Mục lục
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi -Tiêu Ái Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả là Tiêu Ái Nguyệt đến căn hộ của Từ Phóng Tình, sau đó Từ Phóng Tình ném cho cô một tấm chăn lông rồi chỉ vào ghế sofa, "Cô ngủ ở đây."

Ghế sofa không lớn, không nhỏ, vừa đủ một người nằm. Tiêu Ái Nguyệt ngồi lên sờ sờ, "Dạ."

Từ Phóng Tình ngủ trên giường, Tiêu Ái Nguyệt ngủ ở sofa, hai người nằm chung một phòng, lúc bật đèn còn được nhưng một khi tắt đèn đi, tiếng hít thở của đối phương như gần trong gang tấc khiến người cô đơn nhiều năm như Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy ấm áp.

Rõ ràng hai người ở chung một phòng nhưng lại không mở miệng nói chuyện, trầm mặc một hồi lâu, giọng nói ôn hòa của Từ Phóng Tình vang lên trong đêm tối, "Tiêu Ái Nguyệt, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, quản lý Từ."

Tiêu Ái Nguyệt ngủ một giấc rất an ổn, không biết là bởi vì sofa quá mềm hay do mùi nước hoa trong phòng quá mê người, cô ngủ chưa đến bốn tiếng, Từ Phóng Tình đánh răng rửa mặt xong mới gọi cô dậy, "Tiêu Ái Nguyệt, nên dậy rồi."

Tiêu Ái Nguyệt mơ màng nhận bàn chải đánh răng dùng một lần, "Chào buổi sáng, quản lý Từ."

"Chào buổi sáng."

Trên bồn rửa mặt vẫn còn lọ nước hoa, chắc là Từ Phóng Tình quên cất. Tiêu Ái Nguyệt rửa mặt xong liền cầm nó đi tìm chủ, "Quản lý Từ, chị quên cái này nè."

Từ Phóng Tình đang khom người xếp hành lý, "Cô thích thì để lại cho cô."


"Chà...." Tiêu Ái Nguyệt cầm nước hoa ngẩn người, "Nó có mùi trên người của chị."

Ủa mà có nói ngược không? Từ Phóng Tình ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mê mẩn của người nọ rồi chỉ vào hành lý, "Tiêu Ái Nguyệt, giúp tôi cầm hành lý."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đi qua nhấc vali của Từ Phóng Tình và một cái túi đen tinh xảo bên cạnh, "Quản lý Từ, đồ của chị ít quá ha"

Từ Phóng Tình không trả lời vấn đề 'đã biết rõ còn cố hỏi' kia, cô để lại chìa khoá trong phòng, dứt khoát rời khỏi chung cư.

Hai người lái xe đến nhà Tiêu Ái Nguyệt lấy bao tay, cô thực tình không hiểu tại sao Từ Phóng Tình lại chấp nhất muốn lấy đôi găng tay khó coi kia. Cô cầm găng tay chưa xài qua lần nào chạy xuống lầu, cười cười giải thích, "Tôi luôn đặt trong túi nên có chút nhàu."

Từ Phóng Tình gật đầu nhận găng tay rồi nhét vào túi của mình, lười đáp lời Tiêu Ái Nguyệt.

Có không ít người đi máy bay vào buổi sáng, Tiêu Ái Nguyệt giúp Từ Phóng Tình đăng ký thủ tục, cô không quên lấy một túi đồ ăn trong cốp xe đưa tới trước mặt Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị nhất định phải ăn bữa sáng. Nếu chị không ăn được đồ trên máy bay thì có thể ăn cái này, đây là đồ ăn trong nhà tôi đấy, chị đừng có ghét bỏ nha, có nhiều vị lắm. Sau khi đến Thượng Hải, chị muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, nhưng ở trên máy bay phải nhớ ăn lót dạ một chút."

"Ừ." Từ Phóng Tình ngoài dự liệu không ghét bỏ bách bích quy khô như ngói trong tay cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đã gọi điện cho tổng giám đốc Đông rồi, sau này nếu cô gặp phiền phức thì có thể trực tiếp đến tìm anh ta, còn chuyện con mèo kia, anh ta sẽ nhận nuôi nhưng cô không được gặp nó, đây là yêu cầu duy nhất của tôi, cô có làm được không?"

