Cô thư ký nhỏ họ An, nghe nói gia cảnh cũng không tệ, nhưng do nguyên nhân nào đó không muốn người ở phòng sales biết nên suốt ba năm nay đều giả vờ làm người qua đường. Tiêu Ái Nguyệt giúp cô pha cà phê xong rồi nhỏ giọng hỏi, "Người phụ nữ vừa nãy là ai thế?"
"Bà chủ lớn ở Bắc Kinh." Tiểu An cúi đầu, giới thiệu ngắn gọn, "Tôi cũng chưa từng gặp qua chị ấy."
"Vậy à." Tiêu Ái Nguyệt không moi được thông tin gì nên đành từ bỏ, "Bề ngoài của chị ấy thật là dễ nhìn."
Tiểu An liếc qua mặt cô, trêu chọc nói, "Cô nói vậy không sợ tổng giám đốc Từ nổi giận sao?"
Hình như mọi người trong công ty đều biết quan hệ của cô và Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt vốn mặt dày nên cũng không thấy có vấn đề gì, người gấu có mật gấu, vỗ ngực nói, "Chị ấy dám? Tôi nói cho cô biết, ở trong nhà, lời tôi nói mới được tính là chuyện đương nhiên."
Tiểu An biểu hiện đã biết, "Chị Tiêu, tổng giám đốc Từ vốn hung dữ có tiếng, cô nói lời này cũng không sợ bị chị ấy nghe thấy sao?"
Cô gái này không biết nói chuyện rồi! Tiêu Ái Nguyệt liếc người nọ một cái, "Sợ gì chứ? Tôi không sợ chị ấy." Cô nói xong bèn nhìn xuyên qua cửa kính trong văn phòng của Quý Văn Việt, hai mắt không tự chủ được rơi xuống trên người Tần tiểu thư, sau đó cảm khái nói, "Người đó thật xinh đẹp, nhìn bề ngoài cũng rất xứng với tổng giám đốc Quý."
"Còn lâu." Tiểu An đột nhiên cao giọng thêm mấy mã lực, không vui vẻ lên tiếng, "Yêu cầu của tổng giám đốc Quý cao lắm, tôi thấy cô mới là người để ý người ta á?"
Hoàn toàn chính xác, chim ri trời sinh yêu hoa si, thực chất bên trong của Tiêu Ái Nguyệt đáng khinh ghê gớm, nhìn thấy gái đẹp cũng nhịn không được phải YY (*) hai lần.
(*) YY: là một từ láy của trung quốc, ý nghĩa là ảo tưởng, tự sướng.
***
Từ Phóng Tình nào biết được người kia đang nghĩ gì, hai người ngồi sóng vai cùng nhau nghe cô nói chuyện điện thoại với Đông Văn Giang, Tiêu Ái Nguyệt còn đang đắm chìm vào sự kinh diễm khó kiềm chế đối với người phụ nữ lạ mặt kia thì Từ Phóng Tình đã cúp điện thoại nhìn sang, "Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ chúng ta ra sân bay."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn người nọ, biểu lộ vẫn có chút mê mang, "Vậy đi thôi."
Từ Phóng Tình bất động nhìn mắt cô chằm chặp không nói lời nào, sau đó đánh lên đùi cô cái "bốp", "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đếm đến ba, nếu em không thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình thì xuống xe ngay cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức chỉnh đốn lại cơ thể, vuốt mặt mình nói, "Dạ, madam."
Lúc này, sắc mặt Từ Phóng Tình mới tốt hơn được một tí, mặc dù cô không biết Tiêu Ái Nguyệt đang suy nghĩ gì, nhưng cô không thích bộ dáng thất thần đó. Tiêu Ái Nguyệt khôi phục lại như bình thường rồi lập tức nhớ lại một sự kiện, "Chúng ta ra sân bay làm gì?"
"Đón Đông Văn Giang."
Đông Văn Giang không về một mình, Tiêu Ái Nguyệt nhìn từ xa đã thấy người phụ nữ đứng bên cạnh gã liền bị dọa sợ đến mức không thể nhúc nhích nổi đôi chân. Ngược lại, Từ Phóng Tình vẫn trấn định, tự nhiên nghênh đón nhận vali màu trắng trong tay gã, cũng không quay đầu liền đi trở về.
Đâu là hành vi 'trọng lễ khinh bạn', mặc kệ Đông Văn Giang bị chọc tức kêu la oa oa ở phía sau, "Sammi, cô quay lại đây cho tôi."
Jojo kéo tay gã, ở bên cạnh nói thêm vào, "Từ Phóng Tình, cô làm gì vậy hả?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe tiếng nói ỏn à ỏn ẻn của Jojo, không hiểu sao liền giật mình một cái, "Oa cmn, gặp quỷ rồi."
Từ Phóng Tình không để ý tới hai người đằng sau đang la lối om sòm, cô vòng cánh tay lên eo Tiêu Ái Nguyệt rồi dùng sức bấm một cái, "Không cho nói lời thô tục, chúng ta đi thôi."
Tiểu Trương khởi động xe quay lại đường cũ, gã nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người kia chạy ra từ sân bay rồi xin chỉ thị của Từ Phóng Tình, "Bà chủ, cần chờ họ không?"
Từ Phóng Tình không trả lời, cô mở vali màu trắng của Đông Văn Giang, lấy ra một chồng văn kiện xem lại. Tiểu Trương đi theo cô đã lâu nên hiểu rõ bản tính của bà chủ, gã cũng không tiếp tục hỏi tới, trực tiếp tăng tốc bỏ lại hai người phía sau.
Tiêu Ái Nguyệt ở một bên trợn mắt hốc mồm, rõ ràng họ đến sân bay để đón người nhưng cuối cùng lên xe chỉ có một cái vali, đây không phải là lãng phí một tiếng đồng hồ quằn quại trên đường một cách vô ích sao? Tiêu Ái Nguyệt nhìn nét mặt của Từ Phóng Tình, muốn hỏi lại không dám, chỉ yếu ớt mở miệng nói, "Tình Tình, bây giờ chúng ta về nhà sao?"
"Ừm."
Nhìn cô thật sự không có ý quan tâm đến hai người Đông Văn Giang, tuy cô không biết vì sao Đông Văn Giang lại xuất hiện cùng với Jojo, nhưng hành động vừa rồi của Từ Phóng Tình vẫn rất buồn cười. Vừa nghĩ tới bộ dạng 'hy vọng rồi lại thất vọng' của gã kia, Tiêu Ái Nguyệt không nhịn được cười, "Đông Văn Giang đúng là ngốc nha."
"Anh ta ngốc hay em ngốc?" Từ Phóng Tình móc ra chìa khoá mở cửa, cúi đầu hững hờ hỏi, "Nhìn thấy Jojo rất kinh ngạc sao?"
Tiêu Ái Nguyệt hào phóng thừa nhận, "Vô cùng kinh ngạc."
"Để lộ hết cảm xúc ra mặt là một việc rất loser." Điều hòa không khí trong phòng vừa đủ ấm, Từ Phóng Tình vào phòng rồi trực tiếp đóng cửa, sau đó cởi bỏ áo khoác màu xanh lá đậm ra, "Em có thể học theo tôi, thả cảm xúc vào hành động."
"Ha ha ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt cười đến gãy lưng, cô nhào lên sofa cười ngả nghiêng không dừng được, "Ha ha ha ha, Đông Văn Giang nhất định hận chị chết đi được, ha ha ha, ai za, ha ha ha ha."
"I don't care." Khóe miệng của Từ Phóng Tình khẽ cong lên lộ ra ý cười, chỉ là không khoa trương như Tiêu Ái Nguyệt, "Người hận tôi không chỉ có một mình anh ta."
Đông Văn Giang quả thật rất tức giận, hơn hai giờ sau gã mới xuất hiện ở nhà Tiêu Ái Nguyệt, tay chỉ vào mặt Từ Phóng Tình mắng, "Sammi, dẫu sao chúng ta cũng đã làm bạn nhiều năm, sao cô lại bỏ rơi tôi, cô có còn là người không? A, còn cô nữa, cô cười cái gì, hai người các cô thật quá đáng, quá đáng lắm luôn!"
Tiêu Ái Nguyệt muốn biện giải cho mình nhưng lại không chút do dự ném cho Từ Phóng Tình, "Cũng đâu phải tôi bảo tài xế lái xe đi."
Từ Phóng Tình vẫn giữ trầm mặc vốn có, cô không nói một lời, tiếp tục ăn trái táo của Tiêu Ái Nguyệt gọt cho.
"Cô nói chuyện đi." Đông Văn Giang mắng thêm vài phút đồng hồ, đại khái là quá mệt mỏi nên thở phì phò ngồi xuống đối diện hai người kia. Tay phải gã chống lên đầu gối, tức giận nhìn Từ Phóng Tình, "Đừng có giả bộ ngu nữa."
"Tôi giả bộ ngu cái gì?" Rốt cuộc thì Từ Phóng Tình cũng đáp lại gã, giọng nói lạnh lùng, vô tình đánh trả, "Nói tại sao anh lại cùng con gái của bà ta ở bên nhau sao?"
"Tôi đã nói lý do cho cô biết rồi còn gì."
"Tôi đã nghe thấy rồi." Từ Phóng Tình ăn xong quả táo trong tay rồi đặt lõi táo vào tay Tiêu Ái Nguyệt, sau đó chỉ vào thùng rác ở xa, ra lệnh cho đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đi vứt rác."
"Vậy cô có ý gì?" Từ Phóng Tình mới mở miệng, Đông Văn Giang lập tức hạ giọng, gã bất đắc dĩ phàn nàn, "Cô ấy thích tôi, tôi đi cùng với cô ấy thì có gì không được? Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng phải kết hôn, cha mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con trai, ở với ai có khác gì đâu, hơn nữa cô ấy còn có tiền, kết hôn với cô ấy tôi đỡ phải phấn đấu thêm mấy chục năm. Sammi, chúng ta đã đi được đến hôm nay, cô là người bạn tốt nhất của tôi, cô nhất định phải ủng hộ tôi, dù sao tôi cũng không yêu cô ấy."
"Đó là chuyện của anh." Thái độ của Từ Phóng Tình dị thường lạnh lùng, cô đứng lên đi đến cửa phòng ngủ, đưa lưng về phía hai người, "Tôi đi ngủ đây, Tiêu Ái Nguyệt, lát nữa nhớ đóng cửa."
Tắm cũng không tắm thì ngủ cái gì, Đông Văn Giang xoay người, mặt mũi tràn đầy oán giận hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Có phải cô ấy bị bệnh không? Đây là thái độ nói chuyện với người sao "
"Vậy anh cũng không nên lợi dụng Jojo." Tiêu Ái Nguyệt hiểu sơ sơ nội dung câu chuyện, đứng trên lập trường của mình nói ra, "Anh đã không yêu cô ta thì tại sao nhất định phải kết hôn?"
"Tôi không thể giải thích được." Đông Văn Giang nắm lấy áo khoác trên sofa mặc loạn xạ lên người, lạnh lùng nói, "Tôi làm như vậy cũng là vì sự cố gắng nhiều năm qua của chúng tôi, người khác có thể không hiểu tôi, nhưng Từ Phóng Tình không thể." Gã càng nói càng tức giận hét lớn về phía cửa phòng ngủ, "Mấy người họ Khang đều thiếu nợ cô, nếu cô vẫn chưa đòi lại được thì tôi sẽ đòi thay. Sammi, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi vẫn luôn xem cô là em gái ruột, cô là người nhà của tôi."
Một gã đàn ông gần bốn mươi tuổi thông báo tình cảm của mình, dù là ai cũng sẽ cảm thấy gã cố ra vẻ, nhưng Đông Văn Giang không thèm chờ Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt đưa gã ra ngoài rồi đóng cửa thật kỹ, sau đó chuẩn bị đi tìm Từ Phóng Tình nói chuyện.
Từ Phóng Tình đang cầm một cái máy tính bảng ngồi trên sofa chơi như không có việc gì xảy ra, nếu Tiêu Ái Nguyệt không nhìn lầm, hình như chị ấy đang cày Weibo?
Thật là bó tay với thiếu nữ nghiện net, dưới tình huống này mà lại còn rảnh rỗi chơi cái đó. Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống bên cạnh người nọ, thăm dò hỏi, "Chị có muốn nói chuyện với Đông Văn Giang không?"
"Không có."
Ngữ khí qua loa, rất tốt!
Tiêu Ái Nguyệt không tức giận chút nào, "Vậy chị có gì muốn nói với em không?"
