Mẹ Kiều tạm dừng một chút, trầm tư nhìn về phía dì Kiều Tây: "Tôi phát hiện từ khi dì bắt đầu quen biết Chu Chu, thì rất quan tâm đến con bé nha."
"Đúng vậy, tuy cô gái Chu Chu này có khuyết điểm đầy người, cáu kỉnh lại có chút bất lịch sự, nhưng em vẫn rất thích nó." Dì ta nói xong nở nụ cười: "Chị không cảm thấy nó và Chí Cường nhà em rất hợp à?"
"Chí Cường nhà dì cũng sắp 30 rồi nhỉ, hợp chỗ nào?" Mẹ Kiều kinh ngạc. Mặc dù Kiều Tây nhỏ tuổi, nhưng năm đó bà thuộc kiểu kết hôn muộn sinh con muộn, cho nên em gái bà kết hôn sớm hơn bà gần 10 năm, con trai nó cũng lớn hơn con trai bà mười mấy tuổi.
"30 thì sao, con trai càng lớn tuổi thì càng thương vợ, so với tuổi nhỏ mạnh mẽ hơn nhiều." Bà ta trừng mắt liếc mẹ Kiều một cái: "Chuyện này chị phải giúp em một tay, Chí Cường là cháu trai duy nhất của chị, chị nhẫn tâm để nó một mình mãi sao?"
"Đây không phải là chuyện nhẫn tâm hay không, mà là không thích hợp, hiểu chứ? Dì nói xem, nếu Chí Cường là người cố gắng, không cần dì nói tôi cũng nguyện ý giúp đỡ nói vào, nhưng mà... Mấy năm nay Chí Cường cũng không có đi làm?" Mẹ Kiều đau đầu, không biết làm thế nào để xua tan cái mộng tưởng hảo huyền của em gái mình.
"Em và ba nó còn sống, nó đi làm làm gì? Tiền nhà em đều là của nó, nhiều hơn so với chút tiền đi làm kia." Dì Kiều Tây trừng mắt: "Chị nói chị có giúp hay không, Chu Chu nghe chị, chị đi nói khẳng định không tồi."
"Không giúp." Mẹ Kiều rất kiên định, đừng nhìn vẻ kiêu ngạo của em gái, nhưng trên thực tế có bao nhiêu tài sản, trong lòng bà rõ ràng. Hơn nữa, cho dù nhà em gái có tiền, mẹ Kiều cũng không thể nào giới thiệu một cô gái ưu tú như Chu Chu cho cái thằng Chí Cường ăn bám ba mẹ kia.
Dì Kiều Tây thấy mẹ Kiều kiên quyết như thế, trực tiếp tức cười: "Chị được nha! Chị đây là không thể nhìn được nhà em tốt quá đúng không? Chỉ kêu chị giúp đỡ giới thiệu một tiếng, chị liền từ chối như thế. Chị còn có xem em là em gái ruột?"
"Dù sao chính là không được, muốn nói tự dì đi mà nói, chuyện này tôi không mở miệng được." Mẹ Kiều liếc bà ta một cái, rửa chén xong lau tay đi về phòng.
Dì Kiều Tây tức giận quá trời, mãi cho đến nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được, sáng sớm hôm sau lập tức gọi điện thoại cho con trai nhà mình.
Bên này Quý Chu Chu còn chưa biết mình bị để mắt tới, thoải mái ngủ thẳng một giấc thật dài. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi tỉnh lại nhìn thấy trên di động có tin nhắn với hai chữ 'Mở cửa' do Cố Quyện Thư gửi đến, hơn nữa là một tiếng trước. Cô nhanh chóng rời giường đi mở cửa, quả nhiên Cố Quyện Thư đứng ở bên ngoài.
"Anh đứng bao lâu rồi?" Quý Chu Chu đau đầu.
Cố Quyện Thư mang theo bữa sáng vào nhà: "Không lâu, bữa sáng nguội rồi, cần hâm nóng một chút."
... Cũng lạnh thế này còn có thể không lâu. Quý Chu Chu liếc nhìn anh một cái, đẩy anh đến sô pha ngồi xuống: "Tôi đi hâm nóng, anh ngồi chơi một chút."
"Được." Thần sắc của Cố Quyện Thư hơi chậm lại, ngồi ở phòng khách nhìn cô bận rộn trong phòng bếp.
Sau khi Quý Chu Chu đem bánh bao và sữa đậu nành(1) đi hâm nóng, thì xoay người về phòng rửa mặt. 10 phút sau trở lại phòng khách, Cố Quyện Thư đã bưng bữa sáng hâm xong để lên bàn, giờ phút này đang hết sức an tĩnh chờ cô ăn sáng.
Quý Chu Chu thấy một màn này thì ngẩn ra, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút rộn ràng nho nhỏ. Cô ho khan một tiếng, che giấu tâm tư nhỏ này, ngồi xuống ăn bữa sáng với anh.
"Hôm nay có sắp xếp gì, em phải làm việc không?" Cố Quyện Thư hỏi.
Quý Chu Chu lắc đầu: "Đại cương vẫn chưa có mặt mũi, mấy ngày nữa tôi làm, hôm nay dẫn anh đi chạy xe điện nha." Hôm qua bởi vì chuyện nào đó, nên kế hoạch chạy xe điện bị hoãn lại, cô phải bồi thường cho anh.
Cố Quyện Thư thấy cô còn nhớ thương chuyện này, khóe miệng câu lên một độ cung không rõ ràng, sau một lúc lâu 'Ừm' một tiếng: "Tôi chở em ra bờ sông nhé, không phải em nói phong cảnh bên đó rất đẹp sao?"
"Đúng vậy, phong cảnh rất đẹp, còn có rất nhiều đồ ăn vặt, có một tiệm mì căn nướng(2)." Vừa nhắc tới chỗ mình thích, trong ánh mắt của Quý Chu Chu đều có ánh sáng.
Cố Quyện Thư hơi hâm mộ, nhưng rất nhanh loại hâm mộ này đã được cảm giác thỏa mãn thay thế, anh kinh ngạc phát hiện, hóa ra cúi đầu xuống, ngược lại nhìn thấy phong cảnh đẹp hơn.
"Anh đang nghĩ gì đó?" Quý Chu Chu nhướng mày hỏi, vừa dứt lời thì cửa đã truyền đến tiếng đập cửa dữ dội, làm cô giật mình.
Cố Quyện Thư lạnh mặt xuống, đang định đi mở cửa thì nghe được một người phụ nữ ở bên ngoài lớn giọng kêu to: "Chu Chu có ở nhà không? Chu Chu! Chu Chu!"
Nghe một cái đã biết giọng nói của dì Kiều Tây, Quý Chu Chu nhức đầu, tỏ ý kêu Cố Quyện Thư vào phòng trốn trước. Cố Quyện Thư nhíu mày: "Vì sao?"
"Anh trốn đi, chờ bà ta đi rồi hẳn ra." Quý Chu Chu đau đầu, cái bà dì này tuy không phải là người của trấn nhỏ, nhưng lại quen biết rất nhiều thổ dân ở đây, nếu để bà ta nhìn thấy sáng sớm có một người đàn ông trong nhà mình, thì không chắc bà ta sẽ thêu dệt thế nào đâu.
Cô muốn ở chỗ này lâu dài, không thể không để ý những chuyện này.
Dường như Cố Quyện Thư cũng nghĩ đến điểm này, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên, lập tức thu dọn chén đũa của mình rồi rời đi, tránh cho bị người phụ nữ bên ngoài nhìn ra sơ hở. Quý Chu Chu cảm kích nhìn anh cười cười, chờ anh vào phòng mới ra mở cửa: "Dì, sao dì lại tới đây?"
"Sao bây giờ con mới ra mở cửa." Dì Kiều Tây trách móc vào nhà, sau khi nhìn thấy đồ ngủ trên người cô thì kinh ngạc: "Không phải mới vừa dậy chứ, con như vậy là không được, lười biếng như thế sau này có đàn ông nào dám cưới con, tật xấu này cần phải sửa đổi, biết không?"
Quý Chu Chu xem như chưa nghe thấy gì hết, cùng bà ta ngồi xuống sô pha rồi hỏi: "Dì, dì tìm con có chuyện à?"
"Lần này dì tới, thật đúng là có chuyện tìm con." Bà ta thay đổi cảm xúc bực bội khi bước vào cửa, tha thiết nhìn cô: "Trải qua thời gian dài chung sống như vậy, dì cảm thấy con cũng là một khả nhân(*), dì rất thích con, nếu sau này chúng ta ở chung nhất định hòa hợp."
(*) Khả nhân: Làm người ta hài lòng, vừa ý.
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, nghĩ thầm sao bà ta lại bị mù nhỉ.
Dì Kiều Tây còn đang tự quyết định: "Cho nên, dì nghĩ, nếu chúng ta thành người một nhà thì tốt rồi, con nói có phải hay không?"
Quý Chu Chu qua loa 'Phải phải' hai tiếng.
Bà ta kích động vỗ tay một cái: "Con cũng nghĩ như thế chứ! Muốn thành người một nhà thật quá dễ dàng, không biết con có nghe nói, nhà dì có đứa con trai, con một, cũng chỉ lớn hơn con vài tuổi, dáng dấp đẹp trai phẩm giá tốt, nhìn hai đứa một cái thì đặc biệt thích hợp, con xem... Hai đứa có muốn gặp mặt không?"
Quý Chu Chu sửng sốt, không ngờ vị này mới sáng sớm lại đây, là làm mai con trai bà ta cho mình. Cô nhất thời cứng họng đến mức muốn trợn trắng mắt, nhưng vẫn kiềm chế từ chối: "Vẫn là thôi đi, tạm thời con không có suy xét chuyện xem mắt này."
"Như vậy sao được! Con cho rằng tuổi con còn nhỏ, dì nói với con, dì ở cái tuổi con thì Chí Cường nhà dì cũng đã lớn rồi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Con xem chị dì, kết hôn muộn như thế, con trai vẫn chưa thành tài thì đã già, sinh con muộn vậy chính là ích kỷ, biết không? Bây giờ con có tốt, tính tình cũng không thể cao, phải nhanh chóng đồng ý mới đúng." Bà ta một mặt biểu cảm vì muốn tốt cho cô.
Giọng dì Kiều Tây quá lớn, hình như Cố Quyện Thư vào phòng không có đóng cửa, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu, tâm trí của Quý Chu Chu không yên lắm.
Dì Kiều Tây còn đang dạy bảo cô, giọng nói giống như ruồi bọ ong ong không ngừng, Quý Chu Chu gật đầu có lệ. Bà ta thấy cô thất thần, câu chuyện vừa chuyển nhỏ giọng nói một câu gì đó, cô không nghe rõ, mơ hồ đáp một tiếng, bà ta vỗ đùi một cái: "Con suy nghĩ cẩn thận vậy là được! Vậy hôm nay đi gặp mặt?"
Quý Chu Chu giật mình, cô suy nghĩ cẩn thận cái gì? Không chờ cô hỏi, thì đã nghe thấy trong phòng ngủ phát ra một tiếng động, hai người đồng thời nhìn về phía bên đó, bà ta hồ nghi: "Âm thanh gì?"
"À... Chắc là đồ của con rớt, dì chờ con một lát, con đi xem xem." Quý Chu Chu nhảy dựng lên chạy đến phòng ngủ, vừa vào phòng đã nhìn thấy hai mắt Cố Quyện Thư ửng đỏ, cô lập tức ngẩn người.
"Em muốn đi xem mắt?" Cố Quyện Thư tức giận đến tay cũng run, nhưng vẫn không quên hạ giọng xuống.
Quý Chu Chu vội lắc đầu: "Không có! Tôi đang chuẩn bị từ chối đó."
"Bà ta nói em đồng ý rồi." Cố Quyện Thư lui về một bước, cả người đều căng cứng: "Em gạt tôi."
Quý Chu Chu gấp đến độ muốn đổ mồ hôi, đang định giải thích thì dì Kiều Tây đi tới phòng ngủ: "Chu Chu? Vẫn chưa đỡ lên được sao? Dì còn chờ nói chuyện với con đó."
Quý Chu Chu nghe thấy bây giờ bà ta muốn bước vào, vội vàng bước tới đứng ở cửa, chỉ khẽ mở cửa phòng mình rộng bằng một bàn tay, còn mình đứng bên trong chặn cửa lại: "Phòng con quá bừa bộn, dì đừng vào, con sẽ ngại."
"Con xem con, dì còn có thể chê cười con à, không sao, dì vào nhìn xem." Bà ta lập tức muốn đẩy cửa.
Quý Chu Chu vội vàng đỡ lấy khung cửa, sống chết không cho vào: "Vẫn là thôi đi, thật sự rất ngại."
"Vậy được rồi, dì không vào. Chỉ là một cô gái, mặt mày sáng sửa sạch sẽ thì có ích gì, vẫn nên thu dọn nhà cửa sạch sẽ mới được." Bà ta bắt bẻ xong, mới nhớ tới mục đích của mình, nuốt lời chê bai còn dư lại xuống: "Vậy không có chuyện gì dì về trước, trưa nay con và Chí Cường nhà dì gặp mặt được chứ?"
"Dì, con thật sự không định đi xem mắt, chuyện này vẫn là thôi đi."
Bà ta trừng mắt: "Nhưng con vừa đồng ý với dì!"
"Đó là do con không nghe rõ dì nói, nếu nghe rõ con chắc chắn sẽ không đồng ý. Tóm lại con sẽ không đi, dì vẫn là từ bỏ đi." Quý Chu Chu vô cùng kiên định.
"Một cô gái nhỏ như con sao lại lật lọng hả, con thật là..."
"Dì, nếu không có chuyện gì nữa thì dì về trước đi, con còn có việc phải làm." Cô phải dỗ bạn học lớn nào đó đang tiếp cận hố boom trong phòng một chút.
Dì Kiều Tây bất mãn: "Con có thể có chuyện gì phải làm, bận đến mấy còn có thể bận hơn chuyện chung thân đại sự của con? Con nói xem, bây giờ các cô gái trẻ tuổi như con, đừng cho rằng con gái ít là cao quý, sau này không ai cần rồi, có lúc con khóc, đến lúc đó dì xem con..."
Bà ta còn dong dài, tay Quý Chu Chu đỡ cửa sắp mỏi nhừ, đang rối rắm có nên trực tiếp đi ra ngoài đuổi người không, đột nhiên vạt áo của cô bị kéo kéo. Cô theo bản năng ngẩng đầu, thì nhìn thấy Cố Quyện Thư không biết từ khi nào đã đứng sau cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô.
Lại đây. Anh dùng khẩu hình nói.
Quý Chu Chu liếc nhìn bà dì dong dài một cái, ngơ ngơ đưa mặt ra sau cánh cửa. Vừa rời khỏi tầm mắt dì Kiều Tây, Cố Quyện Thư lập tức nắm cằm cô, nhắm ngay môi cô nhẹ nhàng hôn một cái, rồi nhanh chóng thả ra. Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, trong 2 giây đã làm xong, sau khi Quý Chu Chu ý thức được chuyện gì, mới đột nhiên mở to đôi mắt.
Khen thưởng. Cố Quyện Thư gợi lên khóe môi, không tiếng động nói với cô.