Tâm tình buồn chán nên cô lại uống thêm chút rượu, dẫn đến máu phản nghịch trong bụng nhanh chóng nổi lên. Cô cố ý trì hoãn thời gian, chầm chậm tắm rửa rồi như rùa đen bò tới trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó bổ nhào lên chiếc giường ấm áp. Mặt chôn vào chăn mền trắng tinh ngửi một lát mới chống hai tay ngẩng mặt khiêu khích, "Thế nào? Em có bị lố giờ không?"
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn mặt cô chằm chằm, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang muốn gây hấn với tôi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt bị rượu vào lời ra nên càng thêm lớn mật, nhẹ hừ một tiếng, "Em không sợ chị đâu, em nghe lời chị vì chị là bạn gái của em. Từ Phóng Tình, chị đừng ăn hiếp em hoài như thế, em cũng biết giận đấy."
Vừa mới dứt lời, bên lỗ tai khác lại bị Từ Phóng Tình nắm chặt, "Vậy sao, Tiêu Ái Nguyệt, tôi ăn hiếp em à? Vậy tại sao em lại chưa nổi cáu?"
Tiêu Ái Nguyệt tức giận vô cùng, cô xoay người đèTừ Phóng Tình nằm dưới thân, sau đó dùng miệng phong bế đôi môi nọ rồi luồn đầu lưỡi vào liếm từng ngõ ngách êm ái trong miệng. Đầu lưỡi cô linh hoạt quấn quanh lưỡi của Từ Phóng Tình khiến đối phương không thể trốn tránh, chỉ có thể đáp lại nụ hôn của cô.
Cái này gọi là 'thừa cơ đùa nghịch lưu manh'. Trong miệng Tiêu Ái Nguyệt nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là đang say. Sắc mặt Từ Phóng Tình tức khắc lạnh lẽo, cô hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên bờ vai của người nọ làm ra vẻ muốn đẩy ra.
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng dời trận địa, cô liếm láp vành tai của đối phương rồi quyến rũ lên tiếng, "Quản lý Từ, em muốn chị."
Từ Phóng Tình đã hiểu ra, không phải Tiêu Ái Nguyệt phát cáu mà là phát tình. Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Từ Phóng Tình tạm thời không chống cự nữa, cô để mặc cho người kia hồ nháo trên người một hồi, sau đó cười lạnh một tiếng, chế giễu, "Tiêu Ái Nguyệt, em chỉ có một chút kỹ thuật như thế thôi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt đầy men say, "Kỹ thuật của em không tốt sao?"
"Em nói thử xem?" Từ Phóng Tình thừa dịp cô đang chần chờ liền nhanh chóng đẩy thân thể của cô ra, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi bên mép giường, "Kỹ thuật này của em... ngay cả khi 'tự an ủi' mình cũng không lên đỉnh được đúng không? Tiêu Ái Nguyệt, em mang kỹ thuật này ra ngoài tìm bạn gái được sao?"
Tiêu Ái Nguyệt xoa xoa khuôn mặt đầy vẻ thất bại, "Thật sự kém như vậy sao? Em cảm thấy ổn lắm mà. Quản lý Từ, hay là chúng ta thử một lần nữa?"
"Không phải vậy thì sao?" Từ Phóng Tình lý trí né tránh vấn đề, tiếp tục lạnh nhạt châm chọc, "Bản thân em có cảm giác không?"
"Có, chẳng lẽ chị không có?" Tiêu Ái Nguyệt thẳng thắn đáp, "Chẳng lẽ chị không có? Vừa nãy chị đã đáp lại nụ hôn của em còn gì."
"Tôi có sao?" Từ Phóng Tình đen mặt phủ nhận, "Tiêu Ái Nguyệt, em đừng tự mình đa tình."
"Vậy chúng ta sẽ làm gì đêm nay?" Tiêu Ái Nguyệt không biết xấu hổ hỏi, "Dù sao chúng ta đã ở bên nhau rồi, giữa người trưởng thành sớm muộn gì cũng sẽ trải qua. Quản lý Từ, chị chê kỹ thuật của em không tốt, hay chị nằm ở trên cũng được mà."
"Tôi không có hứng thú." Từ Phóng Tình quả quyết cự tuyệt đề nghị của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, đi ngủ."