Từ Phóng Tình tùy ý liếc mắt nhìn cô một cái, "Không có."
Thật đáng ghét, nói chuyện phiếm với người ta cũng không chuyên tâm nữa. Tiêu Ái Nguyệt vốn đã quên béng đi chuyện lúc chiều bị Từ Phóng Tình quát vì thất thần, cô xoắn xuýt khuyên nhủ, "Tình Tình, nếu Đông Văn Giang kết hôn, chị cũng đừng giận anh ta, mặc dù anh ta làm không đúng, nhưng chúng ta cũng không có quyền ngăn cản."
"Tôi có ngăn cản anh ta sao?" Tiêu Ái Nguyệt không lựa lời nói quả nhiên làm Từ Phóng Tình phát bực. Cô tạm ngừng video hài đang phát rồi quay đầu hỏi, "Anh ta muốn kết hôn, đó là chuyện của anh ta, vì sao tôi phải ngăn cản? Tôi cho là anh ta làm không đúng, tôi không để ý tới anh ta cũng là chuyện của tôi, tại sao em lại ngăn cản tôi? Tiêu Ái Nguyệt, em rảnh rỗi như vậy, sao không tìm chút chuyện khác để làm đi?"
Nói rất có lý, Tiêu Ái Nguyệt tìm không tìm được lời phản bác, "A, vậy vì sao chị lại nghĩ anh ta làm không đúng?"
"Tiêu Ái Nguyệt." Video phát ra không đến ba giây lại bị Tiêu Ái Nguyệt cắt đứt, Từ Phóng Tình kiên nhẫn chuyển đoạn video về ban đầu, sau đó cô dứt khoát buông máy tính bảng xuống, mất kiên nhẫn nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chăm chú, thấy đối phương dùng vẻ mặt vô tội nhìn mình, cô liền quay đầu cắn môi nhịn, nhẫn nại giải thích, "Tôi ghét Jojo là một chuyện, anh ta lừa gạt để làm đám cưới lại là một chuyện khác. Người khác thiếu nợ tôi, tôi đều nhớ rõ, nhưng nó cũng chỉ góp phần khích lệ cuộc đời của tôi thôi. Tôi sẽ cố hết sức để có được cuộc sống mà mình mong muốn chứ không phải giống như kiểu hy sinh cuộc sống một cách mù quáng. Thành công của tôi phải do chính tôi định nghĩa, đây là chỗ khác biệt giữa tôi và anh ta. Từ thời khắc anh ta lựa chọn Jojo, mối quan hệ giữa tôi và anh ta đã không còn đường lui nữa rồi. Tiêu Ái Nguyệt, anh ta là người bạn duy nhất của tôi, tôi hiểu được cảm giác thất vọng là như thế nào, cho nên em đừng có chỉ trích tôi tại sao không nói chuyện tình nghĩa, tôi hiểu cái gì là 'không thể chấp nhận' hơn bất cứ ai."
"Ừm." Tiêu Ái Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, "Cho nên chị rất khó chịu."
"Chỉ có em mới biết khổ sở, còn tôi bây giờ không giống sao?" Từ Phóng Tình đen mặt phản bác, "Không có cái gì là không thể vượt qua được, bất kỳ ai rời đi cũng không liên quan gì đến tôi, em có bao giờ thấy tôi khổ sở chưa? Tôi không phải em, Tiêu Ái Nguyệt, kiếp trước em là Mạnh Khương Nữ (*) sao? Đa sầu đa cảm như vậy, em thuộc họ mèo sao?"
(*) Mạnh Khương Nữ: Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
"Bất kỳ ai sao?" Cảm xúc của 'Tiêu Khương Nữ' sa sút trong nháy mắt, "Bất kỳ ai rời đi, chị cũng không quan tâm sao?"
"Em muốn rời bỏ tôi hay gì?"
Cái gì???? Tiêu Ái Nguyệt hồ đồ rồi, "Mẹ của chị? Chẳng phải chị nói chị và mẹ đã nhiều năm không gặp rồi sao?"
"Tôi không hề tránh né bà ấy."
Vô luận cô giải thích thế nào, Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm thấy rất vui mừng, "Tình Tình, em cảm thấy... chị đặc biệt tuyệt vời."
"Ừm, cái này tôi biết."