Bóng Đèn có thể đổi chủ mới là chuyện không thể tốt hơn, Tiêu Ái Nguyệt hớn hở nói, "Dạ được, tôi sẽ không gặp nó, chỉ cần có người chăm sóc nó là tôi an tâm rồi, hơn nữa tôi sẽ không có việc gì phiền toái cần giúp đâu."

"Không có việc gì phiền phức là tốt rồi." Từ Phóng Tình nhẹ giọng dặn dò, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng khiến tôi thất vọng."

"Ừm." Tiêu Ái Nguyệt nghĩ cô đang đề cập đến chuyện công việc liền nói lời thề son sắt, "Tôi sẽ không làm chị thất vọng."

Tiếng nói vừa dứt, Từ Phóng Tình bỗng nhiên vươn tay ngập ngừng trên vai cô một chút, Tiêu Ái Nguyệt còn chưa hiểu đối phương muốn làm gì thì cô đã nhanh chóng thu tay lại rồi quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng cất giọng, "Tôi đi đây."

"Dạ."

"Đúng rồi." Từ Phóng Tình vốn luôn làm việc nhanh gọn và rõ ràng, chẳng biết tại sao hôm nay lại hoàn toàn loạn tay loạn chân, cô như nghĩ ra gì đó liền cúi đầu lấy trong túi ra một phong thư thật dày, "Tiêu Ái Nguyệt, đây là tiền xăng và chi phí của mấy tháng qua, cô cầm lấy đi."

Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, "Tôi không cần."

Từ Phóng Tình lười tranh cãi xàm xí với đối phương, cô trực tiếp nhét phong thư vào túi áo khoác của Tiêu Ái Nguyệt, "Xưa nay tôi không bao giờ để cấp dưới chịu thiệt, cô đừng hòng để tôi thiếu nợ cô."

"Nhưng nhiêu đây cũng quá nhiều rồi." Tiêu Ái Nguyệt sờ phong thư dày cộm trong túi, lo lắng nói, "Quản lý Từ, có phải chị đưa tôi nhiều quá rồi không?"

Từ Phóng Tình vô cảm nhìn mặt cô chằm chặp, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng ngớ ngẩn nữa, cô cho rằng tôi sẽ để cô chiếm được lợi tích sao?"

Nói đến đây đã đến giờ bay, Tiêu Ái Nguyệt đứng tại chỗ đưa mắt nhìn cô rời đi. Từ Phóng Tình đi thẳng một đường không hề quay đầu, bóng lưng cô dần dần khuất xa rồi biến mất trước mặt Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt chờ máy bay cất cánh mới trở lại xe, cô lờ mờ phát hiện Từ Phóng Tình đã quên mất gì đó, cái túi màu đen trên ghế nhìn quen quen, đó chẳng phải là túi mà Từ Phóng Tình vẫn luôn xách theo đó ư, sao lại để quên được hay vậy?

Cô lật qua lật lại nhìn một hồi mới phát hiện phía dưới có một tờ giấy ghi dòng chữ rồng bay phượng múa của Từ Phóng Tình, 'Tiêu Ái Nguyệt, mở nó ra đi.'

Tiêu Ái Nguyệt hết mực nghe lời mở túi ra, bên trong có hai bộ âu phục nữ rất đẹp của Armani, hình như mấy tiếng trước Từ Phóng Tình đâu có ra ngoài hay nhận bưu kiện gì nhỉ?

Chị ấy đã mua đồ từ lúc nào? Tiêu Ái Nguyệt thật sự hồ đồ rồi, đây là hai bộ đồ mà lần trước Tiêu Ái Nguyệt đã lén để ý trong cửa hàng, nhưng làm sao Từ Phóng Tình lại có thể phát hiện ra chuyện này???

Chẳng lẽ chị ấy đã mua ngay lúc đó? Nhưng tại sao phải đợi đến hôm nay mới đưa cho Tiêu Ái Nguyệt?

***

Sau khi Từ Phóng Tình đi khỏi, bộ phận mua hàng cũng không có thay đổi gì quá lớn. Mã Thượng Tài đã nhanh chóng tiếp quản công việc, mặc dù khó tránh khỏi va chạm nhưng nhờ có tổng giám đốc Lương trợ giúp nên gã cũng thuận lợi vượt qua lần thay người phong ba này.

Hải Manh vẫn đấu tranh nội bộ, Từ Phóng Tình ra đi khiến bầu không khí dịu đi đôi chút và cũng chính thức tiến vào hồi gay cấn. Mỗi ngày, Tiêu Ái Nguyệt phải tăng ca đến tận đêm khuya mới trở về, tuy không có Từ Phóng Tình giám sát nhưng cô muốn thư giãn một tí cũng không được, lời nói 'cô là kẻ thất bại' của Từ Phóng Tình cứ quanh quẩn trong đầu giống như chú ngữ khó quên.

Phải cố gắng nỗ lực mới có thể trở thành một người tốt hơn, cô vốn đã ngập đầu mà Mã Thượng Tài lại còn giao thêm việc khiến cô bận đến độ không có thời gian ứng phó với lời theo đuổi của Dương Y và sự dây dưa của Đổng Tiểu Hạ, đúng là 'một khi bạn lu bù công việc sẽ xem nhẹ tình trạng của người bên cạnh mình'. Mãi cho đến khi mẹ Tiêu gọi điện thông báo em trai bị ngã chấn thương đầu, Tiêu Ái Nguyệt mới bị hù suýt nhảy dựng lên trong phòng làm việc.

Mặc dù Mã Thượng Tài không bắt đầu bằng con đường bóc lột vô nhân tính như Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt đã xin nghỉ vì việc gấp trong nhà, gã vẫn thoải mái đồng ý, "Đi đi."

Tiêu Hiếu Nam cầm sách Hóa Học ngồi trên giường đọc, mẹ Tiêu đang quạt tay đuổi muỗi cho cậu, "Tiểu Nguyệt, đưa giúp mẹ quả táo trên bàn đi."

Mùa đông mà vẫn có muỗi, hành vi nuôi động vật nhỏ của mẹ Tiêu không khỏi liên quan. Tiêu Hiếu Nam để sách trong tay xuống, cười híp mắt hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Chị nghỉ ở nhà được mấy ngày? Em cứ tưởng chị đã chết ở đâu rồi chứ."

"Chỉ được nghỉ một ngày thôi, mai phải đi làm." Tiêu Ái Nguyệt bưng táo ngồi xuống giường, "Sao em lại ngã ra nông nổi như vầy?"

"Em đi đá banh bị người đằng sau đẩy ngã, không sao đâu, em còn trẻ mà, mấy ngày là khỏi thôi." Tiêu Hiếu Nam bĩu môi ra hiệu Tiêu Ái Nguyệt nhìn về phía mẹ Tiêu, "Mẹ khóc nhiều lắm, chị an ủi bà ấy chút đi."

Mẹ Tiêu bất mãn trừng cậu nhóc, "Mẹ khóc thì có gì sai? Đứa nhỏ như con không thể làm mẹ bớt lo, chả bù với chị gái của con, từ lúc ba qua đời cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ khiến mẹ lo lắng. Con nhìn lại con mà xem, đầu đầy máu được người ta cõng về, mẹ có thể không lo lắng sao?"

"Được được được, con sai." Tiêu Hiếu Nam bất đắc dĩ, "Con cũng không muốn đâu, sang năm con phải thi tốt nghiệp nên mới ra ngoài chơi bóng thư giãn một tí, ai ngờ lại xảy ra chuyện bất trắc."

"Em ấy không phải cố ý đâu." Tiêu Ái Nguyệt mở miệng nói giúp em trai, "Mẹ đừng lo lắng nữa, nó đã lớn như thế rồi, chắc chắn sẽ hiểu chuyện mà."

"Có ba mẹ nào mà không lo lắng chứ?" Tiêu mẹ đứng lên, thở dài, "Mẹ đi nấu cơm, mấy đứa đói bụng thì ăn táo đỡ đi."

Tiêu Hiếu Nam cầm quả táo cắn một cái, "Chị, công việc của chị sao rồi?"

"Rất tốt a." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu mở bài tập của em trai ra, "Dạo này chân em còn đau không? Nếu khó chịu thì phải nói cho chị nghe, chị dẫn em đi gặp bác sĩ."

"Em không sao." Tiêu Hiếu Nam nhìn cô, muốn nói lại thôi, "Chị, tại sao chị lại không kết hôn?"

"Không có người thích hợp."

"Hàng xóm bảo em và mẹ làm trễ nải hạnh phúc của chị, họ nói chị vừa ưu tú, vừa xinh đẹp, trình độ lại cao, tính cách cũng tốt, nhưng lại vì nhà mình liên lụy mà không thể kết hôn." Tiêu Hiếu Nam quan sát biểu cảm của Tiêu Ái Nguyệt, dè dặt nói, "Sau khi ba mất, chị là người gồng gánh cái nhà này, em biết điểm số thi đại học của chị, rõ ràng chị có thể đến nơi tốt hơn nhưng chị lại phải ở chỗ này. Chị, em với mẹ không phải là gánh nặng của chị, có thể trong quá khứ là vậy nhưng bây giờ thì không, giống như chị đã nói đấy, em trưởng thành rồi, đã đến lúc nên gánh vác gia đình."

"Em vẫn còn nhỏ." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, bĩu môi lên tiếng, "Con nít mới bao lớn mà đòi gánh vác?"

"Chẳng phải năm đó chị cũng giống như vậy sao?" Tiêu Hiếu Nam không phục, "Chị có thể làm được, vì sao em lại không? Lúc đó chị còn nhỏ hơn em hiện giờ nữa."

"Bởi vì chị là chị gái của em, chị có trách nhiệm chăm sóc em."

"Em là em trai của chị, em cũng có trách nhiệm nhìn chị hạnh phúc." Tiêu Hiếu Nam đáp, "Năm nào chị cũng mang thật nhiều tiền về nhà, em biết tiền bồi thường của ba đã bị mẹ tiêu pha hết vào việc nuôi động vật, phần còn lại đều do chị nỗ lực bù đắp vào mới đủ. Chị ba mươi tuổi rồi, đã đến lúc nên sống vì mình."

Tiêu Ái Nguyệt đen mặt, "Tiêu Hiếu Nam, chị chỉ mới hai mươi chín thôi."

"Chị, em nghiêm túc." Thấy cô đứng dậy muốn đi, Tiêu Hiếu Nam liền hô to, "Chị phải tin tưởng em giống như ba đã tin tưởng chị vậy."

Tiêu Ái Nguyệt đóng cửa đi ra ngoài, mẹ Tiêu đang xào rau, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt bèn vội vàng nói, "Tiểu Nguyệt, mẹ quên thả ngỗng ra bãi đất trống rồi, con qua đuổi chúng nó đi đi."

Sáu con ngỗng trắng đang chui vào bụi cỏ, Tiêu Ái Nguyệt đứng trầm tư bên sườn núi mọc đầy cỏ dại, miếng đất trống này cũng sắp bị giải toả rồi, kinh tế trong huyện ngày một phát triển, sau này mẹ Tiêu muốn lén nuôi động vật e là sẽ rất khó khăn. Giá nhà trong huyện tạm thời chưa cao, chỉ hơn ba ngàn một mét vuông, Tiêu Ái Nguyệt có đủ khả năng mua một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách cho người nhà, nhưng mẹ Tiêu cứ luôn cự tuyệt khiến cô cũng hết cách.

Thức ăn trên bàn đều do mẹ Tiêu nấu, sau khi ba người vui vẻ ăn cơm xong xuôi, Tiêu Ái Nguyệt muốn đi, "Con phải trở về, trời sắp mưa rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Mẹ Tiêu chuẩn bị một chút hoa quả cho vào trong túi, "Lấy cái này về mà ăn, ngọt hơn ngoài chợ nhiều."

"Dạ, Tiểu Nam cố gắng dưỡng bệnh nha. Mẹ, mẹ ra ngoài với con một chút."

Mẹ Tiêu hiếu kỳ theo cô ra ngoài cửa, "Sao vậy, Tiểu Nguyệt?"


"Đây, mẹ cầm lấy."
"Không cần, không cần, mẹ có tiền."
"Cầm đi."
"Ừ, trên đường chú ý an toàn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK