên, đó là WC nam.”
Nhướng mày, “Ý nói là anh khoe hàng nhưng vẫn có lý chứ gì?”
“Trời đất cho phép.”
“Anh!”
“Có thấy ai vào WC mà không cởi quần không?”
Đàm Hi: “…”
“Tôi chỉ kéo khóa quần.”
“Có bản lĩnh thì anh đừng khoe chim đi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Đàm Hi liền hối hận.
Óc lợn!
Không đánh đã khai!
“Vậy giờ rốt cuộc ai mới là lưu manh?” Nghịch chiếc bật lửa bạc trong tay, mặt mày lạnh lẽo.
“Tôi cận thị, không nhìn rõ.”
Một tiếng cười nhạo.
“Anh muốn như nào?” Hít sâu, bình tĩnh lại, Đàm Hi đi thẳng vào vấn đề.
Người đàn ông này vừa lạnh lùng vừa quỷ quái, cô không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không trốn được chắc?
“Đưa cô về Tần gia.”
“Hừ, anh đúng là cậu ruột của hắn!”
Xe khởi động, đi về phía nhà họ Tần.
Đàm Hi nhắm mắt, quanh thân ngập tràn khí chất ủ dột, tinh thần suy sụp, uể oải như hoa tàn mùa thu.
Lục Chinh nhìn thẳng phía trước nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc sang ghế phụ lái bên cạnh.
Người nào đó ban nãy còn giương nanh múa vuốt, giờ lại im ắng như con sơn dương, lông mi run rẩy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu rọi lên góc mặt trắng như tuyết của thiếu nữ.
Người đàn ông nhíu mày, trong lòng có cảm giác khó tả.
Đàm Hi bày ra thái độ “giã từ vũ khí” nhưng đầu óc đang vận chuyển với tốc độ rất nhanh.
Ngồi chờ chết trước giờ không phải phong cách của cô!
Tính mạng chưa dừng thì không ngừng chiến đấu, đánh chết biến thái, giết chết Lục Chinh!
Oh yeah!
“Dừng, xe!” Đàm Hi nghiến răng.
Lục Chinh mắt điếc tai ngơ.
Nên đưa người tới Tần gia rồi sớm rời đi, anh đã hối hận khi chọc vào cái họa này rồi!
“Tôi, khó chịu…”
Đồng tử co rút, Lục Chinh đảo mắt thì thấy sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, tay che lấy ngực, nhìn anh với đôi mắt đỏ ửng, màn nước trong suốt trong đáy mắt bắt đầu khởi động.
Két—
Dẫm phanh, chiếc Land Rover cao lớn dừng ở giữa đường cái một cách đột ngột và chói mắt.
Ngay sau đó, cửa xe bên chỗ ghế lái phụ mở ra.
Thân người mảnh khảnh vọt ra, chạy tới bên mép đường: “Ọe—”
Dạ dày cuộn trào như sóng biển, nôn tới trời đất u ám.
Lục Chinh dừng xe lại hẳn hoi rồi đi tới bên người cô, mày nhíu chặt theo bản năng.
Đàm Hi ngẩng đầu trừng mắt, trong đôi đồng tử đen láy dường như được ngâm vào nước, nước mắt ʍôиɠ lung, phảng phất như thể giây tiếp theo có thể khóc lên được.
“Tại anh hết! Yêu tinh hại người…”
Người đàn ông không nói gì, môi mỏng mím chặt, xoay người quay về xe.
Đàm Hi giận sôi máu. “Này này! Đồ đàn ông thối, anh có gan thì đừng có đi! Bắt nạt phụ nữ thì tính là bản lĩnh gì!”
Bước chân ngừng lại, bóng dáng thẳng tắp, giây tiếp theo lại tiếp tục bước đi.
Tôi nhổ—
Đồ mặt tú lơ khơ kém cỏi!
Đồ thối tha! Tên đáng chết!
“Ọe…”
Xoay người, tiếp tục nôn.
Từ sau khi Lục Chinh vác cô lên vai, cô đã rất không thoải mái rồi, giãy giụa cả một đường đi, hơn nữa trong xe lại rất kín nên không nôn mới là lạ!
Nôn một hồi, ấm ức dâng lên, sao cô có thể xui xẻo như vậy chứ?
Chết rồi sống lại, bị roi quất đến mức phải nhập viện, mới chưa được bao nhiêu ngày nhàn nhã thì lại có một tên hắc sát thần từ trêи trời giáng xuống!
Cô chính là cải thìa phiên bản hiện đại— đau khổ quá!
Trong lúc đang vô cùng ai oán thì lại thấy một bàn tay to bè duỗi ra trước mặt, lòng bàn tay mở ra, một túi khăn giấy xuất hiện trong tầm mắt.
“Làm gì?” Cô bĩu môi, “Không phải anh đã đi rồi sao? Còn quay về làm gì? Sao không để tôi ở lại nơi núi rừng hoang vắng, tự sinh tự diệt đi?”
Nhíu mày: “Cầm lấy.”
Đàm Hi không nhận.
Bà đây kiêu rồi.
Hóa ra là đi lấy khăn giấy cho cô…
“Cầm lấy. Lau đi.”
“Không thèm.”
Người đàn ông cắn răng, ném thẳng về phía cô, Đàm Hi bắt được.
“Này! Anh không thể văn minh một chút, dịu dàng một chút được à?”
Lục Chinh không nói gì, lại đưa nước cho cô.
“Chỉ có một chai, cô không cần thì tôi uống.”
Đàm Hi không thể nào làm bộ làm tịch được nữa.
Lỡ như thằng nhãi này làm thật thì chẳng phải cô phải chịu một đống mùi hôi trong miệng mãi sao?
Nghĩ cũng thấy lạnh người.
Lập tức cướp lấy chai nước, ôm vào lòng giống như ôm con vậy.
“Đẹp mặt!”
Người đàn ông chế nhạo.
“Sao nào, nhìn không quen à? Không khiến anh nhìn nhá!”
“Không thể nói lý.”
“Không phong độ, kém cỏi!”
Nhìn nhau đã thấy ngứa mắt.