Lại như thế nữa, đây là lần thứ hai rồi! Tiêu Ái Nguyệt ai oán phàn nàn, "Không được, chị trêu chọc em như vầy thì làm sao em ngủ được."
Rõ ràng cô tự tìm đường chết trước! Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe như đang nghĩ đến chuyện thú vị, cô điềm tĩnh vừa đi vừa đánh giá cơ thể của Tiêu Ái Nguyệt, lời nói tràn ngập hứng thú, "Tiêu Ái Nguyệt, em chuẩn bị xong chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Ừ, ừ, ừ, chuẩn bị xong rồi."
"Vậy em làm đi."
"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt có chút mê mang, "Em làm? Chị chưa nằm xuống thì em làm kiểu gì?"
"Chẳng phải em muốn làm sao? Vậy thì làm cho tôi xem." Trong giọng nói của Từ Phóng Tình lộ ra tín hiệu nguy hiểm, ý cười khẽ lướt qua đáy mắt, "Động thủ đi."
"Vậy chị nằm xuống đi." Tiêu Ái Nguyệt cười cười định bổ nhào vào Từ Phóng Tình nhưng lại bị ánh mắt hững hờ kia ngăn lại, "Tiêu Ái Nguyệt, em tự làm cho tôi nhìn."
Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải hoàn toàn say, mặt cô cứng đờ, gượng cười chui vào chăn, "Em đi ngủ đây, ngủ ngon nha quản lý Từ."
Từ Phóng Tình duỗi cánh tay ra, bá đạo xốc chăn trên người cô lên, "Tiêu Ái Nguyệt, đi ra đây."
"Em không muốn làm." Ngẫm lại dáng vẻ đó liền cảm thấy xấu hổ, Tiêu Ái Nguyệt một mực từ chối, "Em không có hứng thú."
Thời gian đình chỉ mấy giây, cảm giác ấm áp truyền đến từ trên đầu Tiêu Ái Nguyệt, bàn tay của Từ Phóng Tình rơi xuống trên trán cô, vừa dỗ dành vừa vén tóc cô qua một bên, "Tiêu Ái Nguyệt, để tôi nhìn kỹ thuật của em, nghe lời, làm cho tôi xem một chút."
Đây là lần đầu tiên cô dịu dàng với Tiêu Ái Nguyệt như thế. Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt sáp lại gần hôn lên trán cô một cái, "Em rất thích chị, quản lý Từ, chúng ta đi ngủ nha."
Nhưng Từ Phóng Tình đâu có dễ bị gạt như vậy. Cô không dễ gì dùng tới thanh đao "dịu dàng", Tiêu Ái Nguyệt không biết thức thời khiến sắc mặt cô lập tức tối sầm, thần sắc nhu hoà trên mặt tức thời biến mất, cô xanh mặt, lạnh như băng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn nói thêm một lần nào nữa, cởi quần áo ra ngay."
Tiêu Ái Nguyệt sợ hãi nuốt nước miếng một cái, "Tại sao chị lại muốn nhìn em làm chuyện đó?"
"Không phải em đang động tình sao?" Từ Phóng Tình vô cảm hỏi lại, "Không phải em đang muốn làm sao? Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ em làm cho tôi nhìn."
Nếu không làm thì sẽ không kết thúc được việc này, Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ đứng lên, khó khăn mở miệng, "Nhưng em... em còn chưa wax lông, lần sau rồi làm được không?"
(Faye: =)))))))))) Wax lông ở đây là làm sạch vùng bikini nha, có thể làm ở spa. Các bạn gái hãy để ý mấy chuyện này!)
Nghe xong lời của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình liền biết người kia đang say, càng tốt, cô đặt thêm một cái gối sau lưng rồi thích ý nằm trên gối, sau đó dùng ngữ khí như đang xem kịch vui ra lệnh, "Tiêu Ái Nguyệt, nghe tôi chỉ huy, bây giờ em cởi quần áo ra đi."
Dưới áo ngủ màu lam là tấm thân lung linh tinh tế của Tiêu Ái Nguyệt. Cô buồn bã ngồi trên giường thở dài, Từ Phóng Tình không thể nhìn nổi dáng vẻ này liền bất mãn nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cả người của em đều là của tôi, bộ khó làm lắm sao? Em không cho tôi nhìn thì muốn cho ai nhìn?"
Tiêu Ái Nguyệt ngẫm lại cũng cảm thấy cô nói rất có lý, hai mắt mê ly nhìn đối phương, "Nói như thế cũng không sai, nhưng em vẫn có chút xấu hổ."
