• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bấy giờ thông qua người bác sĩ nọ bà mới biết con dâu tương lai của bà bị thương rồi!

Hấp tấp cả hai đi lên trên. Vừa vào phòng bà Thẫm đã thấy Mộc Nhiên nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, mặt mày có chút tím tái, lòng dâng lên cảm giác lo lắng khôn nguôi bà đi đến bên cô, thấy Thẫm Mộng Quân cũng đang ngồi đó, bà liền kéo cánh tay anh đứng lên có chút lớn tiếng:”Con chăm sóc con bé cái kiểu gì vậy? Chăm sóc đến nỗi phải gọi cả bác sĩ đến đây? Con bé mà bị làm sao ta tính sổ với con!”

Thẫm Mộng Quân trước lời trách móc của mẹ mình thì chẳng nói gì chỉ ra hiệu để bác sĩ đến khám cho Mộc Nhiên.

Bà Thẫm khi thấy bác sĩ tiến đến chỗ của Mộc Nhiên thì cũng không nói nữa bà im lặng đứng ngay bên cạnh mà quan sát.

Sau khi bác sĩ khám xong bà mới đi đến:”Con bé sao rồi?”

“Thẫm phu nhân, Thẫm thiếu, hai người bớt lo lắng, tình trạng của vị tiểu thư đây không quá nghiêm trọng. Đầu chỉ bị chấn thương nhẹ thôi, chủ yếu là do sức khỏe không được tốt cho lắm, lát nữa tôi kê ít thuốc bổ. Nhưng sau này vẫn nên nhắc nhở vị tiểu thư đây chú ý đến sức khỏe của mình một chút thì hơn”

Bà Thẫm thở phào nhẹ nhõm, Thẫm Mộng Quân đứng bên cạnh dường như cũng rút được một gánh nặng lớn mà an lòng.

Thấy mẹ mình đã theo chân vị bác sĩ kia đi lấy đơn thuốc, Thẫm Mộng Quân đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Mộc Nhiên cô mà lòng anh không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng Tống Yên Nhi của năm đó thoi thóp nằm trên giường bệnh. Bỗng ý nghĩ Mộc Nhiên cũng sẽ rời bỏ mình như cái cách Tống Yên Nhi đã rời bỏ anh.

Thẫm Mộng Quân lại đau lòng!

Bà Thẫm từ ngoài cửa đi vào Thấy Thẫm Mộng Quân đang nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộc Nhiên, vẻ mặt lo lắng khôn nguôi mà lòng cũng nhẹ đi, bà không vào nữa, quay người lặng lẽ bà rời đi.

Thẫm Mộng Quân đưa tay sờ sờ nhẹ vào đầu của Mộc Nhiên:”Còn thấy đau nhiều nữa không?”

Lim dim mở mắt, Mộc Nhiên khó khăn lắc lắc đầu.

“Vậy tôi đi lấy thuốc, cô nhắm mắt lại ngủ thêm chút đi” Nói rồi Thẫm Mộng Quân kéo chăn phủ lên người của Mộc Nhiên, thấy cô cũng đã khép mi thì anh mới cẩn thận xem xét qua một lần nữa rồi sau đó an tâm rời đi.

Thẫm Mộng Quân vừa xuống dưới nhà đã thấy mẹ mình ngồi trên sofa ở phòng khách nhìn chăm chăm vào mình. Lại vừa hay anh thấy bịch thuốc đặt trên bàn thì nhanh chân đi đến thuận miệng:”Mẹ đây là thuốc của Tiểu Nhiên sao?”

Bà Thẫm ngước nhìn anh nghiêm túc:”Mộng Quân con ngồi xuống đây trước đi”

Tuy ngạc nhiên là thế nhưng Thẫm Mộng Quân vẫn đi đến ngồi xuống cùng mẹ mình.

“Mộng Quân việc sáng hôm nay là thế nào?”

“Cô ấy không cẩn thận bị ngã trong nhà vệ sinh” Thẫm Mộng Quân giải thích.

Được cứ xem như lời giải thích này hợp lí vì bà biết hôm nay Thẫm Mộng Quân lo lắng cho Mộc Nhiên còn nhiều hơn cả bà. Cho nên không thể nào là anh gây ra được.

Bà bỏ qua!

“Vậy trong phòng con có đệm ở dưới sàn, con giải thích thế nào?”

Thẫm Mộng Quân nhướng mày khó lòng mà giải thích.

“Ta hỏi con có phải hai đứa giấu ta điều gì không?” Bà Thẫm cố dò xét như muốn Thẫm Mộng Quân thừa nhận.

Bà trước nay đều nghĩ chỉ cần con trai bà chấp nhận và cho người phụ nữ đó một danh phận là được, nhưng hôm nay nhìn Mộc Nhiên đau đớn nằm trên giường bà mới chợt hiểu rõ.

Thật ra những thứ không được nuôi dưỡng từ tình yêu trước sau gì rồi cũng có một ngày nó sẽ đổ vỡ.

Tình yêu chính là thứ không thể cưỡng cầu!

Bà sợ rằng Thẫm Mộng Quân chấp nhận Mộc Nhiên chỉ vì cô quá đỗi giống Tống Yên Nhi, bà sợ một ngày nào đó cô bé Mộc Nhiên của hiện tại sẽ chẳng còn là chính mình nữa mà trở thành một phiên bản của Tống Yên Nhi.

Với lòng tự tôn của một người phụ nữ, ai lại muốn mình trở thành phiên bản của người khác. Huống hồ gì người đó lại là một cô gái mà người đàn ông hiện tại bên mình còn từng yêu hơn tất cả.

Bà sợ một ngày cô bé ngốc Mộc Nhiên đó sẽ thật sự rung động trước đứa con trai của bà, để rồi chính những cảm xúc chân tình đó lại quay ngược trở lại cứa vào trái tim cô.

Vì bà rõ Thẫm Mộng Quân để mắt tới Mộc Nhiên cũng chỉ vì cô có bề ngoài trông giống hệt Tống Yên Nhi mà thôi.

Im lặng một hồi cuối cùng Thẫm Mộng Quân cũng lên tiếng:”Mẹ nghĩ nhiều rồi. Tiểu Nhiên cô ấy có một tật xấu là khi ngủ hay lăn lung tung, con sợ cô lấy giữa đêm lại lăn xuống sàn rồi cảm lạnh nên mới để sẵn chăn đệm thôi”

“Thẫm Mộng Quân con là do ta sinh ra, chỉ cần một cái nhíu mày của con ta cũng rõ con muốn gì. Con nghĩ con qua mắt được ta sao?”

Thẫm Mộng Quân thừa nhận mình lo lắng cho Mộc Nhiên là xuất phát từ việc anh không thể đứng nhìn hình hài người vợ của mình chịu đau đớn, nhưng anh cũng rất rõ cái tên người mà anh đang chăm sóc là ai.

Có lẽ anh không yêu Mộc Nhiên, nhưng anh tuyệt nhiên cũng không thể buông tay cô!

Đừng hỏi anh vì sao!

Bởi vì ngay chính cả bản thân của anh cũng chẳng rõ!

Nhưng nếu buộc anh phải cho một lời giải thích.

Thuận miệng anh sẽ nói rằng:”Vì Mộc Nhiên cô giống Tống Yên Nhi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK