Nhưng mà Diệp Khuynh cũng không cảm kích: "Ý trong lời này của anh, là nếu cô ấy làm được, thì tôi vẫn phải nhường chức cho cô ấy sao?"
Cố Quyện Thư cho cậu ta một ánh mắt, để cho cậu ta tự hiểu.
Khóe miệng Diệp Khuynh giật giật: "... Tôi vốn dĩ không nên đến."
"Tóm lại cậu tìm cho cô ấy một vị trí, để cho cô ấy cảm thấy có được sự đồng cảm của xã hội, đồng thời công việc không được quá mệt nhọc, cũng không được bị khi dễ, nếu để tôi biết cô ấy ở chỗ cậu bị khi dễ thì cậu tự mình lo liệu." Cố Quyện Thư chậm rãi nói ra yêu cầu của mình.
Diệp Khuynh trợn trắng mắt: "Tôi đây là tìm nhân viên hay là tìm một ba ba cho mình vậy?"
"Đương nhiên là vế sau."
Giọng điệu của Cố Quyện Thư quá tự nhiên, khiến cho Diệp Khuynh nghẹn một chút, sửng sốt nửa ngày không nói nên lời. Cố Quyện Thư dừng một chút, chậm rãi mở miệng: " Tôi sẽ đầu tư thêm, giai đoạn đầu thêm 500 vạn trước đi, không đủ nói sau."
"Thành giao!" Diệp Khuynh lập tức đáp ứng.
Cố Quyện Thư coi như hài lòng với sự thức thời của cậu ta, sau khi dặn dò hai câu thì đuổi người đi.
Sáng hôm sau Quý Chu Chu mới biết được chuyện đêm qua Diệp Khuynh đến đây, cô vừa nghe Chu Trường Quân nói xong, thì lập tức chạy đi tìm Cố Quyện Thư. Nhưng dạo quanh phòng sách một vòng không tìm thấy người, nên trực tiếp đi đến phòng anh.
Trong lòng Quý Chu Chu vội vàng, chỉ gõ cửa hai cái liền chạy vọt vào, vừa vào phòng đã đối mặt với người đàn ông mới từ phòng tắm bước ra. Hai người đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau Quý Chu Chu đột nhiên xoay người, chột dạ ho khan một tiếng: "Tôi không nhìn thấy gì hết."
Cô tuyệt đối không nhìn thấy Cố Quyện Thư chỉ mặc một cái quần lót, cũng không nhìn thấy cơ bắp khỏe đẹp nằm ngay ngắn trên người anh, cùng với bắp đùi vô cùng có lực kia nữa, càng không nhìn thấy trong quần lót có một cục căng phồng... Mặt Quý Chu Chu đỏ đỏ, không phải nói vị này khi còn nhỏ bị suy dinh dưỡng à, tại sao bây giờ trông anh không giống như suy dinh dưỡng chút nào?
Cố Quyện Thư đánh răng trong lúc mắt còn lờ mờ buồn ngủ, thấy cô đến cũng không có tinh thần bao nhiêu. Tầm mắt của anh từ vành tai mượt mà của cô đi xuống, thấy cô chỉ mặc một cái quần đùi, đôi chân dài thẳng tắp, sau đó hơi dừng một chút, cuối cùng im lặng bước vào phòng tắm.
Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng đóng cửa phòng tắm, Quý Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liếc mắt một cái đi đến sô pha ngồi xuống, thấy đồ ăn vặt bày ra trên bàn nên tiện tay cầm lấy một bịch khoai tây chiên, "Chẹp chẹp" bắt đầu ăn.
Cố Quyện Thư bước ra khỏi phòng tắm lần nữa, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc ướt sũng rũ xuống đến lông mày. Những giọt nước sau khi ngưng tụ và rơi xuống người anh, thì dọc theo cơ bắp chảy vào khăn tắm, cảnh tượng này vô hình... kích tình?