"Bình thường em làm sao để 'tự an ủi' mình thì cứ làm giống vậy cho tôi nhìn." Từ Phóng Tình luôn nói thẳng trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, cô cũng không cảm thấy lời nói này sai chỗ nào, khóe miệng nhẹ cong, trong mắt lóe lên ánh lửa tà ác, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn nói lại lần thứ ba, cởi quần áo ra."
Ánh đèn trong phòng rất sáng, Từ Phóng Tình đưa tay tắt bớt một bóng đèn, cô không chớp mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt cởi hết quần áo ở trước mặt. Da thịt tuyết trắng hiện ra trong mắt Từ Phóng Tình, bất luận là hai điểm hồng trước ngực hay rừng rậm đen tuyền ở dưới bụng, chỗ nào cũng giống như tác phẩm nghệ thuật không chút tì vết.
Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ thẹn thùng, cô mất tự nhiên che kín ngực của mình, nhỏ giọng nói, "Em như vậy được không?"
"Tiếp tục." Trả lời cô là âm thanh quạnh quẽ của Từ Phóng Tình, "Đừng câu giờ."
Không có từ ngữ nào có thể tả được hết không gian mập mờ tràn ngập tình dục giữa hai người lúc này. Tiêu Ái Nguyệt không biết Từ Phóng Tình đang suy nghĩ điều gì, trong lòng cô ngoại trừ xấu hổ ra còn có chút hưng phấn khó tả, có lẽ xuất phát từ ánh mắt trần trụi của Từ Phóng Tình, cũng có khả năng là do cô uống nhiều quá.
Đã bắt đầu rồi cũng không có gì phải hối hận. Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt lại, tay trái thuần thục sờ lên vú của mình, cô học theo động tác của Từ Phóng Tình vào tối hôm qua, dùng hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa đã thẳng đứng, nhưng cường độ lúc mạnh lúc yếu chứ không đều đặn như đối phương.
Cặp mắt của Từ Phóng Tình sáng như đuốc nhìn hai ngón tay sinh động, giọng nói gợi cảm vang lên bên tai Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, mở to mắt ra nhìn tôi."
Ánh mắt hai người lập tức giao nhau giữa không trung, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt run lên một chút, thân thể cứng ngắc, miệng rên rỉ, "A..."
Từ Phóng Tình chính là 'xuân dược' của cô, Tiêu Ái Nguyệt không khắc chế được nội tâm xao động và bất an, tay phải mò xuống phía dưới, ngón tay lướt ngang qua khu rừng rậm màu đen rồi đi thẳng tới trước khe hở đang đóng chặt.
Từ Phóng Tình chăm chú nhìn vào những ngón tay dũng cảm của đối phương, khẩu khí vẫn lạnh lẽo như băng, "Đi vào đi, Tiêu Ái Nguyệt, đưa ngón tay vào."
Trong giọng điệu của cô không có chút sắc tình nào, Tiêu Ái Nguyệt nhìn gương mặt vô cảm kia rồi cười nhẹ trêu đùa, "Từ tiểu thư, chị có muốn giúp em không?"
Từ Phóng Tình trầm mặc mấy giây, sau đó cô vươn người về phía trước lấy cái gối sau lưng mình ra lót dưới cặp mông của Tiêu Ái Nguyệt, "Thế này được chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt suýt bị sặc, cô nhìn gối đầu dưới thân mình, đỏ mặt nói, "Quản lý Từ, chị thật là..."
Không có cách nào nói ra từ 'sắc tình' ngay trước mặt đối phương, Tiêu Ái Nguyệt có gan cũng không dám chọc cô, nhưng Từ Phóng Tình đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, "Tiêu Ái Nguyệt, đưa ngón tay vào, chẳng lẽ em vẫn chưa đủ ướt sao?"
Tiêu Ái Nguyệt hông nói ra câu 'chị đến sờ thử xem' được, cô chỉ dám gian khổ nằm trên giường vùi đầu làm cho ra dáng, đùa nghịch lưu manh để làm gì, cô có thắng được Từ Phóng Tình đâu.
Cô nhỏm bụng dưới lên, ngón tay nhắm ngay lỗ nhỏ của mình, sau đó chậm rãi hạ người xuống, từng tấc nuốt ngón tay đang dựng đứng vào bên trong.
Từ Phóng Tình thu hết mọi động tác của người yêu vào mắt. Đáy mắt của Tiêu Ái Nguyệt dâng lên một tầng sương mù, môi cô hơi hé mở, ánh mắt tập trung nhìn mặt Từ Phóng Tình, "A, a, a..."
Ngón tay từ cạn đến sâu, đưa đẩy, ra vào nơi bên dưới của Tiêu Ái Nguyệt. Ở đó ướt dầm dề, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, bàn tay trái còn đang không ngừng vuốt ve ngực của mình, "A a a a a...
Ánh mắt Từ Phóng Tình kiên định, cô im lặng nhìn ngón tay của Tiêu Ái Nguyệt ra ra vào vào ở bên trong, chất lỏng chảy ra làm ướt gối đầu cô mới đặt xuống, nét mặt cô không hề biến đổi, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên trán của Tiêu Ái Nguyệt, giúp đối phương lau mồ hôi rịn ra.
Nhiệt độ không khí trong phòng liên tục tăng cao, có lẽ là do ly rượu kia, cũng có thể bởi vì tiếng rên rĩ của Tiêu Ái Nguyệt. Từ Phóng Tình nhìn bộ dáng cắn môi nhẫn nhịn của người phụ nữ kia, sau đó cô đứng dậy xuống giường, đi đến tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng uống hai ngụm nhỏ rồi lại đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, nhẹ giọng hỏi, "Có cần không?"
"A..." Tiếng thở gấp sung sướng thoát ra từ trong miệng của Tiêu Ái Nguyệt, men say hiện rõ trên mặt, cô mông lung nắm lấy cánh tay của Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, ôm em một cái."
Bình nước khoáng lạnh lẽo kề sát trên đùi nóng ẩm của Tiêu Ái Nguyệt, kích thích mãnh liệt khiến cô kêu lên thảm thiết, "A, quản lý Từ, a a a, a."
Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt ra giường, cơ thể phiếm hồng căng thẳng không ngừng run rẩy. Từ Phóng Tình thấy thế liền đặt chai nước suối trong tay xuống rồi ung dung về giường.
Tiêu Ái Nguyệt xụi lơ co quắp thân thể, khoái cảm mãnh liệt đã hoàn toàn hạ gục cô, cô nhẹ hít một hơi khí lạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Em thật sự rất khó chịu."
Âm thanh nghẹn ngào dày đặc giọng mũi khiến Từ Phóng Tình bất giác nhăn mày, "Sao em lại khó chịu?"
"Chị không thích em." Tiêu Ái Nguyệt giống như say mà không phải say đáp trả vấn đề của cô, "Quản lý Từ, chị chán ghét em như vậy, tại sao lại muốn ở bên cạnh em?"
"Tôi không ghét em."
"Vậy tại sao chị không động vào em?" Nước mắt to như hạt đậu trượt khỏi hốc mắt, Tiêu Ái Nguyệt nhíu mũi, cố gắng đè nén tiếng khóc của mình, "Chị không thích em, không muốn đụng vào em, ghét bỏ em... tại sao lại muốn ở bên cạnh em?"
"Tiêu Ái Nguyệt, không phải tôi không thích em..."
Tiêu Ái Nguyệt bật dậy trên giường, cô lấy gối đầu dưới mông ném trên mặt đất rồi đứng lên, đi chưa được mấy bước đã té ngã trên đất. Từ Phóng Tình đưa đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy, lập tức kéo cô từ dưới đất lên, "Tiêu Ái Nguyệt, em uống nhiều quá rồi."
Có người say rượu giả điên, có người mượn rượu ăn hiếp người khác, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, Tiêu Ái Nguyệt quay người vùi mặt vào bờ vai của Từ Phóng Tình, "Em... rất thích chị."
Từ Phóng Tình hơi nghiêng mặt không để ai nhìn thấy biểu cảm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cũng thích em."
(Faye: Các bạn đừng vội phán xét Lão Từ vì sao biến thái lạ đời như thế, Lão Từ là người có rất nhiều bí mật, chính những bí mật mới tạo ra tính cách, phong cách sống và cả chứng ám ảnh cưỡng chế như thế. Trong chuyện quan hệ không phải không muốn mà vì bản thân Lão Từ bị ám ảnh tâm lý. Hạ hồi phân giải!)