Lý Nhu Nhu chạy rất lâu, khi tới một vách đá thì trượt chân một cái, xém chút nữa té xuống dưới, cuối cùng nhờ nắm được nhánh cây bên cạnh mới kiểm soát được thân thể. Cô ta chật vật ngồi xuống, nhìn chăm chú con sông chảy xiết dưới vực sâu, cảm thấy nếu như bị anh Thẩm Dã đưa đi, còn không bằng cứ như vậy nhảy xuống tốt hơn.
Thời gian dần dần đến buổi trưa, đang lúc Lý Nhu Nhu càng ngày càng tuyệt vọng, hận không thể chết cho xong việc, thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô ta dừng một chút không quay đầu lại.
"Đi thôi, cần phải trở về." Giọng nói của Thẩm Dã từ phía sau vang lên.
Đôi mắt của Lý Nhu Nhu đỏ hoe, còn chưa kịp khóc thì lại nghe được Thẩm Dã mở miệng lần nữa: "Tự mình điều chỉnh lại một chút, đừng làm người khác mất hứng, nếu em còn muốn quậy, vậy thì đừng trách anh sau này không cho em về nước."
Lý Nhu Nhu run run, đỡ cây đứng lên, Thẩm Dã nhìn thấy mắt cô ta sưng đỏ, hơi mềm lòng, đưa tay về phía cô ta: "Đi thôi."
Lý Nhu Nhu nhìn tay anh, lần đầu tiên không có cảm giác rung động, nhưng vẫn để anh ta dắt đi.
Bên kia, Diệp Khuynh nhìn giỏ cá chất đầy, phấn khích hô to gọi nhỏ, Quý Chu Chu cũng vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô thu hoạch được nhiều như vậy, không có việc làm nên muốn đi sờ sờ giỏ cá, nhưng bị Cố Quyện Thư ngăn lại.
"Tanh." Cố Quyện Thư đưa ra giải thích.
Quý Chu Chu ngửi trên người anh một cái, muốn nói anh còn tanh hơn, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nên nhịn nhẫn không nói ra.
Nhưng mà ánh mắt của cô biểu hiện ra ngoài, Cố Quyện Thư nâng cánh tay lên ngửi ngửi, không nói lời nào.
"Đương nhiên tôi cũng không có ý chê anh." Quý Chu Chu vì chứng minh mình thật lòng, đưa chóp mũi cọ vào cánh tay anh một cái: "Không tanh, thơm."
Cố Quyện Thư dừng một chút, quay mặt sang một bên, lỗ tai dần dần đỏ lên. Sao anh cảm thấy, hình như hôm nay Quý Chu Chu rất kỳ lạ.
Diệp Khuynh làm một biểu cảm muốn nôn: "Còn chưa ăn cơm mà, sao lại no rồi?"
"Có thể do dạ dày của cậu có vấn đề, cắt đi là được." Một mình Chử Trạm xách giỏ cá, lúc này một chút hòa nhã cũng không có.
Diệp Khuynh vội vàng đi phụ giúp: "Tôi chỉ là không tới phụ giúp có chốc lát, cũng không cần nguyền rủa tôi như vậy chứ. Quyện Thư và Chu Chu cũng không có tới đó?"
"Cậu gọi bọn họ đến đây ha?" Chử Trạm cười như không cười.
Diệp Khuynh sửng sốt một chút, ngượng ngùng nở nụ cười. Sai kim chủ làm việc, anh ta không dám, Chu Chu thì càng không cần phải nói, lúc nãy mình chỉ kêu cô đỡ giúp cần câu một lát, đã bị Cố Quyện Thư dùng ánh mắt "Ngươi lạnh" nhìn nửa ngày.
Ai cũng không dám sai khiến, chỉ có thể dựa vào chính mình. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Diệp Khuynh than ngắn thở dài đỡ giỏ cá với Chử Trạm, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Dã và Lý Nhu Nhu từ trong rừng đi ra, trên tay còn xách một túi đầy rau dại và nấm.
"Thẩm tiên sinh, lại đây giúp một chút đi." Diệp Khuynh thấy có sức lao động miễn phí tới, lập tức kêu anh ta.
Thẩm Dã sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười, đi tới giúp Diệp Khuynh nâng giỏ cá lên: "Mọi người câu nhiều như vậy?"
"Anh hái rau dại cũng không ít, hôm nay có thể ăn no nê... Lý tiểu thư, cô làm sao vậy?" Diệp Khuynh nhìn thấy vết đỏ trên mặt và đôi mắt sưng đỏ của Lý Nhu Nhu, không nhịn được hỏi một câu.
Một tiếng nói của anh ta đã hấp dẫn ánh mắt mọi người lại đây, Lý Nhu Nhu chịu đựng sự tìm tòi nghiên cứu của mọi người, giả vờ mạnh mẽ không sao: "Đừng nhắc tới, vừa rồi tôi ở trong rừng không cẩn thận té xuống, nên trở hành như vậy."
Té một cái mà có thể té ra loại dấu vết trên mặt này? Chỉ sợ là bị đánh, Quý Chu Chu khẽ nhướng mày.
Ở trong nguyên văn, nam chính khá yêu thương "Em gái" Lý Nhu Nhu này, đi đến đâu cũng dẫn cô ta theo, chưa từng nói một lời tàn nhẫn với cô ta, cho đến khi lần cuối cùng trước khi chết nữ chính gặp được anh ta, anh ta còn bởi vì sự hãm hại của Lý Nhu Nhu, mà hung hăng mắng nữ chính một trận.
Nếu không phải sau đó khi nữ chính chết đi, EQ của nam chính đột nhiên trở về, phát hiện chỉ có nữ chính mới là tiểu bạch thỏ(*) duy nhất trên đời, bản thân đều bị Lý Nhu Nhu lừa gạt từ đầu tới cuối, sợ là kết thúc câu chuyện ngay cả báo ứng của Lý Nhu Nhu cũng sẽ không có.
(*) Tiểu bạch thỏ: kiểu con gái ngây thơ, trong sáng.
Chính bởi vì nhớ rõ tình tiết trong nguyên văn, Quý Chu Chu mới cảm thấy kỳ lạ, lúc này hai người đó lại không có lực cản gì, không phải là thời điểm tình cảm tốt nhất sao? Vì sao còn xảy ra tranh chấp lớn như thế?
Cho đến lúc nhóm người trở lại chỗ ở, trực tiếp đến phòng ăn chờ, phòng ăn đã sớm chuẩn bị bánh ngọt, chỉ chờ bọn họ sau khi trở về có thể bổ sung thể lực trước một chút. Quý Chu Chu cũng chưa suy nghĩ ra, nhất là lúc bị Cố Quyện Thư nhét một cái bánh trứng muối(**) vào miệng, cô càng không thể suy nghĩ.
Thật ngon a.
Quai hàm của Quý Chu Chu lập tức chuyển động, dáng vẻ cực kỳ giống hamster, vừa nhai vừa nhìn Cố Quyện Thư, suy nghĩ có nên có qua có lại đút anh một cái không, dù sao vị này có thể tùy thời bởi vì sự bất cẩn của cô đối với anh mà bôi đen.
Cố Quyện Thư thấy cô ăn bánh lòng đỏ trứng xong, như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Xem ra không có độc." Nói xong cũng tự mình cầm một cái, ngồi vào ghế sô pha từ từ ăn.
Khóe miệng của Quý Chu Chu giật giật, chọn một cái bánh ngọt trên bàn, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống: "Cố tiên sinh, cái này trông cũng rất ngon, anh có muốn nếm thử không?"
Cố Quyện Thư nhìn chăm chú bánh ngọt 3 giây: "Cái này em vẫn chưa ăn thử."
"?"
"Em muốn tôi giúp em thử độc?" Cố Quyện Thư thẳng thắng nhìn chằm chằm cô.
Trên mặt Quý Chu Chu treo lên một nụ cười giả tạo: "Sao có thể như thế, ngài thật sự hiểu lầm tôi rồi." Thật đáng tiếc, tiểu tâm tư bị chọc thủng rồi.
"Vậy tại sao em không nếm thử trước?" Cố Quyện Thư không nhanh không chậm chất vấn.
Quý Chu Chu nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, cầm bánh ngọt cắn một miếng: "Giúp ngài thử độc rồi, tôi đi lấy một cái nữa cho ngài?"
Cố Quyện Thư thấy cô nghe lời như vậy, đáy mắt hiện lên một tia chần chừ, từ lúc đi câu cá, thì cảm giác kỳ lạ lại bắt đầu nổi lên, trên mặt anh không có phản ứng gì, trực tiếp lấy đi cái bánh ngọt mà Quý Chu Chu đã cắn một miếng: "Tôi ăn cái này là được."
Trong lòng Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng, đi ra thật xa mới dám mắng thầm một câu: "Thần kinh."
Lý Nhu Nhu về phòng, một mình Thẩm Dã ngồi trong một góc, nhìn Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư ở chung tự nhiên như vậy, mọi tế bào trong thân thể đều đang gào thét rằng không phải thế này. Dù sự thật bày ra trước mắt, thì anh ta cũng cảm thấy tất cả những thứ này đều không chân thật.
Quý Chu Chu đứng ở trước bàn ăn bánh ngọt một lát, đột nhiên cảm thấy đau bụng, nghĩ thầm không phải thực sự có độc chứ? Nhưng mà cái bụng truyền đến cảm nhận, khiến cô không thể đi chất vấn Cố Quyện Thư, mà phải ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Quyện Thư thấy cô vội vả rời đi dừng một chút, sau khi nghĩ ra cô đi làm gì thì bật cười, cảm thấy lần này có khả năng mình bị cô mắng trong lòng.
Diệp Khuynh ngồi bên cạnh anh tò mò: "Anh đang cười cái gì thế?"
"Ai cần cậu lo." Cố Quyện Thư lười biếng liếc anh ta một cái, lại biến thành Đại thiếu gia mọi chuyện không để tâm.
Diệp Khuynh nghẹn một chút, lặng lẽ cách xa anh một chút, từ chối giao lưu thêm với anh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Mấy người chờ cơm một lát, Chử Trạm đã ăn no một nữa, ngẩng đầu kiểm tra một vòng, mặt đầy khó hiểu: "Sao chỉ còn ba người chúng ta, người đâu?"
Cố Quyện Thư mãnh mẽ ngẩng đầu một cái, Thẩm Dã ngồi trong góc không biết khi nào rời đi, ánh mắt của anh chợt lạnh.
Trong nhà vệ sinh, Quý Chu Chu giải quyết đại sự của đời người xong rửa rửa tay, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Thẩm Dã ở bên ngoài, cô sững sốt một chút, rồi gật đầu với anh ta một cái thì lập tức đi về phía trước.
"Tối này anh phải đi rồi, có thể trò chuyện với em một chút không?" Thẩm Dã vội vàng bắt lấy cánh tay cô.
Quý Chu Chu nhíu mày nhìn về phía cánh tay bị Thẩm Dã bắt lấy, Thẩm Dã lập tức buông ra, dùng giọng điệu cầu xin mà bản thân chưa phát hiện, nói: "Chỉ nói một hai câu, anh thật sự có chuyện muốn nói với em."
Xa xa, Cố Quyện Thư đứng ở cửa phòng ăn, sau khi nhìn thấy Thẩm Dã dây dưa với Quý Chu Chu, ánh mắt chợt lạnh, Chử Trạm đi theo sau lưng "Chậc" một tiếng: "Cậu không đi qua xem một chút à?"
Cố Quyện Thư lập tức nhấc chân đi về bên đó, bóng lưng tràn ngập tức giận làm cho Chử Trạm không chút nghi ngờ, anh đến bên đó sẽ cho Thẩm Dã một quyền.
Cửa nhà vệ sinh.
"Tôi cảm thấy chúng ta đã không có gì để trò chuyện. Thẩm tiên sinh, hãy để chúng ta không ai nợ ai, được không?" Quý Chu Chu bất đắc dĩ, người này không thể từ bỏ ý định sao?
Thẩm Dã mím môi: "Hai người chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, sao có thể không ai nợ ai..."
"Tôi còn có việc, phải đi trước." Quý Chu Chu lập tức cắt đứt lời nói của anh ta, đi về phía trước, không muốn phản ứng với anh ta nữa.
Giọng nói của Thẩm Dã đột nhiên nâng cao: "Là chuyện về Cố Quyện Thư, em xác định không muốn nghe à?"
Dưới chân của Quý Chu Chu không có một chút dừng lại.
"Em phải rời khỏi anh ta, nếu không em có thể sẽ chết, anh ta sẽ giết em!"
Đầu óc của Quý Chu Chu "Ầm" một cái trở nên trống rỗng, cả người đều căng cứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới mặt không cảm xúc quay đầu lại, kiềm chế giọng nói của mình để không phát run: "Ý anh là gì?"
Thẩm Dã ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Quyện Thư đi về phía bên này, anh ta dừng một chút, thấp giọng nói: "Ở đây không tiện nói, em đi với anh."
Quý Chu Chu do dự phút chốc, vẫn là đi theo. Cố Quyện Thư ở sau lưng cô đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô cho đến khi biến mất. Hồi lâu, anh rũ tròng mắt u ám xuống, xoay người đi về phòng ăn.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ các loại khả năng, Quý Chu Chu đi theo Thẩm Dã đến một nơi hẻo lánh, thấy anh ta còn muốn đi ra ngoài, liền lên tiếng ngăn cản: "Cứ ở chỗ này nói đi, tôi còn có việc, anh nhanh lên một chút." Không thể để cho Cố Quyện Thư biết cô lén lút gặp mặt Thẩm Dã, cô phải trở về trước khi anh phát hiện.
Thẩm Dã nhìn mặt cô, đột nhiên bình tĩnh trở lại: "Trong khoảng thời gian này, anh lặp đi lặp lại một giấc mơ."
Quý Chu Chu nheo mắt, cảm giác tình huống sắp hoàn toàn mất đi khống chế.
"Chu Chu, anh mơ thấy em." Thẩm Dã khẽ cười một tiếng, hốc mắt dần dần ẩm ướt: "Em trong mơ, chưa hề thay lòng đổi dạ..."