Quý Chu Chu trấn định nhìn anh: "Anh không thể mặc quần áo vào?"
"Trên người còn chưa khô."
"Vậy sao không lau khô rồi mới đi ra?" Quý Chu Chu nói không nên lời.
"Hơi nước trong phòng tắm quá nhiều, không muốn ở trong đó."
"Cho dù anh không muốn, thì cũng phải chú ý một chút chứ, cũng không thể cả người không lau mà đã chạy ra ngoài."
Cố Quyện Thư dừng một chút, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô: "Đây là phòng của tôi."
"... Coi như là phòng của anh thì sao, ngày thường như thế nào tôi không nói, nhưng bây giờ tôi còn ở đây, anh có thể ở trước mặt một cô gái vị thành niên chú ý một chút không?" Quý Chu Chu hừ một tiếng, thấy tóc anh vẫn còn nước, bực mình chạy vào phòng tắm lấy khăn lông, sau đó ra ngoài trùm lên đầu anh, hơi dừng lại một chút rồi bắt đầu chà xát.
Bởi vì cô dùng lực quá mạnh nên đầu Cố Quyện Thư lắc lư theo tay cô. Quý Chu Chu nhìn thấy nhịn không được cười ra tiếng, lúc này động tác mới nhẹ lại một chút: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, không biết để như vậy rất dễ bị cảm hay sao? Lần sau cho dù ở trong phòng một mình, cũng đừng tùy ý như vậy, biết không?"
"Ò..."
Lau đầu xong, trên người cũng rất nhanh khô, Cố Quyện Thư cầm khăn lông chậm rãi đứng dậy, chầm rãi đi về phía phòng thay quần áo. Quý Chu Chu cũng đi theo, nhưng đến cửa thì dừng lại, nghe thấy động tĩnh bên trong, thì nhiệt độ trên mặt cô lại bắt đầu tăng lên. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ho khan một tiếng dời đi sự chú ý: "Hôm qua Diệp Khuynh đã đến đây?"
"Sáng sớm em đến tìm tôi, chính là vì chuyện này?" Cố Quyện Thư hỏi lại.Quý Chu Chu gật đầu, sau đó mới ý thức được anh không nhìn thấy nên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Cố Quyện Thư dừng một chút, lần đầu tiên cảm giác chua xót có con gái lớn không thể giữ trong nhà.
"Đã đến, tôi đã nói chuyện em muốn làm việc với cậu ta, hai ngày này cậu ta sẽ giúp em sắp xếp."
Quý Chu Chu hoan hô một tiếng, nếu không phải kiêng dè anh ở bên trong thay quần áo, không chừng cô đã trực tiếp xông vào: "Cảm ơn Cố tiên sinh, đợi tôi nhận tiền lương rồi, tôi sẽ mua đồ ăn ngon cho anh!"
Khóe miệng của Cố Quyện Thư nhẹ nhếch lên, nghĩ thầm anh mới không thèm đồ ăn ngon của cô, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng. Vốn định thay quần áo xong thì đi ra ngoài trò chuyện với cô, kết quả lúc đang mặc áo vào, cô ở bên ngoài không kịp đợi nói lời tạm biệt, dứt khoát chạy đi.
Anh mở cửa ra thì nhìn thấy căn phòng trống rỗng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đợi thêm hai ngày nữa Quý Chu Chu vào đoàn phim ở rồi, có phải anh sẽ trở thành ông già cô độc hay không?
Quý Chu Chu không biết nội tâm của Cố tiên sinh đang trải qua bao nhiêu xung động, mà lúc này trong lòng cô tràn đầy vui sướng chạy về phòng, dùng thân phận Chu Tứ Quý trả lời Diệp Khuynh: Lễ khai máy quá nhiều người, tôi không đi, đợi khi nào bắt đầu quay phim tôi sẽ trực tiếp đi qua.
Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý từ Diệp Khuynh, thì tâm trạng của cô không tệ ngã xuống giường. Quý Chu Chu đã có kế hoạch, cô đột nhiên biến mất ba tháng, căn bản là chuyện không thể nào, nhưng lại không thể không đi theo đoàn, cho nên cô định dùng hai thân phận vào đoàn, chỉ cần nghĩ cách làm cho "Chu Tứ Quý" không thể xuất hiện trước mặt mọi người, thì những người đó cũng sẽ không phát hiện sự khác thường của cô.
Trong lòng có tính toán Quý Chu Chu không lo sợ chút nào, thậm chí còn ngủ một giấc ngon lành, tỉnh lại mới nhớ mình còn chưa ăn sáng, nên dạo tới dạo lui đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Chu Trường Quân cũng đang ăn gì đó, nhìn thấy cô đến vội vàng kêu: "Phòng bếp mới vừa làm bánh kem chanh(**), vẫn còn nóng, cô mau tới đây nếm thử đi."
"Thật sao? Cho con một miếng." Quý Chu Chu vui vẻ chạy tới, cắt một miếng lớn rồi đứng bên cạnh Chu Trường Quân ăn.
Chu Trường Quân nhìn bộ dáng của cô buồn cười: "Không ai giành ăn với cô đâu, chỉ là cô ăn nhiều như vậy, còn giảm cân sao?"
Quý Chu Chu dừng một chút, ẩn ẩn nhìn về phía ông ta: "Chú Chu, lúc con ăn đồ ngọt, thì đừng nhắc đến hai chữ giảm cân này, được không?"
"Tôi đã nói như vậy mà cô vẫn có thể không ăn?" Chu Trường Quân nhướng mày.
Quý Chu Chu suy nghĩ một chút, cười cười: "Con rất có trách nhiệm trong chuyện ăn uống, thậm chí định ăn thêm hai miếng."
Chu Trường Quân bị cô chọc cho cười ha ha, cười xong lại hơi hụt hẫng: "Nghe tiên sinh nói, hai ngày nữa cô đến đoàn phim của Diệp tiên sinh làm việc, còn phải ở lại bên đó, lần này cô đi đến hai ba tháng, trong nhà sẽ vắng vẻ."
"Chú yên tâm, đoàn phim cũng có thời gian nghỉ phép mà, đến lúc đó con trở về là được." Quý Chu Chu an ủi ông ta: "Hơn nữa chú và Cố tiên sinh ở nhà, sao có thể vắng vẻ."
Nhắc tới Cố Quyện Thư, Chu Trường Quân buông tiếng thở dài: "Tôi càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của tiên sinh."
"Sao vậy?"
"Hôm nay cậu ấy đột nhiên kêu tôi tìm hiểu các chính sách dưỡng lão của công ty bảo hiểm, tôi vốn dĩ cho rằng cậu ấy muốn mua bán, ai ngờ cậu ấy lại muốn mua bảo hiểm cho mình."
Quý Chu Chu dừng một chút, kỳ lạ nhìn về phía ông ta: "Cố tiên sinh? Bảo hiểm dưỡng lão? Có phải anh ấy bị đập đầu rồi không?" Cố Quyện Thư là ai chứ, mỗi phút trên dưới mấy ngàn vạn, cô chưa từng nghe nói kẻ có tiền nào lại muốn mua bảo hiểm dưỡng lão cho mình, nhân vật trong quyển sách này nhất định phải tiếp hơi đất(*) như vậy sao?
(*) Tiếp hơi đất: chết.
"Ai biết a, dù sao buổi chiều tôi phải giúp cậu ấy chỉnh lý tài liệu cá nhân lại một chút, giúp cậu ấy mua bảo hiểm." Chu Trường Quân cũng không biết làm sao.
Quý Chu Chu một mặt khó hiểu, bánh kem cũng đã ăn xong nhưng cô rốt cuộc vẫn không thể hiểu nổi vị kia đang phát điên cái gì, cho nên cô liền chạy đến phòng sách tìm người. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi nhìn thấy anh thì lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Cố tiên sinh, nghe nói anh muốn mua bảo hiểm?"
"Thì sao?" Cố Quyện Thư ngước mắt liếc cô một cái. Quý Chu Chu cười hì hì chạy đến trước mặt anh: "Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện mua bảo hiểm?"
"Đời người vô thường, cũng không ai biết được ai sẽ đột nhiên cô độc."
Quý Chu Chu dừng một chút, hoài nghi nhìn anh. Nếu vừa rồi cô không nghe lầm, hình như trong lời nói của vị này có một tia oán giận?
Nhất định chuyện này không liên quan đến cô, Quý Chu Chu nhanh chóng phủi sạch quan hệ, nhưng nghĩ đến việc anh cho mình đến đoàn phim, nên vẫn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ anh vui vẻ: "Tại sao đột nhiên trở thành người cô độc được, anh yên tâm đi Cố tiên sinh, nếu anh thật sự không nghĩ đến việc kết hôn sinh con, vậy đợi anh già rồi, tôi nuôi anh."
Đầu ngón tay của Cố Quyện Thư khe run một cái, chậm rãi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
Quý Chu Chu chân thành gật gật đầu, bắt lấy tay anh tình cảm dạt dào nói: "Nếu chân anh không đi được thì mỗi ngày tôi đẩy xe lăn đưa anh đi tản bộ, nếu anh bị bại liệt thì tôi giúp anh lau mình, nếu anh là người thực vật thì tôi sẽ tìm bệnh viện tốt nhất cho anh ở, đương nhiên nếu anh muốn ra đi thanh thản, tôi cũng có thể ký..."
"Tôi không muốn." Cố Quyện Thư bình tĩnh rút tay về: "Chẳng qua tôi cảm thấy sẽ cô độc, nhưng không cho rằng mình sẽ thê thảm như vậy. Ngược lại người ít vận động, nên lo lắng về sức khỏe của mình một chút."
Quý Chu Chu "Phụt" một tiếng bật cười, đôi mắt tròn tròn trong nháy mắt đã cong thành hình trăng khuyết, con ngươi đen láy giống như mang theo tinh quang: "Vậy thì tốt nhất, anh đi đứng đều tốt, tôi dẫn anh ra quảng trường khiêu vũ, rồi đi siêu thị tranh giành trứng gà, hai chúng ta liên thủ làm ông già bà già sáng nhất con phố này."
Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ về cảnh tượng đó, ánh mắt cũng nhu hòa xuống, đang định mở miệng nói chuyện, thì đã nghe được Quý Chu Chu bổ sung: "Dĩ nhiên với tính cách của anh, chắc chắn không muốn mấy ông già khác nán lại, tôi lại đẹp như vậy, bọn họ sinh lòng ghen tị đánh anh vào ICU(*), đến lúc đó tôi nhất định làm cho bọn họ phải bồi thường, nếu anh cảm thấy đau đớn, tôi sẽ dùng số tiền này giúp anh ra đi..."
(*) ICU: phòng chăm sóc đặt biệt. (Chi tiết search Google).
"Tôi không có hứng thú ra đi thanh thản." Cố Quyện Thư ẩn ẩn cắt ngang lời nói của cô: "Nếu để tôi nghe thấy mấy chữ này nữa, em tự gánh lấy hậu quả."
"Được rồi, nếu anh kiên quyết sống lâu trăm tuổi." Quý Chu Chu rất là tiếc nuối: "Vậy thì tôi sẽ không an vui với anh rồi, tôi nhỏ hơn anh vài tuổi, có thể chăm sóc và đưa tiễn anh."
Cô nói xong, Cố Quyện Thư vẫn đang đợi lời nói phía sau của cô, nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được, lúc ngẩng đầu lên thì đã rơi vào ánh mắt hơi âu sầu của cô. Cố Quyện Thư sửng sốt một chút, không hiểu sự khổ sở của cô từ đâu mà đến.