• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & beta: MeanChan

(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)Bottom of Form

Từ chỗ này TDC tỉnh hồn lại rồi nên sẽ để xưng hô tôi – em, còn KN vẫn “e thẹn” nên cứ để tôi – anh nhé. Tôi đến mệt với hai ông trẻ này =))))

“Sao tôi biết được, tôi cũng chẳng phải đơn vị liên quan.” Khâu Ninh dựa vào lưng ghế, căng da bụng lại chùng da mắt.

Anh quả thật không phải là đơn vị liên quan.

Quan hệ giữa anh với Tất Dục Cẩn nhiều lắm cũng chỉ là chút tình nghĩa trên trò chơi, chờ ly hôn xong liền thân ai nấy lo, ai về nhà nấy ai tìm mẹ người nấy.

Tất Dục Cẩn nghe vậy cũng không nói gì, thu ánh mắt lại, dùng đôi đũa lật miếng thịt đang nướng.

Người Khâu An An bất cẩn dính chút nước sốt, cô đứng dậy đi toilet, trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Khâu Ninh chỉ vào cái túi trên chiếc ghế đối diện, hỏi: “Tất tổng tôi không hiểu ý của anh lắm, cái túi giá hai vạn nói tặng là tặng vậy sao?”

Tất Dục Cẩn nói: “Dỗ em.”

“Dỗ……” Khâu Ninh suýt chút nữa thì nghẹn khí tắt thở, từ vành tai đến gương mặt ửng hồng cả lên: “Tôi làm gì mà cần anh phải dỗ!”

Tất Dục Cẩn hỏi lại: “Chọc bạn trai tức giận, không phải nên dỗ dành sao?”

“Sửa đúng một chút, bạn trai cũ, cảm ơn.” Khâu Ninh vắt chéo hai chân, đặt tay lên đùi, nói: “Tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu.”

Tất Dục Cẩn cũng không tranh cãi, chỉ ừ một tiếng.

Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: “Tôi đây dỗ đến khi nào em tha thứ cho tôi mới thôi.”

Nhiệt độ nóng bỏng trên mặt Khâu Ninh không thể lui bớt, đành cầm cốc trà lạnh lẽo trong tay, rót một ly.

Vì có thêm Tất Dục Cẩn tham gia nên bữa cơm này ăn tới tận lúc nhà hàng đóng cửa mới giải tán.

Khâu Ninh đưa Khâu An An đến khách sạn, nói: “Nếu không chị qua nhà em ở đi, khách sạn có tốt thế nào cũng không tiện bằng ở nhà, chị ngủ trên giường em ngủ sô pha.”

Khâu An An nhón chân gõ đầu anh một cái: “Ngốc nha, công ty sắp xếp khách sạn xịn sao lại để phí được, có cơ hội kéo lông dê của tư bản thì kéo thôi, MR thiếu chút tiền ấy?”

Cô sửa sang áo ngoài, tâm tình rất vui vẻ: “Tới tổng công ty đúng là khác hẳn, còn biết tiết kiệm tiền cho ông chủ.”

Khâu Ninh bất giác liếc Tất Dục Cẩn một cái, người sau treo lên nụ cười lịch sự mà ôn hòa.

“Ai tiết kiệm tiền cho hắn, chỉ là đã lâu không gặp chị, muốn ở cùng chị lâu hơn thôi.”

“Ở với chị làm gì, không bằng cảm ơn Tiểu Tất hỗ trợ.” Khâu An An vỗ vỗ cánh tay anh: “Mau về đi thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Nhìn theo người đi vào khách sạn, ngoài xe lại chỉ còn hai người bọn họ.

Hai người không ai động đậy gì, cứ đứng thẳng nhìn vào cửa khách sạn như vậy mãi.

Cuối cùng vẫn là Khâu Ninh bỏ cuộc trước, mở miệng nói: “Tất Dục Cẩn, tuy rằng trước kia tôi từng thích đàn ông nhưng chưa chắc đã thích anh được đâu.”

Người bên cạnh cười khẽ ra tiếng: “Cuối cùng cũng chịu gọi tên tôi rồi à?”

Khâu Ninh: “…… Anh đừng ngắt lời, tôi nói nghiêm túc đó.”

Tất Dục Cẩn gật đầu: “Tôi biết.”

Trái tim Khâu Ninh hơi thắt lại, chút xúc cảm còn chưa kịp bật ra thành lời thì đã nghe Tất Dục Cẩn nói: “Em có thích hay không không quan trọng, tôi thích em là được, em chỉ cần đứng chờ tôi, cảm thấy có thể chấp nhận rồi thì nói cho tôi biết.”

Hắn nói: “Em không cần động đậy.”

Khâu Ninh đứng ở tại chỗ, lẳng lặng nghe hắn nói hết.

Mặt ngoài bình tĩnh mà thật ra trong lòng đã sắp nổ tan tành.

Trời ơi.

Sao Tất Dục Cẩn lại nói lời âu yếm vậy.

Anh sống 26 năm nay, đây là lần đầu tiên anh được người ta tỏ tình trực tiếp.

Không được không được, viên đạn bọc đường của quân địch đều là thuốc độc, không thể mắc mưu, không thể mắc mưu!

Khâu Ninh chưa đáp lại, Tất Dục Cẩn cũng không thất vọng hoặc đau lòng, học theo động tác của Khâu An An, nhẹ nhàng gõ đầu anh một cái: “Trở về thôi.”

Lúc này anh mới phản ứng lại, cùng tay cùng chân bò vào ghế điều khiển.

Tất Dục Cẩn nhìn bộ dạng đó của anh, cười một cái, gõ gõ cửa sổ xe.

Khâu Ninh mở cửa sổ ra, không nhìn hắn, mắt nhìn thẳng phía trước: “Làm gì?”

Vành tai và cổ lại hồng rực một mảng.

Ánh mắt người đàn ông quét qua người anh một vòng, Khâu Ninh bị hắn nhìn đến gồng cứng cả người.

Sau đó, anh nghe thấy Tất Dục Cẩn nói: “Trở về làm nhiệm vụ vợ chồng chứ?”

Khâu Ninh: “……”

Sau khi về đến nhà, cơn khô nóng trên người anh vẫn chưa hoàn toàn tan biến hết.

Tắm rửa xong sấy tóc xong lại không thấy buồn ngủ chút nào, đầy tâm trí anh toàn là câu “Tôi thích em” kia.

Lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường, Khâu Ninh dứt khoát đứng lên mở máy tính.

Không có ý gì khác, chỉ là, nhiệm vụ hằng ngày còn chưa hoàn thành.

Vào game xong anh liếc qua danh sách bạn tốt một chút, trong nhóm đặc biệt kia không có ai đang online.

Mặt Khâu Ninh vô cảm mà nhấn tắt, đang chuẩn bị chạy nhiệm vụ thì đã nhận được lời mời của Thanh Khê Mấy Độ.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Thu Thần, đi đánh Động Hắc Phong không? Hôm nay có hoạt động rơi ra vật liệu cao cấp.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Tài liệu chế tạo giày của Tiểu Lâm còn thiếu hai cái răng hổ, giúp chút đi?

Khâu Ninh nuốt lời từ chối vào bụng.

[ chat riêng ] Thu Ninh: Đánh.

Anh vào tổ, lại chỉ có mỗi mình Thanh Khê Mấy Độ đang ở trong đó.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Tiểu Lâm đi lấy đồ ăn vặt, chờ một lát.

[ chat riêng ] Thu Ninh: 1.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Cậu muốn mở tài khoản Hành Cẩn lên đi cùng không? Phó bản cũng không khó.

[ chat riêng ] Thu Ninh: Thôi.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Đây đây rất bận sao? Chẳng thấy hai người các cậu vào game.

Không bận. Chỉ là gặp mặt xong. Tình yêu liền chết. Đang chuẩn bị ly hôn.

Khâu Ninh cảm thấy cmn thật thái quá.

Hai người đều sắp ly hôn, vì sao anh còn phải đáp ứng bạn trai cũ đi làm nhiệm vụ hằng ngày của vợ chồng?

Anh quả nhiên đã bị Tất Dục Cẩn đánh bại rồi ư?

[ chat riêng ] Thu Ninh: Gần đây phải tăng ca.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Cần thêm bao lâu? Ánh Nến đang định tổ chức một cuộc gặp mặt bang hội trực tiếp, bây giờ đang thống kê xem ai muốn tới, cậu tới không?

Thật ra chuyện người chơi gặp mặt ngoài đời thực cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, trước kia khi ở Như Cá Gặp Nước, Chuyện Xưa Và Rượu cũng từng tổ chức một lần nhưng khi đó Khâu Ninh ngượng ngùng nên không tham dự.

[ chat riêng ] Thu Ninh: Địa điểm ở đâu?

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Tạm thời định ở Kinh Giang, vé máy bay ăn ở bao hết.

Thế không phải khéo quá sao.

[ chat riêng ] Thu Ninh: Hôm nào tụ tập?

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Đại khái là tháng sau, trước mắt đã có một nửa số thành viên trong bang đều tới, cậu hỏi Hành Cẩn một chút đi, xem có muốn đi cùng hay không.

…… Đáng sợ lắm, bỏ qua thì hơn?

[ chat riêng ] Thu Ninh: Không biết, đến lúc đó tôi sẽ hỏi một chút.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Được.

[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Tôi đi gọi Tiểu Lâm, sao đi lâu thế rồi mà chưa thấy về.

Khâu Ninh đáp lại một câu được rồi mở diễn đàn bang hội trên WeChat ra, muốn xem Ánh nến sắp xếp vụ họp mặt trực tiếp.

Sau đó liền bị tin nhắn mới nhất trong diễn đàn hấp dẫn ánh mắt.

Lục Trừu Trừu: Chia sẻ bài viết ——【 Cứu mạng!!! Kẻ thù tôi giết trong trò chơi là cậu ruột của tôi thì phải làm thế nào??? 】

Lục Trừu Trừu: Tôi cmn cười chết ở cái bài viết này mất, một đứa xui xẻo muốn kiếm tiền thưởng truy nã nên giết một nhân vật nổi tiếng rất nhiều lần, hai bên còn báo thù nhau, nãy mới bất ngờ phát hiện ra đối phương là cậu ruột của hắn! Lúc trước vì trốn ra khỏi nhà mà bị cậu hắn chỉnh đốn một trận, cơn tức còn chưa hết nay kiểu gì cũng bị giết thêm lần nữa cho xem hahaha!

Người Yêu Màu Trắng: Tôi xem rồi tôi xem rồi, chủ bài viết không chỉ báo thù cậu ruột mình mà còn cầm tiền thưởng lấy bằng đầu của mợ mình ngay từ lần gặp đầu tiên, bây giờ hắn đang cầu cứu phải làm sao để sống sót trốn ra khỏi địa cầu hahahahaha!

Khâu Ninh mang theo cảm xúc cùng chung hoạn nạn nhấn vào xem.

Trạng thái của chủ bài viết hiển nhiên đã tan nát, kể chuyện lộn xộn, cứ ba câu lại khóc lớn, bốn câu lại tôi muốn chết.

Người chơi rất thích hóng hớt loại việc như ngã ngựa ở thế giới thật kiểu này, bài viết được đẩy lên rất cao, bên cạnh còn đánh dấu hot.

Anh thổn thức không thôi, ấn vào ảnh avatar của chủ bài viết, mang theo sự đồng tình tràn ngập mà nhắn một câu:

Người anh em, tôi hiểu cậu.

……

Lúc Tất Dục Cẩn về đến nhà đã sắp 12 giờ.

Trên đường tắc một lúc lâu vì có một vụ tai nạn xe con, sau đó hắn dứt khoát thay đổi tuyến đường đi tới căn biệt thư mua cho cha mẹ này.

Dì giúp việc đã tan tầm, đèn trên lầu vẫn còn sáng.

Tất Dục Cẩn không lên tiếng, thay giày xong, cầm laptop nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu.

Cửa thư phòng không khóa, hắn bước qua, định đứng ngoài liếc mắt một cái từ khe cửa vào nhưng chưa kịp cầm tay nắm cửa, cánh cửa đã mở bung ra, gương mặt trắng bệch của Thích Lâm xuất hiện trước mắt hắn.

Tất Dục Cẩn nhíu nhíu mày, còn chưa kịp quát thằng nhỏ thì nó đã như bị chịu phải đả kích gì lớn lắm mà nhảy vài bước về sau.

“Cậu, cậu……”

Nếu nghe cẩn thận còn nhận ra giọng nói của nó đang phát run.

Sắc mặt Tất Dục Cẩn lạnh dần xuống dưới: “Cậu là quỷ à?”

Mặt Thích Lâm tái nhợt như sương, yên lặng lùi thêm mấy bước.

Nếu cậu là quỷ thì tốt rồi!

Quỷ cũng không đáng sợ bằng cậu đâu!

Nhận ra vẻ mặt nó không đúng, chân mày Tất Dục Cẩn càng nhăn chặt lại, thoáng nhìn qua thư phòng, sau đó thấy thùng giấy đặt trên mặt đất.

Là cái thùng đựng quà sinh nhật Khâu Ninh gửi cho hắn, hắn lập tức hiểu ra điều gì.

Thích Lâm nhìn theo ánh mắt của hắn, bất giác che chắn một chút, cả đầu đều là hai chữ “Tui đệch”.

Chuyện này phải bắt đầu kể từ hai giờ trước.

Nó thiếu răng hổ để chế tạo trang bị, bắt Thanh Khê tới làm cu li cho nó sai bảo, lúc chờ đồng đội tới chán quá mới nhớ ra hai bao đồ ăn vặt cậu nó cho ăn khá ngon nên muốn xem xem là mua ở đâu.

Tưởng tượng đến đây Thích Lâm liền rụng rời chân tay, nếu thời gian có thể quay lại, nó sẽ liều mạng ôm chặt lấy cái đùi hư hỏng đang đi vào phòng ngủ của cậu nó ngày đó.

Vì sao nó lại muốn đi vào cái phòng đó?

Vì sao nó muốn đi xem kiện hàng chuyển phát nhanh kia?

Vì sao người nhận kiện hàng lại ghi là Hành Cẩn!

Vì sao!!!

Các bạn có thể hiểu được cảm xúc của nó khi đọc được hai chữ quen thuộc kia không!

Các bạn có nghe được thanh âm cái gì đó sụp đổ rầm rầm trong đầu nó hay không?

Các bạn có thể hiểu được cái cảm giác khi phát hiện ra bí mật không thể cho ai biết của cậu ruột mình kinh khủng thế nào không!

Các bạn không hiểu!

A a a!

Vì sao người nhận lại gọi là Hành Cẩn?

Trùng hợp thôi? Nhất định chỉ là trùng hợp thôi? Nói không chừng chỉ là tên trên mạng của cậu là Hành Cẩn thôi?

Quà sinh nhật là son môi thì tính là gì, thu được băng vệ sinh thì tính là gì, có gói đồ ăn vặt siêu to thì tính là gì?

Cái gì cũng đều không được tính!

Dù Hành Cẩn là nữ cũng không tính!

Ánh mắt Thích Lâm sáng lên như một người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi.

Đúng, Hành Cẩn là nữ, nó nghe âm thanh rồi, là giọng nữ!

Mà cậu nó là nam!

Cho nên tất thảy đều là trùng hợp!

Thuyết phục chính mình xong Thích Lâm thấy sảng khoái hết cả người, lại cúi đầu nhìn, người gửi kiện —— Thu Ninh.

“…………”

Niềm vui khi tự lừa mình dối người đã không còn.

Thích Lâm bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.

Hức.

Cứu mạng.

Cha mẹ, con trai bất hiếu.

Chờ một lát, con trai đi cùng hai người đây.

Nó mất hồn mất vía kéo lê cái thùng giấy vào thư phòng, giống như dắt theo vận mệnh của mình sau lưng.

Thích Lâm tuyệt vọng đăng bài viết lên diễn đàn, cư giang mận thiểu năng trí tuệ nhiều như vậy, nhất định sẽ có người đưa ra được phương án cứu nó.

Sau đó nó liền gặp được một tên xui xẻo giống nó.

IDqn1994: Người anh em, tôi hiểu cậu.

IDll2002: Cậu cũng giết cậu của mình sao [ khóc lớn ]

IDqn1994:…… Cái đó thì không.

IDqn1994: Chỉ là gặp mặt đối tượng yêu đương trên mạng, phát hiện đối phương là đàn ông, hơn nữa là ông chủ của tôi [ mỉm cười ]

Thích Lâm:…… Hình như còn thảm hơn mình nữa.

IDll2002: Cậu của tôi thế mà lại dùng máy biến âm [ khóc lớn ]

IDqn1994: Vợ của tôi cũng dùng [ khóc lớn ]

IDll2002: Cậu tôi còn chơi thế nào mà thành nữ thần server [ khóc lớn ]

IDqn1994: Vợ tôi cũng thế [ khóc lớn ]

IDll2002: Quá thảm, người anh em ở server nào, ID là gì, tôi chuyển sang tìm cậu chơi?

IDll2002: Tôi ở Thiên Trường Địa Cửu, Phong Vũ Lâm Lâm.

Tin nhắn của đối phương cũng theo sát phía sau.

IDqn1994: Thiên Trường Địa Cửu, Thu Ninh.

Kênh đối thoại rơi vào tĩnh mịch. Ai cũng không đáp, ai cũng không động đậy. Qua thật lâu thật lâu. Thật lâu.

Kênh đối thoại cuối cùng cũng sáng lên.

Thích Lâm thật cẩn thận mà gửi một tin nhắn.

IDll2002: Cậu…… Chào mợ ạ? QAQ

Tác giả có lời muốn nói: Kinh hỉ không, bất ngờ không?

– ———Hết chương 65———-

P/s: Poor Lâm Lâm.

Theo ID thì Lâm Lâm sinh năm 2k2, KN 1994, thế TDC là 1988, Giáp Tuất với Mậu Thìn cũng khá hợp nhau đấy (ước mơ ccủa tôi là được làm thầy phong thủy, nếu có bát tự nữa thì hay, đi hỏi rồi xem ngày chuẩn bị đám cưới luôn =)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK