Thuận miệng anh sẽ nói rằng:”Vì Mộc Nhiên cô giống Tống Yên Nhi!”
Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút đầy ẩn tình của Thẫm Mộng Quân mà bà Thẫm không khỏi lo lắng.
“Mộng Quân sau này mẹ sẽ không nhắc đến chuyện tái hôn với con nữa. Từ nay con muốn thế nào đều được”
“Còn về phần Mộc Nhiên nếu con không yêu thì cũng đừng làm khổ con gái nhà người ta. Mộc Nhiên con bé nó quá trong sáng đi”
Ngưng một lúc bà Thẫm nói tiếp:”Nhưng nếu con vẫn nhất quyết muốn giữ con bé thì mẹ mong rằng tương lai sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Nếu con thật sự đã quyết định chọn con bé rồi thì hãy có trách nhiệm với nó, được không?”
“Mẹ, Tiểu Nhiên chắc cũng cần phải uống thuốc rồi con xin phép lên trước” Thẫm Mộng Quân không muốn trả lời mẹ mình bèn với tay cầm lấy bịch thuốc trên bàn rồi đứng lên, một lời cũng chẳng để bà nói thêm mà đi thẳng vào bếp. Anh lấy ít thức ăn đã được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn cùng cốc sữa, cẩn thận đặt hết vào khay mà mang lên phòng.
Nhìn thái độ của Thẫm Mộng Quân mà bà Thẫm không khỏi khó chịu. Nhưng rồi cũng chẳng biết phải thế nào. Việc Thẫm Mộng Quân đã quyết có trời mới cản được anh. Nếu một ngày Thẫm Mộng Quân còn giữ Mộc Nhiên ở lại bà hứa với lòng sẽ cố gắng vun đắp cho hai đứa, nhất định bà sẽ không để Mộc Nhiên chịu uất ức.
Thẫm Mộng Quân quay trở về phòng, Mộc Nhiên dường như đã ngủ, anh khẽ đặt khay thức ăn xuống bàn. Ngồi xuống bên cạnh Mộc Nhiên, vươn tay anh vỗ nhẹ vào vai cô:”Mộc Nhiên dậy đi”
Bị tác động, Mộc Nhiên có chút khó khăn mà mở mắt.
“Nào ngồi dậy ăn chút cơm rồi uống thuốc” Thẫm Mộng Quân vừa nói vừa ôm người của Mộc Nhiên đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa lưng vào đầu giường, anh bê chén cơm múc một một muỗng nhỏ đưa đến trước miệng cô:”Há miệng ra”
Há miệng ra!
Mộc Nhiên nghe ba từ này bỗng nhiên lại giật mình, có lẽ là do cô nhớ lại chuyện cũ. Cô nhớ những lần trước đây Thẫm Mộng Quân anh đều dùng đến ba từ này để thác loạn trong khuôn miệng mình.
Mộc Nhiên theo phản xạ có điều kiện mà ngậm chặt miệng lắc đầu.
Thẫm Mộng Quân thấy thái độ bất hợp tác của Mộc Nhiên liền cau mày nhưng giọng điệu không hề gây gắt:”Há miệng ra, nhanh lên”
Mộc Nhiên vẫn cứng đầu nhất quyết không chịu khuất phục.
Thật ương bướng!
Thẫm Mộng Quân anh dịu dàng không quá ba giây mà đã mất hết sạch kiên nhẫn. Xiết chặt cái muỗng trong tay Thẫm Mộng Quân nặng giọng:”Có ăn không thì bảo?”
Nước mắt không tiền mua mà chảy ra, Mộc Nhiên thút tha thút thít há miệng ngậm lấy muỗng cơm trước mặt. Nhưng căn bản cô không hề nhai mà chỉ ngậm lì trong họng.
Ánh mắt khó chịu Thẫm Mộng Quân lần nữa quát thẳng vào mặt Mộc Nhiên:”Nuốt xuống! Cô là con nít lên ba hay sao mà đến việc ăn còn phải chờ người dỗ dành!”
Mộc Nhiên vội vã nhai, vì cơm khá khô nên cô cũng rất khó khăn để đẩy toàn bộ cơm trong khoang miệng xuống bụng, sau khi nhai xong muỗng cơm do Thẫm Mộng Quân đút thì Mộc Nhiên cô cũng muốn được tự mình ăn cho xong nhưng rồi lại không được sự đồng ý của Thẫm Mộng Quân, cô đành phải chịu sự giám sát trực tiếp của anh mà ngoan ngoãn ăn hết chén cơm.
Cho Mộc Nhiên ăn xong, Thẫm Mộng Quân đặt chén sang một bên, tay cầm lấy mấy viên thuốc xòe rộng lòng bàn tay anh đưa đến trước mặt Mộc Nhiên cùng cốc sữa:”Uống đi”
Mộc Nhiên vẫn chứng nào tật đó, cô lầm lì nhất định không chịu lấy thuốc.
Nhưng thật ra nói cô ghét thuốc thì đúng hơn!
Từ nhỏ cô đã phải chứng kiến cái cảnh cha và mẹ kế mình ra vào bệnh viện như cơm bữa do cái thói ăn nhậu bài bạc rồi đánh nhau gây thương tích cho người ta. Họ nằm đó cuối cùng ngoài cô ra thì cũng chẳng có ai chăm sóc, cô ghét cái mùi của bệnh viện, ghét từng viên thuốc mà mình phải chắt chiêu từng đồng để mua, cô mệt mỏi, mệt mỏi đến nổi phải bỏ học đại học giữa chừng vì không còn đủ khả năng chi trả học phí.
Cô cật lực như thế nhưng đối với họ không có từ đủ. Mà họ còn ở đâu đó nghe lời dụ dỗ của người ta để rồi bán cô đi cho bọn buôn người để kiếm chát.
Cô thật muốn biết trong trái tim của người cha đã sinh ra cô liệu cô là cái gì? Người mẹ kế kia đối xử tệ với cô có hiểu được vì bà ra không phải là người sinh ra cô, giữa bà ta và cô đơn giản chỉ là hai người dưng. Nhưng còn cha cô tại sao ông có thể nhẫn tâm đến như thế?
Nghĩ đến Mộc Nhiên lại không thể kiềm lòng.
Chỉ là Thẫm Mộng Quân không hiểu lòng cô. Tuy anh là người cẩn thận nhưng từ lúc đem Mộc Nhiên về từ hộp đêm anh cũng chưa bao giờ điều tra xem gia cảnh cô thế nào. Có lẽ vì anh không muốn biết hoặc có thể anh cho đó là việc không cần thiết.
Vì thế mà ngồi trước Mộc Nhiên lúc này, Thẫm Mộng Quân lại tiếp tục lớn tiếng:”Nín! Ngoài khóc ra cô không biết làm gì khác à? Suốt ngày khóc lóc, kêu cô uống thuốc bộ oan uổng lắm sao? Uống nhanh lên đi!”