Thi thể của Triệu Mạch bị ném vào bãi tha cho chó hoang.
Trước khi thuộc hạ của Lục Chiêu Bạch đến có dò hỏi cách thức xử trí thi thể Triệu Mạch, y đã đoán được suy tính của Triệu Vô Sách.
Có điều lúc nghe trực tiếp từ miệng của hắn, Lục Chiêu Bạch vẫn không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
"Dựa theo quy củ, ta nên hậu táng hắn, thể hiện lòng thiện."
Triệu Vô Sách đưa y lên vị trí này, Lục Chiêu Bạch nên làm sao cho thỏa đáng chút.
"Chưa nói không hậu táng."
Triệu Vô Sách khinh miệt, lạnh nhạt trả lời: "Lập một cái mộ chôn di vật, cũng giống như là hậu táng rồi."
Đến nỗi thi thể của Triệu Mạch, cho chó ăn còn ngại bẩn.
Trên mặt hắn viết rõ mấy chữ chán ghét, Lục Chiêu Bạch khẽ cười: "Đại nghịch bất đạo."
Phụ thân của Triệu Vô Sách, nhưng y hiểu Triệu Vô Sách hơn bất cứ ai.
Có một số người, không xứng làm phụ mẫu, thậm chí không xứng làm người.
Lục Chiêu Bạch đan lấy ngón tay của Triệu Vô Sách, sai bảo cấp dưới: "Không cần lập mộ chôn di vật."
Vở diễn dối trá nhân thiện này y không muốn diễn, hoàng đế tiền triều, y cũng không định tôn kính.
Có một số người, cho dù chết, hóa thành tro, cũng nên bị ghim trên cột sỉ nhục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Bọn họ sinh thời ti tiện như vậy, dựa vào cái gì muốn nhân dịp này thoát khỏi thân thể thối rữa tanh tưởi, từ đây tan thành mây khói, như một nét bút rơi?
Chuyện này đối người sống thật không công bằng.
......
Vương triều Triệu thị chính thức bị hủy diệt vào mùng một tháng Giêng năm mới.
Trong đêm tiễn biệt năm cũ chào đón năm mới, vào ngày xuân đầu tiên của năm, dân chúng nghênh đón tân quân chủ.
Năm ấy thiếu niên với thân phận hàng thần bị đưa đến Ngô quốc, không ai có thể ngờ rằng, tương lai sẽ trở thành người lật đổ vương triều của bọn họ.
Hoàng thất Đại Chu lúc ấy cũng không ngờ rằng Ngô quốc sẽ tấn công hoành thành, nước mất nhà tan chỉ sau một đêm.
Từng một thời xưng vương trước điện, ngày nào đó lại muốn được sống trong gia cảnh tầm thường.
Năm tháng trôi qua, thương hải tang điền, trên đời này không có gì là vĩnh hằng bất biến.
Triều đại Triệu gia biến mất, mà vương triều mới không phải Đại Chu, cũng không phải Ngô quốc.
Tân triều lấy quốc hiệu là "Yên".
Trời yên biển lặng.
......
Hoàng hôn, mặt trời ngã về tây.
Quán rượu trà lâu ồn ào náo nhiệt, không hề có bóng dáng hỗn loạn cách đây ba bốn tháng trước.
Khởi đầu triều đại mới đã phát sinh nhiều chuyện, loạn thần tặc tử của tiền triều ý định mưu phản, hoàng đế Lục Chiêu Bạch và mưu sĩ của mình mấy lần hóa giải nguy nan, chỉ trong vòng hai tháng, hết thảy đều trở lại yên bình.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất tạo nên tình cảnh này chính là dân chúng không hợp lại với nhau để tạo phản.
Khi Triệu Mạch, vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều còn tại vị, dân chúng tạo phản như măng mọc sau mưa, gây nên không ít rắc rối. Nhưng lúc triều đại mới mở ra, tân vương liên tiếp ban bố một loạt sắc lệnh, ngược lại làm bá tánh thấy được hy vọng.
Dân chúng rất giản đơn, ai làm hoàng đế cũng được, tóm lại chức vị đó sẽ không rơi xuống đầu họ. Cái bọn họ cần nhất chính là ăn no mặc ấm, ai mà không sợ hiểm nguy?
Vì thế tình trạng hỗn loạn nhanh chóng được trấn áp, có thể nói là quân vương có màn đăng cơ thuận lợi nhất. Chẳng qua chuyện mà dân chúng đang bàn tán náo nhiệt lúc này là một sự kiện khác.
Sau khi bình định thiên hạ, đại điển đăng cơ của tân đế được đưa vào lịch trình tổ chức, dựa theo ý chỉ của tân vương, sẽ tổ chức đại điển phong hậu cùng lúc.
Nhưng cái làm mọi người ồ à lên chính là......
"Từ xưa đến nay âm dương tương hợp, long phượng xung khắc, vậy mà Đại Yên chúng ta lại xuất hiện một vị nam Hoàng Hậu!"
Không ai ngờ rằng trong ngày đại lễ diễn ra, tân vương Lục Chiêu Bạch, cùng một người đàn ông có vóc dáng còn cao hơn y, mặc cùng một dạng triều phục mũ miện, nắm tay sóng vai, đi lên đài tế thiên.
Tân vương lên ngôi, liên tiếp bãi bỏ rất nhiều tập tục lệnh cấm năm xưa, ngay cả lúc tân vương tế thiên, dân chúng cũng có thể đứng từ xa ngắm nhìn.
Cũng vì vậy mà bá tánh Đại Yên mới có dịp chứng kiến cảnh tượng có một không hai này.
Đại lễ vừa kết thúc, quân thần hồi cung, nối gót trước sau thành một hàng dài, mọi người xem đến no nê, tin tức nhanh chóng lan truyền rầm rộ.
Tân vương làm chuyện kinh thế hãi tục, cưới một vị nam Hoàng Hậu, sau này nếu như muốn cưới nữ phi tử, hậu cung chẳng phải loạn rồi sao?
Còn có, dương thịnh âm suy, con nối dõi làm sao bây giờ?
Mọi người tranh luận khí thế ngất trời, còn có người thắc mắc: "Vậy vị thứ phu thê tính thế nào?"
"Vị Hoàng Hậu kia trông có vẻ cao hơn Hoàng Thượng! Chẳng lẽ......"
"Cũng chưa chắc, Hoàng Thượng của chúng ta đoan chính uy nghiêm như vậy, sao có thể thua kém người khác?"
Trong quán trà đều là nam nhân, đến cuối cùng, chẳng biết ai ho khan một tiếng, nói bớt bàn tán về tân đế, cẩn thận cái đầu của mình, mọi người mới ngượng ngùng cười, đổi sang đề tài khác.
......
Mặt trời lặn về hướng tây, trăng lên nơi phía đông.
Nến đỏ trong trong điện Hoàng Cực cháy rực, chiếu rọi cảnh vật càng thêm sáng rỡ.
"Nhất bái thiên địa ——"
Thanh âm của lễ quan vang lên, hai người đồng thời hành lễ.
Bọn họ không có nắm lụa đỏ, mà là cầm tay đối phương, mười ngón đan xen.
Triều phục tế thiên quá rườm rà, lúc này đây cả hai đang mặc cùng một loại lễ phục theo quy chuẩn, kiểu dáng hay chất liệu đều giống hệt nhau.
"Nhị bái cao đường ——"
Phía trước bàn là ba tấm bài vị.
Phụ mẫu của Lục Chiêu Bạch, cùng mẫu thân của Triệu Vô Sách.
Bọn họ đoan chính khấu đầu trước trưởng bối, sau đó đỡ nhau đứng lên.
Đợi đến khi đứng vững, mới nghe lễ quan tiếp tục nói.
"Phu thê đối bái ——"
Lục Chiêu Bạch đối mặt với Triệu Vô Sách, tầm mắt bọn họ giao nhau.
Mặt mày đầy ý cười, duy chỉ mình hắn.
"Nghi lễ hoàn tất, đưa vào động phòng ——"
Hôn lễ này không có quá nhiều người chứng kiến.
Ngoại trừ Chu Tước, Bảo Phác và vài phó tướng đứng bên ngoài, không còn ai khác.
Ban ngày tế thiên, là cho người trong thiên hạ xem.
Nhưng nghi thức đêm nay là dành cho chính bọn họ.
Từ đây về sau, hai người là phu thê chân chính.
Chân người không dính bụi trần, khoảng cách từ điện Hoàng cực về tẩm điện không xa, dưới đất đều đã được trải thảm đỏ rực.
Triệu Vô Sách nắm tay Lục Chiêu Bạch, sóng vai nhau chậm rãi bước vào phòng tân hôn.
Tổng cộng chín mươi chín bước, bước qua ngưỡng cửa cuối cùng là vừa tròn trăm bước.
Cửu cửu đồng tâm, bách niên hảo hợp.
Nến long phượng, thiếp song hỉ, tơ lụa rải hoa vàng, đâu đâu cũng cho thấy nơi này là phòng tân hôn.
Hôn lễ của tân đế, không có ai dám nháo động phòng.
Uống xong rượu hợp cẩn, thắt kết đồng tâm rồi, ngay cả hỉ bà cũng không dám ở lâu, hành lễ xong liền lui ra ngoài.
Cửa phòng được người bên ngoài khép lại, tẩm điện rộng lớn nháy mắt trở nên an tĩnh, có thể nghe cả tiếng châm rơi.
Triệu Vô Sách ngồi ở mép giường, ngước mặt nhìn đối phương, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi y, hô hấp nặng nề.
Lục Chiêu Bạch cúi đầu nhìn hắn, ngược lại bị nhìn có chút nóng mặt: "Ngươi nhìn gì?"
Triệu Vô Sách cong môi: "Nhìn ngươi, đẹp lắm."
A Bạch đẹp nhất.
Bầu trời đầy sao, trăng treo trên đỉnh đầu không chỉ những khách nhân phàm tục tại thế gian này. Mà là của riêng một mình hắn.
Ánh mắt đối phương đầy chiếm hữu, Lục Chiêu Bạch nhịn không được nở nụ cười: "Ngươi cũng đẹp."
Y nói đến đây bỗng nhiên nghĩ tới xưng hô mà bọn hạ nhân dùng hôm nay, Lục Chiêu Bạch hơi cúi người niết mặt hắn, nhả ra xưng hô kia: "Hoàng Hậu."
Nghĩ lại danh xưng hô này, có thể cảm nhạc được vị ngọt từ trong mỗi con chữ.
"Ừm."
Triệu Vô Sách sao có thể không hiểu tâm tư của y, cười theo: "Hoàng Thượng muốn nói gì?"
Vui vẻ lan tràn trên gương mặt Lục Chiêu Bạch, tựa hồ một con cáo nhỏ, y nói: "Trẫm nhớ rõ, sách cổ có câu, phu vi thê cương."
"Đúng vậy."
Triệu Vô Sách bắt lấy tay y, thuận thế kéo người lại.
Hơi thở của Lục Chiêu Bạch trở nên hỗn loạn, theo bản năng hỏi hắn: "Làm gì đó?"
Ngón tay Triệu Vô Sách cởi bỏ nút thắt, nghiêm túc trả lời: "Phu vi thê cương, cho nên, thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng."
(*Phu vi thê cương: chồng làm mẫu mực cho vợ)