Đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẫm Mộng Quân, Hạ Kiệt Luân vỗ vỗ vào vai anh:”Cậu có chuyện gì sao?”
Nhếch môi Thẫm Mộng Quân lại nuốt thêm một ngụm rượu nữa xuống bụng trầm mặc:”Cô ấy đi rồi!”
Hạ Kiệt Luân nghe không hiểu mà nhíu mày:”Ai? Cậu đang nói Yên Nhi sao? Mà này không phải cô ấy….!”
“Không phải Yên Nhi!”
“Vậy thì là ai? Cậu có ai khác nữa mà tôi không biết sao?”
“Mộc Nhiên….Cô ấy bỏ tôi đi rồi!”
Vuốt mặt cười lớn thành tiếng, Hạ Kiệt Luân nghiêng đầu nhìn chăm chăm Thẫm Mộng Quân, vỗ vào vai anh một cái lần này cậu dùng sức ở lòng bàn tay, mà nói:”Này! Thẫm Mộng Quân cậu khá đấy! Có cả người mới bên cạnh mà giấu luôn cả tôi sao?”
Nhìn thấy Thẫm Mộng Quân không có phản ứng, Hạ Kiệt Luân có phần hơi ngượng mồm mà vò đầu bức tóc, tay cậu ta đồng thời vươn tới chỗ để cốc trên bàn mà lấy một cái.
Khui chai rượu cậu ta rót một lượng nhỏ ở đáy cốc mà uống sạch, sau đó lại nhớ ra gì đó mà mồm mép không chịu im:”Mà không đúng cậu làm gì người ta rồi mà khiến người ta bỏ cậu đi vậy!”
Thẫm Mộng Quân lại nuốt thêm một ngụm rượu nữa mà cúi đầu:”Cô ấy bảo bên cạnh tôi khiến cho cô ấy áp lực!”
Hạ Kiệt Luân chợt bật cười:”Tôi nói đâu có sai! Con người cậu nhạt nhẽo lại còn cứng đầu ai mà chịu được tính khí của cậu chứ, bỏ đi cũng phải thôi!”
Giương đôi mắt đầy vẻ khó chịu Thẫm Mộng Quân nhìn trân trân Hạ Kiệt Luân nghiêm túc:”Cậu đang đùa tôi đấy à Hạ Kiệt Luân!”
“Ây ây! Cậu bớt nóng tôi đùa thôi! Đùa thôi!”
Thẫm Mộng Quân cũng không nói thêm gì nữa, Hạ Kiệt Luân bèn mở miệng hỏi sâu thêm:”Mà mọi chuyện thế nào cậu kể rõ hơn chút được không?”
Nuốt thêm một ngụm rượu, Thẫm Mộng Quân trầm ngâm nhìn chai rượu:”Là tôi không đủ tôn trọng cô ấy khiến cho cô ấy luôn có ý định rời khỏi mình”
“Cô ấy tự do rồi!”
Nhún nhẹ vai Thẫm Mộng Quân lại uống thêm một ngụm rượu:”Nhưng cậu cũng thấy rồi đó. Tôi không quên được…..!”
Hạ Kiệt Luân nhìn Thẫm Mộng Quân một lúc mà không tránh khỏi phiền lòng, trước nay cậu rất rõ con người của Thẫm Mộng Quân, thứ mà anh muốn anh luôn có cách để có được, lần này cô gái kia có thể ra đi, cậu cảm thấy không đúng lắm mà rằng:”Mộng Quân con người cậu sẽ không bao giờ buông tha cho bất kì một điều gì mà bản thân cậu muốn có! Không quên được tại sao lại để người ta đi!”
Cười nhạt Thẫm Mộng Quân nhớ lại từng khoảnh khắc một giữa mình và Mộc Nhiên mà ủ rũ:”Cậu nghĩ tôi chưa từng làm sao?”
Vỗ vai Thẫm Mộng Quân một cái thật mạnh Hạ Kiệt Luân nhanh nhảu mồm mép:”Đây mới đúng là Thẫm Mộng Quân mà tôi quen chứ!”
“Nhưng rồi tôi nhận ra là tôi đang khống chế sự tự do của cô ấy, mỗi ngày mỗi ngày cô ấy càng hận tôi nhiều thêm một chút, đến cả ý nghĩ tự tử cũng xuất hiện thì cậu nghĩ xem cô ấy sẽ tự nguyện ở bên cạnh tôi sao?”
Hạ Kiệt Luân lần này không nói gì chỉ vỗ vỗ vào vai của Thẫm Mộng Quân vài cái rồi lại lẳng lặng uống thêm rượu.
Bỗng nhiên Hạ Kiệt Luân lại nhớ đến cô gái ban chiều mà mình gặp, để ý kĩ cô ta rõ ràng khá giống Tống Yên Nhi, tính tình cũng khá thú vị, đúng là kiểu mà Thẫm Mộng Quân thích, cậu bá lấy vai Thẫm Mộng Quân mà đùa:”Này hôm nay cậu biết tôi vừa gặp ai không?”
Thẫm Mộng Quân không nói gì cũng chẳng có chút háo hức nào mà trực tiếp hất tay của Hạ Kiệt Luân ra khỏi người mình, có chút chùn bước nhưng Hạ Kiệt Luân vẫn không từ bỏ:”Cậu biết không cô gái đó rất xinh đẹp, cũng có chút thú vị, có điều hình như cô ta bỏ nhà đi bụi thì phải, cậu xem hay là cậu nhặt cô ta về bao nuôi đi có khi cậu quên được cô gái kia thì sao?”
“Cậu bớt nói nhảm đi!”
“Này Thẫm Mộng Quân cô ta thật sự rất xinh đó, còn trông rất giống vợ cũ của cậu nữa, tôi chắc chắn cô ấy đúng vừa ý cậu mà. Đây này tôi có chụp lại một tấm ảnh, cậu nhìn thử xem sao!” Từ trong túi áo Hạ Kiệt Luân lấy điện thoại ra, mở lên tấm ảnh ban chiều mà mình đã chụp trộm Mộc Nhiên khi cô còn đang nhắm mắt nằm ở trên sofa nhà mình mà đưa đến trước mặt của Thẫm Mộng Quân.
“Cậu phiền quá rồi đó! Tránh ra!” Không thèm để mắt đến một cái, Thẫm Mộng Quân đã trực tiếp hất chiếc điện thoại của Hạ Kiệt Luân, vô tình điện thoại lại rơi xuống sàn nhà rồi vang lên một tiếng liền thu hút sự chú ý của cả hai, tấm ảnh trong chiếc điện thoại cũng được phóng lớn hơn, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đang nằm co ro trong tấm ảnh.
Thẫm Mộng Quân liền ngồi xuống sàn cẩn thận mà nhặt chiếc điện thoại lên xem thật kĩ thật kĩ tấm ảnh, lòng không khỏi phấn khởi, anh vịn lấy hai vai của Hạ Kiệt Luân mà hấp tấp:”Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”
Nhíu mày Hạ Kiệt Luân khó hiểu:”Cậu hỏi ai?”
Vội đưa chiếc điện thoại đến trước khuôn mặt vẫn còn đang ngơ ngác của Hạ Kiệt Luân, Thẫm Mộng Quân chỉ vào chiếc điện thoại nhắc lại lần nữa:”Cô ấy?”
Hạ Kiệt Luân nhìn Thẫm Mộng Quân đầy nghi hoặc. Cậu chỉ đùa chơi thôi, không lẽ chỉ mới nhìn qua một tấm ảnh mà Thẫm Mộng Quân đã có thể động lòng rồi…..g lòng rồi…..