"A." Trần Vãn Thăng cười lạnh ngồi lại ghế bưng ly sứ khắc hoa mẫu đơn liền phát giác bên trong đã không còn trà, sau đó đành phải đặt xuống trở lại, động tác liên tiếp trông khá buồn cười, "Cô cho rằng tôi sẽ không làm cô tổn thương sao? Tiểu Tiêu, đứa khôn vặt giỡn dai như cô đụng phải chuyện lớn liền hoang mang lo sợ rồi sao? Khang Thụy Lệ không phải người cô có thể đắc tội, cô phải hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất."
"Tôi không cảm thấy tôi sai." Tiêu Ái Nguyệt là điển hình 'ăn mềm không ăn cứng', thái độ Trần Vãn Thăng vừa mềm xuống, cô đã có chiều hướng thả lỏng người, "Tóm lại tôi sẽ không xin lỗi. Chị Thăng, tôi biết chị thất vọng nhưng tôi sẽ không nhận sai về chuyện này, tôi cảm thấy bản thân không làm gì sai, dù sau này chị không thèm để ý thì tôi cũng sẽ không cúi đầu."
"Oắt con cô sao lại bướng bỉnh như thế?" Cuộc trò chuyện hôm nay khiến Trần Vãn Thăng hoàn toàn gặp khó, cô giơ tay biểu thị thái độ kiên quyết, "Tôi đã sống bốn mươi mấy năm, hạng người gì chưa thấy qua? Tiểu Tiêu, tôi không truy cứu việc này, cô nghĩ bản thân không làm gì sai? Tốt thôi! Vậy cô cứ việc kiên trì, kiên trì cho đến khi cô không thể kiên trì nổi nữa thì thôi. Tôi muốn cô nhổ hết toàn bộ gai nhọn trên người rồi đến trước mặt tôi nhận lỗi. Từ giờ trở đi, tôi không muốn gặp cô nữa, ra ngoài đi."
"Vâng." Tiêu Ái Nguyệt biểu lộ vô tội, "Chị Thăng, tôi hiểu ý chị, cảm ơn chị đã chiếu cố, hơn nữa tôi không cho rằng có gai sẽ không tốt, đây là quan điểm của tôi."
Trần Vãn Thăng yên lặng nhìn cô, "Tôi rửa mắt mong chờ."
Tiêu Ái Nguyệt khẽ thở dài một cái, mặt ngoài điềm nhiên như không có việc gì, cười nói, "Tôi cũng rửa mắt mong chờ."
Không đụng phải núi đá sẽ không biết quay đầu, cứ xem như đàm phán không thành được không? Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi nhà họ Trần, cô tắm dưới ánh nắng bên ngoài, tâm tình u ám bỗng chốc khá hơn, miễn là còn sống thì sẽ luôn có chuyện tốt xảy đến, quan tâm người khác làm gì. Tiêu Ái Nguyệt vung tay vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến công ty.
Trong thang máy, cô nghe được đồng nghiệp đang bàn tán về tiệc liên hoan của phòng mua hàng vào tối nay, cô suy đoán chẳng lẽ Từ Phóng Tình làm tiệc chia tay? Vừa định gọi điện cho Từ Phóng Tình để xác nhận, kết quả vừa mới lấy điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn của Từ Phóng Tình gửi cách đây nửa giờ nói chị ấy đã trở về.
???
Về cũng quá sớm đi, Tiêu Ái Nguyệt trả lời tin nhắn, hỏi người kia có ăn cơm trưa đúng giờ không nhưng tin nhắn đó như đá chìm đáy biển, đến xế chiều vẫn không nhận được hồi âm.
Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp đưa thư từ chức thì Quý Văn Việt đã cầm thư sa thải qua đưa cho cô, "Tổng giám đốc Quý, cái này..."
"Không qua được thời gian thử việc, cô bị khai trừ." Quý Văn Việt đang cúi đầu chỉnh lý túi xách của mình, có lẽ sắp tan làm nên ngữ khí có chút gấp rút, "Đến bộ phận nhân sự ký tên đi, sáng nay tôi đã gửi qua đó rồi. Tiểu Tiêu, hữu duyên gặp lại."
"Tạm biệt." Tiêu Ái Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi kia, ánh mắt có chút mờ mịt, "Cái này..."
Sau khi ký tên xác nhận, Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp sắp xếp lại tâm tình thì bên phòng tài vụ đã chuyển tiền lương vào thẻ của cô. Cô dọn dẹp đồ trong văn phòng xong mới đi xuống lầu đối chiếu bảng lương. Tiêu Ái Nguyệt biểu lộ bản thân không cần tiền đền bù, nhưng tiền trích phần trăm của mấy ngày qua phải trả đủ. Cô và bên kế toán thẩm tra đối chiếu hết mười mấy phút, trừ số tiền đền bù, cộng thêm tiền phần trăm, phần chênh lệch không quá hai trăm tệ, làm cho bên tài vụ tức anh ách.
Tiền lương không cao nhưng cộng thêm chút tiền trích phần trăm vẫn được hơn năm ngàn tệ. Tiêu Ái Nguyệt ôm hành lý trở lại xe đến ngân hàng rút hết tiền vừa nhận ra, sau đó cô vào một cơ quan từ thiện quyên góp hết tiền mặt với danh nghĩa người qua đường cho những bệnh nhân câm điếc.
Sổ sách nên tính toán rõ ràng nhất định phải tính toán rõ ràng, Tiêu Ái Nguyệt không muốn tiền của Khang Thụy Lệ, nhưng số tiền trích phần trăm kia đều là tiền mồ hôi nước mắt mà cô khổ sở kiếm được, hai món tiền này khác biệt về bản chất, cô muốn phân chia rõ ràng với Khang Thụy Lệ. Trên đường mua đồ ăn trở về, cô luôn trầm tư cảm nhận được Quý Văn Việt đã 'dụng tâm lương khổ'. (Khổ tâm suy tính điều tốt cho người khác).
Tâm tình lập tức trở nên phức tạp, cô trả không hết món nợ ân tình của Quý Văn Việt. Tiêu Ái Nguyệt định gửi tin nhắn nói một tiếng cám ơn, nhưng hai từ 'cám ơn' đã bắt đầu rẻ rúng như thế từ khi nào? Cô cầm điện thoại do dự, nghĩ đến chuyện Quý Văn Việt nhất định đã nhìn thấy video đánh nhau của cô. Quý Văn Việt có thể đơn giản phân biệt cái gì nhẹ cái gì nặng, so với Trần Vãn Thăng luôn hùng hổ dọa người, Quý Văn Việt càng giống như một người chị tri tâm, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ âm thầm giúp đỡ khiến cho tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt không cách nào tiêu tan, cũng làm cho Từ Phóng Tình nhớ mãi không quên.
Nhưng tình cảm của người phụ nữ này càng giống với tình thương của cha hơn. Xét về một khía cạnh nào đó, chị ấy và Từ Phóng Tình quá mức tương tự nhau, cả hai luôn kính nể lẫn nhau, dìu dắt lẫn nhau, dựa sát vào nhau, nhưng giữa hai người lại xuất hiện một Tiêu Ái Nguyệt, con đường đang đi chung đành phải phân thành hai hướng rồi dần dần từng bước cách xa nhau.
(*) Nói tình cảm của Quý Văn Việt giống tình cảm của người cha vì trong gia đình, cha là người thường thể hiện tình cảm qua hành động chứ không bằng lời nói.
Quý Văn Việt trả lời cô chỉ có hai chữ, 'tạm biệt.'
Phòng ở đối diện đang được rao bán, hôm nay lại có người đến xem, cửa chính không khóa nên có thể nghe được tiếng nói ồn ào của phụ nữ. Tiêu Ái Nguyệt vừa nghe được âm thanh kia liền đau đầu, cô cúi đầu móc chìa khoá ra, vừa cắm chìa vào ổ thì một giọng nam quen thuộc ở bên cạnh cửa vang lên, "Nhóc con."
"Ơ, sao anh lại ở đây?" Đông Văn Giang mặc áo sơ mi màu tím đứng bên cạnh cửa, gã dựa vào vách tường, trong tay ôm một con cá heo nhồi bông, nhìn sao cũng giống Gay. Tiêu Ái Nguyệt quay đầu lại tiếp tục mở cửa, "Tình Tình ở bên trong, sao anh không nhấn chuông?"
"Ấn rồi, cô ấy không ra." Đông Văn Giang theo sát sau mông cô vào nhà, "Quà cho cô." Nói xong gã liền đưa thú bông cho Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt không nhận, ghét bỏ nói, "Tôi đâu phải con nít."
"Cô ấy đâu rồi?" Đông Văn Giang trực tiếp vứt thú bông xuống ghế sofa, gã dạo qua một vòng trong phòng khách, sau đó đi đến cửa phòng ngủ rồi đưa tay gõ gõ vào cánh cửa đang đóng chặt, "Sammi, ra đây đi, tôi biết cô ở trong đó."
Không ai thèm để ý đến gã. Từ Phóng Tình không để ý, Tiêu Ái Nguyệt vào bếp rửa rau, cũng không có ý định để ý đến.
Đông Văn Giang bị lờ đi đành chủ ý đánh vào đầu Tiêu Ái Nguyệt, thấy được cô đang vo gạo, vội vàng nói, "Thêm nhiều gạo một chút, tối nay tôi ăn cơm ở đây."
Tiêu Ái Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, "Tôi đánh cược chị ấy sẽ đổ cơm lên đầu anh."
"Tôi đánh cược một trăm đồng." Đông Văn Giang 'xe nhẹ đường quen' rửa một quả táo, vừa cắn vừa nói, "Cô ấy chắc chắn sẽ không giữ tôi lại ăn cơm."
Kết quả hai người đều đoán sai, lúc Từ Phóng Tình đi ra, căn bản không thèm nhìn Đông Văn Giang, cô cầm điện thoại tập trung chơi xếp kim cương, "Tiêu Ái Nguyệt, cơm chín chưa?"
"Chín rồi." Đông Văn Giang nhảy ra tìm kiếm cảm giác tồn tại, "Sammi, chơi gì vậy? À, vẫn là cái này hả? Chơi tới cấp bao nhiêu rồi? Sao vẫn là cấp 21? Cô đã chơi bao nhiêu năm rồi, tôi nói cô nghe..."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình cắt ngang lời líu lo kia rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi đói rồi, em làm món gì vậy?"
"Đầu cá kho tiêu, sườn hấp, còn có canh rau nữa." Đông Văn Giang mặt dày mày dạn tiếp tục nói tiếp, "Đủ cho ba người chúng ta ăn."
Tiêu Ái Nguyệt bị chặn ngang họng đành phải chu miệng vào bếp bưng thức ăn ra cho hai người đang giận dỗi ở phòng khách.
Không có Tiêu Ái Nguyệt ở đây, Đông Văn Giang càng làm càn, gã đưa tay bóp bóp mặt của Từ Phóng Tình, cố ý chọc cô tức giận, "Nói chuyện đi, sao không nhìn tôi? Cô bán công ty cho Khang Thụy Lệ, tôi có nói gì cô đâu, bây giờ còn lên mặt với tôi."
"Anh biết khi nào?" Gã rốt cục đã làm cho Từ Phóng Tình tò mò, cô chuyển sự chú ý từ điện thoại sang mặt gã, vô cảm hỏi, "Anh đến mắng tôi sao?"
"Tôi mắng cô cái gì? Tôi đến ăn chực." Đông Văn Giang cười cười nhưng vẻ mặt lại khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu, "Chính cô muốn từ bỏ sự nghiệp của bản thân, tôi có thể cản được sao? Sammi, đó là sự nghiệp của cô, cô đã bỏ ra nhiều năm để tích lũy vốn liếng, bây giờ lại bán rẻ cho người mà cô hận nhất, đáng giá không?"
"Đó là chuyện riêng của tôi."
"Tôi biết là chuyện của cô, tôi tôn trọng cô." Đông Văn Giang đã nhìn ra sự bài xích của cô bèn nói sang chuyện khác, "Cô là bạn tốt nhất của tôi, tôi không hy vọng đi xa, công ty mất thì mất, cô muốn bảo vệ bạn gái cũng chẳng sao, bất quá chỉ có mấy chục triệu thôi, thua lỗ thì thua lỗ, ai nha, mấy chục triệu lận đó, mấy chục triệu a, Từ Phóng Tình, có phải cô bị ngu không a!"
Trở mặt giống như lật sách, Từ Phóng Tình biết gã đã bị chọc tức, cô thờ ơ lạnh nhạt nhìn mặt gã rồi nhướng mày, bất vi sở động nói, "Tôi chỉ vừa quyết định lúc sáng thôi mà bây giờ anh đã biết, xem ra địa vị của anh ở nhà họ Khang đã ổn định."
"Đừng có cmn lôi tôi ra." Tuy Đông Văn Giang nhịn nhưng bản tính nóng nảy vẫn không thay đổi, Từ Phóng Tình hiểu gã rất rõ, gã cũng không phụ kỳ vọng chỉ vào mũi Từ Phóng Tình mắng, "Haiz, uổng phí bao nhiêu cố gắng của chúng ta? Vì rời khỏi bà ta, cô đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, bây giờ thì hay rồi, có bạn gái liền quên luôn khát vọng của bản thân. Tôi thấy cô đã bị ma quỷ ám rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì? Đánh nhau, còn cmn đánh nhau. Từ Phóng Tình, bạn gái của cô có não không? Cô ta là người trưởng thành sao?"
"Anh cần phải về rồi." Từ Phóng Tình hờ hững đứng lên kéo cửa nhà hạ lệnh đuổi khách, "Chừng nào anh không mang họ Khang nữa thì lại tới tìm tôi."
Đông Văn Giang bị cô chọc tức, "Đến bây giờ mà cô vẫn còn che chở cho cô ta!"
Từ Phóng Tình thản nhiên hỏi lại gã, "Em ấy là bạn gái của tôi, tôi không che chở cho em ấy thì còn có thể che chở cho ai?"
Đông Văn Giang không phản bác được, gã thở phì phò lướt qua cô, lúc đi ra còn giận dữ đóng sập cửa lại.
Cái gì nên nghe, Tiêu Ái Nguyệt đều đã nghe xong. Cô mặc một cái tạp dề thật rộng đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt mờ mịt. Từ Phóng Tình đi đến bên cạnh búng một cái lên trán cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em mặc cái này thật xấu."
"Em... có phải em liên lụy đến chị rồi đúng không?" Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện sờ lên trán, bất an hỏi, "Có phải chị cũng cảm thấy em quá kích động rồi? Hôm nay, em gặp được mấy người, ai cũng nói em quá kích động. Tình Tình, em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy."
"Không kích động thì còn là em sao?" Từ Phóng Tình cũng muốn an ủi vài câu nhưng lời đến khóe miệng lại không thốt nên lời, chỉ thẳng thắn nói, "Lần đầu tiên tôi gặp em liền biết em là người như thế nào, vậy nên tôi đã suy nghĩ nếu giữ một người ngốc như thế giữ ở bên cạnh, sớm muộn gì cũng có ngày bị tức chết, may mắn là mặc dù em hơi ngốc nhưng tính tình nhu thuận và rất nghe lời, làm việc tùy tính chứ không phải không có đầu óc. Tôi vẫn chưa phát hiện ra ưu điểm nhưng em có ra sao, tôi cũng đều chấp nhận, người khác nói gì có quan trọng đến vậy không?"
Tiêu Ái Nguyệt bị sự chân thành làm cảm động, hai mắt hiện ra hơi nước, "Em không quan tâm họ nói gì, em chỉ sợ bản thân sẽ làm liên lụy đến chị, bây giờ thật sự đã liên lụy rồi, trong lòng em rất khó chịu."
"Đồ ngốc."
Đây là 'tình thoại' sao? Cảm xúc Tiêu Ái Nguyệt dâng trào, "Vậy chị cảm thấy em không có làm sai?"
Từ Phóng Tình nhíu mày lại, nghiêm túc suy tư, "Không có, chuyện em làm tối qua cũng là chuyện tôi muốn làm từ lâu lắm rồi, chỉ là đánh không lại bà ta."
(*) Tình thoại: mấy lời nói yêu đương sến sẩm sến súa các loại...