Lúc ấy bọn họ cùng nhau rời đi, bây giờ lại ở chung một chỗ, còn đều là tâm tình không tệ, nhất định ở bên nhau cười nhạo cô ta. Từ nhỏ đến lớn Trương Nhã Quyên là một công chúa, vì thế lực của ông nội nên không ai dám trêu chọc mình. Bây giờ cô ta chịu sự khuất nhục này, lập tức nhịn không nổi, hoàn toàn quên mất bản thân đã gây chuyện trước.
"Tiểu thư, cần dạy dỗ bọn họ một trận không?" Trong lòng vệ sĩ không chắc. Bỏ Quý Chu Chu đi không nói, nhưng thiếu gia ba nhà Cố - Diệp - Chử, bọn họ ai cũng không dám trêu chọc á.
Trương Nhã Quyên nghiến răng, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Không cần, nghe tôi, các người làm như vậy..."
...
Mấy người không biết mình đang bị nhớ thương, dưới tác dụng của cồn đã bắt đầu lâng lâng, trong đó Diệp Khuynh có tửu lượng kém nhất đồng thời cũng là người uống nhiều nhất, lúc này đã say say.
Sau lần thứ ba anh ta muốn ăn cơm với đại ca bàn bên cạnh, thì ba người còn lại quyết định giải tán tại chỗ.
"Hai người về đi, tôi đưa cậu ấy về." Chử Trạm đau đầu liếc nhìn Diệp Khuynh một cái.
Cố Quyện Thư cũng hơi đau đầu, sau một lúc lâu chậm chạp gật đầu. Nhìn thế này, vậy mà chỉ có Chử Trạm và Quý Chu Chu còn tỉnh táo.
Vốn dĩ tửu lượng của Quý Chu Chu không tệ, khi lần đầu gặp Chử Trạm uống nhiều quá, chỉ là bởi vì trộn quá nhiều loại rượu, còn như hôm nay chỉ uống bia, ngược lại không có cảm giác khác. Cô đỡ lấy Cố Quyện Thư trì trệ, lấy điện thoại trong túi anh ra, kêu tài xế tới đón bọn họ.
Diệp Khuynh lại muốn đến bàn bên cạnh uống nữa, Chử Trạm giữ chặt anh ta đang chuẩn bị rục rịch, khóe mắt híp lại rất là bất đắc dĩ: "Đi thôi, đi đến chỗ vắng chờ." Anh ta sợ Diệp Khuynh cứ quậy như vậy một hồi, thì cho dù những người này không biết mình cũng muốn chụp một tấm.
Vì thế cả đám người đi đến ven đường chờ xe. Đêm đã khuya, đèn đường bởi vì nhiều năm không sửa chữa, mà ba cây có hai cây không sáng, hơn nữa ven đường có rừng cây nhỏ, gió thổi qua rất có cảm giác đóng phim ma. Diệp Khuynh không lộn xộn nữa, yên lặng bắt lấy cánh tay Chử Trạm, nhưng bị ghét bỏ ném qua một bên.
Diệp Khuynh sờ sờ lỗ mũi, giọng điệu hàm hồ hỏi Chử Trạm: "Cùng nhau đi vệ sinh không?"
"Ngại quá, mới vừa đi xong." Chử Trạm không chút do dự từ chối.
Anh ta lại nhìn về phía Cố Quyện Thư.
"Cậu là học sinh tiểu học?" Ngày thường Cố Quyện Thư nói chuyện đã chậm, sau khi uống nhiều quá nói càng chậm hơn, rất có cảm giác không cùng tần suất với những người khác.
Diệp Khuynh hừ nhẹ một tiếng, kéo anh đi về phía trước: "Đi thôi em rể, tôi đi một mình hơi sợ."
Lúc này Cố Quyện Thư phản ứng quá chậm, chờ lấy lại tinh thần thì cũng đã đến rừng cây nhỏ với anh ta. Quý Chu Chu giật giật khóe miệng: "Ta không nhớ bên kia có nhà vệ sinh."
"Cho nên cần gì phải hỏi lại chứ." Chử Trạm bật cười.
Quý Chu Chu cạn lời, rất khó tưởng tượng hình ảnh Cố Quyện Thư giống như tiểu tử mao đầu bón phân cho cây. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Có điều, nơi nào đó của anh cũng không giống thiếu niên lắm... Dừng, nghĩ nữa sẽ bị khóa truyện(*). Quý Chu Chu vỗ trán một cái, từ chối nghĩ thêm mấy chuyện này.
(*) Hình như vụ này liên quan đến việc Tấn Giang hạn chế cho viết truyện 18+ thì phải, nên tác giả nói vậy (Theo suy nghĩ của Hi thôi).
"Quyện Thư rất yêu cô." Chử Trạm đột nhiên mở miệng.
Quý Chu Chu dừng một chút: "Tôi biết."
Chử Trạm khẽ cười một tiếng: "Biết là được, có phải cảm thấy tôi nói nhiều quá không?"
"Sao có thể." Quý Chu Chu nở nụ cười: "Các người là bạn bè cùng nhau lớn lên, anh lại lớn hơn bọn họ 2 tuổi, việc từng trải khẳng định nhiều hơn họ. Tôi biết anh sợ tình cảm của anh ấy bị tổn thương, nhưng mà đừng lo, nếu tôi đã quyết định thì sẽ không đổi ý nữa, sau này sẽ yêu anh ấy hết lòng."
"Xem ra hai người hiểu hết rồi, quả thật tôi đã nói nhiều rồi." Chử Trạm câu khóe môi lên, tựa như nghĩ tới chuyện thú vị gì đó.
Quý Chu Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thoải mái. Tuy cô cảm thấy chuyện giữa mình và Cố Quyện Thư không cần người khác tới hỏi, nhưng Chử Trạm là bạn thân nhất của anh, nếu từ đáy lòng anh ta không thể tiếp nhận mình thì ít nhiều sẽ có phần tiếc nuối.
Mà cô không hy vọng Cố Quyện Thư sẽ vì mình lại có bất kỳ tiếc nuối gì.
Hai người chỉ nói đơn giản hai câu, nhìn nhau cười thì không nói thêm gì nữa, xem như tháo gỡ ngăn cách. Cảnh tượng này bị camera nơi xa chụp lại, ảnh chụp truyền tới tay Trương Nhã Quyên.
Ảnh chụp vô cùng khéo léo, Quý Chu Chu và Chử Trạm vốn đứng cách một khoảng, nhưng dưới ống kính thì giống như đứng sát vào nhau. Hai người mỉm cười nhìn về phía đối phương, ánh trăng mờ ảo nhượm bầu không khí thành ý nghĩa khác. Nhìn thế nào cũng mờ ám.
Trong lòng Trương Nhã Quyên thoải mái hơn rồi, gửi ảnh cho một ông phóng viên ở nước ngoài sắp về hưu, kêu ông ta bán cho trang web bát quái. Lần này cô ta cẩn thận, cũng không trực tiếp đưa tiền cho ông phóng viên, mà chọn cách dùng tiền mặt chi trả. Ông phóng viên này là năm đó dựa vào Trương gia đi lên, cho nên không thể nào bán đứng mình, vì vậy cô ta cũng không lo lắng.
Kỳ thật trong lòng Trương Nhã Quyên rõ ràng, Chử Trạm là bạn thân từ nhỏ của Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu lại là trái tim của Cố Quyện Thư, chỉ dựa vào một tấm ảnh cũng không thể ảnh hưởng mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng cô ta vẫn muốn làm như thế. Chính là muốn ghê tởm những người này, khiến cho bọn họ nếm thử cái gì gọi là oan nhục.
Gửi tấm ảnh này đi, ít nhất trong khoảng thời gian này Quý Chu Chu đừng mong an bình, những fan của Chử Trạm cũng không phải ăn chay. Còn Cố Quyện Thư, cho dù cưng chiều cô thì thế nào, chỉ cần là bát quái, sẽ có người tin, chỉ cần anh thừa nhận thì Quý Chu Chu sẽ trở thành người phụ nữ chân đạp hai thuyền, ngược lại sẽ bị chửi dữ dội hơn.
Trương Nhã Quyên càng nghĩ tâm tình càng tốt, sự tức giận khi bị tạt nước bẩn lên người trước đó cuối cùng tiêu một chút.
Cạch.
Cửa mở ra, cô ta lập tức tắt điện thoại, khẩn trương và mong chờ nhìn về phía người đàn ông bước vào. Người đàn ông lợi hại nhất xuất sắc nhất thành phố A này là của mình rồi, tuy có thể trong lòng anh ta còn đang thương nhớ Quý Chu Chu, nhưng sớm muộn gì sẽ một lòng một dạ với mình.
"Anh Dã..." Trương Nhã Quyên thấy Thẩm Dã đứng ở cửa chậm chạp không bước vào, khẽ làm nũng kêu một tiếng.
Lúc này Thẩm Dã mới giật mình, có điều cũng không đi tới: "Em hết giận chưa?"
"Đã sớm hết rồi, em mới không chấp nhặt với Quý Chu Chu." Trương Nhã Quyên lẩm bẩm một câu.
Trong phòng không bật đèn, Thẩm Dã không thấy rõ mặt Trương Nhã Quyên. Cảm thấy cô ta không có lý do lừa gạt mình, dừng một chút chậm rãi mở miệng: "Em có thể nghĩ thông thì tốt. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bây giờ Quý Chu Chu là bạn gái Cố Quyện Thư, thực lực của chúng ta tạm thời không bằng Cố gia, đừng chủ động trêu chọc bọn họ."
"Một mình thực lực của anh không đủ, chẳng lẽ thêm Trương gia cũng không đủ sao?" Trương Nhã Quyên không thích nghe anh ta hạ thấp bản thân, giống như cô ta không bằng Quý Chu Chu.
Đồ ngu. Đáy mắt Thẩm Dã hiện lên một tia lạnh lẽo, giọng nói vừa điềm đạm vừa hòa hoãn: "Đủ thì đủ, nhưng nếu thật sự đấu với nhau, không phải cũng là lưỡng bại câu thương(*). Em ngoan nha, ngày mai anh dẫn em đi dạo phố."
(*) Lưỡng bại câu thương: Cả hai đều bị thiệt hại.
Trong lòng Trương Nhã Quyên không cho là đúng, nhưng lại không muốn phá hỏng bầu không khí. Hôm nay là ngày đính hôn của bọn họ và chuyện sắp diễn ra làm cô ta mong chờ, phấn khích: "Vậy được rồi, em nghe lời anh."
"Ừm, hôm nay mệt lắm phải không, em nghỉ ngơi sớm một chút." Thẩm Dã nói xong thì xoay người rời đi, tiện thể giúp Trương Nhã Quyên đóng cửa lại.
Lúc cửa bị đóng phát ra một âm thanh, Trương Nhã Quyên ngẩn người một chút, không ngờ Thẩm Dã vậy mà rời đi. Sau khi ngơ ngẩn trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn tức giận, cô ta đem những lửa giận này cùng tính lên người Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu đã về đến nhà hắt xì một tiếng, dụi dụi lỗ mũi buồn bực: "Ai mắng tôi?"
"Con bé ngốc, em bị cảm rồi." Cố Quyện Thư thong thả trả lời.
Quý Chu Chu ghét bỏ liếc anh một cái: "Kiểu thời tiết này có cái gì mà bị cảm, nhất định là có người mắng em. Nói! Có phải anh không?"
"Anh giấu tốt như vậy, làm sao em phát hiện được?" Cố Quyện Thư nghiêng đầu một chút.
Vốn dĩ Quý Chu Chu thuận miệng nói thôi, nhưng vừa nghe tên này lại thừa nhận, lập tức bị chọc cười: "Thật sự mắng em hả? Mắng cái gì, nói em nghe một chút."
Cố Quyện Thư say, đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh, bước đến bên tai cô thấp giọng nói: "Anh yêu em."
"Hả?"
"Anh yêu em." Cố Quyện Thư lặp lại lần nữa.
Quý Chu Chu một mặt ngơ ngác nhìn anh: "Anh nói mắng em, chính là câu này?"
"Ừm, anh yêu em." Cố Quyện Thư cong khóe môi lên, ánh sáng trong đáy mắt không ngừng chuyển động.
Quý Chu Chu bị anh nhìn đến đỏ mặt, tức giận mắng một tiếng: "Con ma men!" Nói xong đẩy anh về phòng, còn mình thì xoay người đến phòng bên cạnh.
Cô xuyên qua lâu như vậy, cuối cùng được hưởng thụ sự đãi ngộ của nữ chính rồi, bây giờ cũng là ở trong căn phòng xa hoa thứ hai của ngôi nhà. Trước khi dọn vào đây, Cố Quyện Thư đổi chủ ý, muốn để cô ngủ phòng chính, nhưng Quý Chu Chu ngại phiền phức nên từ chối, cảm thấy mỹ mãn ở bên cạnh phòng anh.
Sau khi Quý Chu Chu về phòng thì nằm liệt trên sô pha nghỉ ngơi, lúc này men say của cô cũng bắt đầu thấm vào, tuy không đến mức như Diệp Khuynh và Cố Quyện Thư nhưng cũng hơi choáng váng, nghỉ ngơi hồi lâu mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm đơn giản rồi tùy tiện lau chùi, xong trực tiếp quấn khăn tắm đi ra. Vừa ra khỏi cửa nhìn thấy bên ngoài có bóng người, làm cô sợ tới mức xém chút nữa rớt khăn tắm xuống. Quý Chu Chu hét lên một tiếng, nhìn một cái là Cố Quyện Thư, suýt nữa cô chửi bậy.
"Không phải anh đi ngủ rồi à? Sao chạy vào phòng em?" Quý Chu Chu tức giận nói.
Cố Quyện Thư thong thả chớp mắt một cái, đột nhiên bước tới bế cô lên, Quý Chu Chu vội vàng che ngực lại, nhưng đùi lộ ra hết. Dưới sự cuống cuồng, cô chỉ có thể lấy một tay che ngực một tay che đùi, hoàn toàn không có dư tay đánh anh như cây hoa đào bay đầy trời.
"Anh muốn làm gì?" Quý Chu Chu híp đôi mắt lại.
Cố Quyện Thư trả lời cho cô bằng cách trực tiếp bế người lên giường, sau đó ngồi quỳ hai chân bên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống.