Không giải thích, Mộc Nhiên chỉ thẳng thắng “ừm” một tiếng nhầm khẳng định lời nói của mình thêm lần nữa.
Ánh mắt nhìn cô muôn phần rối ren, Thẫm Mộng Quân tức giận mà quăng thẳng chiếc máy tính bảng xuống trước mặt của Mộc Nhiên, bước xuống giường hai tay chống ngang hông, đầu lưỡi liên tục đảo trong miệng, chống chế lại nổi giận trong mình Thẫm Mộng Quân xoay người chỉ thẳng tay vào mặt Mộc Nhiên đầy ức chế, nhưng rồi lại bỏ tay xuống.
Càng nghĩ càng tức Thẫm Mộng Quân đi đi lại lại trong phòng, bức quá một lực anh đã đấm thẳng vào tường, làm Mộc Nhiên nghe thấy cũng phải giật mình mà cúi đầu nắm chặt lấy tấm chăn.
Lòng dường như không thể kiềm thêm Thẫm Mộng Quân quay ngoắt người lại, thả cơ thể xuống giường, ngồi trước mặt Mộc Nhiên, vương tay nắm lất đôi vai cô lắc lắc:”Mộc Nhiên, em làm ơn đừng để ý đến lời của người khác được không? Rõ ràng người bên cạnh em người sống cùng em là anh! Tại sao phải để ý đến người khác nói thế nào!”
Gạt nhẹ tay của Thẫm Mộng Quân ra, Mộc Nhiên điềm tĩnh nhìn xung quanh một lượt:”Thẫm Mộng Quân anh suy nghĩ kĩ lại đi. Anh xem tôi là ai? Anh có thật sự anh muốn ở bên tôi sống cùng tôi hay không? Hay anh chỉ là đang tìm lại những kí ức của người vợ cũ mình trên người tôi? Rõ ràng ở nơi này tôi chỉ là một thế thân, anh nhìn lại đi tất cả mọi thứ trong căn phòng này vốn không hề dành cho tôi! Tại sao tôi phải vì những kí ức ích kỉ của anh mà chịu đựng những lời bàn ra tán vào không đúng sự thật về mình chứ?”
Đôi mắt đảo ngược Thẫm Mộng Quân cố lay giữ Mộc Nhiên:”Không phải em cũng thừa nhận lời của họ đều là giả, đều không đúng sự thật sao? Hà cớ gì em phải để tâm làm gì những lời nói vô căn cứ đó!”
Nghiêng đầu Mộc Nhiên chất vấn:”Nhưng họ không nghĩ như anh, anh có hiểu vấn đề không?”
Mi mắt chớp chớp đỏ hoe Thẫm Mộng Quân nhìn xung quanh một lượt:”Anh bảo người dọn hết đi những thứ thuộc về cô ấy thì được chứ gì? Được ngay lập tức anh cho người sửa sang lại cho em!”
Viết gì đó
Ngay lập tức Thẫm Mộng Quân với tay tìm điện thoại, nhưng lại bị Mộc Nhiên giữ lấy, mím môi Mộc Nhiên chỉ thẳng vào tim anh:”Nhưng còn ở đây thì sao?”
Nhìn thấy Thẫm Mộng Quân khựng người Mộc Nhiên cười nhạt mà nói tiếp:”Anh rõ ràng không dọn sạch được!”
“Chỉ cần tôi còn hiện hữu thì hình bóng của cô ấy trong tim anh không hề biến mất!”
“Vì ngay từ đầu anh đã xem tôi là cô ấy!”
Lau nhẹ nước mắt Mộc Nhiên lại vững vàng mà nói tiếp:”Anh đang xem tôi là thế thân của cô ấy! Anh không quên được đâu! Đừng cố dối mình nữa! Sở dĩ anh không sợ mất tôi chỉ là anh sợ mất đi hình bóng của cô ấy từ trên người tôi mà thôi!”
Nhìn thấy Mộc Nhiên bỏ lại mình mà quay lưng trèo xuống giường Thẫm Mộng Quân liền bật người dậy, chạy đến mà ôm lấy cô từ phía sau, đầu gục vào hõm cổ, Mộc Nhiên cũng có thể cảm nhận rõ từng giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên vai mình.
Thẫm Mộng Quân mang theo thập phần đau đớn mà lụy:”Xin em! Đừng bỏ lại anh có được không?”
Khép nhẹ mi mắt, Mộc Nhiên vươn tay vừa chạm đến bàn tay của Thẫm Mộng Quân có ý muốn tách anh ra khỏi người mình nào ngờ lại bị anh xiết chặt hơn:”Sau này những gì em muốn anh đều sẽ cố gắng đáp ứng! Em muốn anh không nhớ cô ấy nữa anh liền không nhớ! Muốn anh xem em là Mộc Nhiên chắc chắn em chỉ là Mộc Nhiên! Chỉ cần là điều em muốn anh sẽ không từ chối. Chỉ xin em đừng rời xa anh, được không?”
“Thẫm Mộng Quân anh đừng như thế!”
“Mộc Nhiên, xin em!”
“Anh làm như vậy thì được gì chứ?”
Từ từ buông thõng cánh tay đang giữ chặt Mộc Nhiên ra, Thẫm Mộng Quân cúi đầu trầm giọng:”Vẫn không thể giữ chân được em sao?”
Lặng người Mộc Nhiên tạm thời vẫn không thể biết trả lời thế nào cho phải.
Một khoảng lặng nữa lại trôi qua, lòng bàn tay xiết chặt vào nhau, Mộc Nhiên xoay người mặt đối mặt với Thẫm Mộng Quân:”Anh sẽ để tôi đi sao?”
Bật cười Thẫm Mộng Quân cố nén đau thương mà thốt ra vỏn vẹn hai từ:”Có thể!”
Lời nói vừa rơi khỏi đầu môi, Thẫm Mộng Quân liền quay lưng về phía Mộc Nhiên, anh sợ chính mắt mình phải nhìn thấy giây phút cô từ bước từng bước rời đi.
Nhưng thời khắc này có lẽ cũng đã tới anh buộc lòng phải chấp nhận, từng bước chân cứ ngày một càng xa dần anh hơn, bước chân cuối cùng dừng lại ngay cửa phòng, Mộc Nhiên bỗng dưng lại quay đầu nhìn Thẫm Mộng Quân nhưng rồi thứ cô nghe được lại là:”Vĩnh viễn đừng để tôi gặp lại em!”
Mi mắt sụp xuống, Mộc Nhiên lặng lẽ xoay người bước nốt bước chân cuối cùng, đứng trước cửa phòng Mộc Nhiên dứt khoát dứt áo ra đi.