• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nynuvola

Lục Chiêu Bạch nghe thấy động tĩnh lập tức thức dậy, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trông thấy Triệu Vô Sách đang chật vật né tránh các cơ quan.

Y xùy một tiếng, miệng nói đáng lắm, đoạn xoay người trở về tiếp tục ngủ.

Đáng tiếc không chờ y ngủ say, kẻ trộm hương trộm ngọc đã đẩy rèm mành cửa sổ ra, cả người xây xước nhảy vào.

"A Bạch ngủ ngon như vậy, mộng đẹp không muốn tỉnh à?"

Giọng nam nhân xen lẫn ý đùa, Lục Chiêu Bạch quay đầu lại, thấy hắn đã ngồi chễm chệ trên án thư của y trước cửa sổ, mặt mày phong lưu ngả ngớn.

Lục Chiêu Bạch trở mình ngồi dậy, ngữ khí khó chịu: "Xác thật làm mộng đẹp —— mơ thấy điện hạ chết. Đáng tiếc, mộng trái ngược với hiện thực."

Mặt y như đang ghi rõ mấy chữ tại sao ngươi còn chưa chết, Triệu Vô Sách đã nhảy xuống từ án thư, tiện tay đặt vò rượu lên bàn, thong dong đi đến trước giường Lục Chiêu Bạch, cười với y: "Mở miệng đã khẩu nghiệp, A Bạch, đáng tiếc cho một chất giọng hay thế này."

Hắn nói đến đây, vui vẻ ghé lại sờ sờ mặt đối phương: "May mắn ta không ngại, hẳn là thần Phật cũng sẽ không trách ngươi."

Lục Chiêu Bạch nghiêng đầu tránh thoát, lùi vào trong góc giường, cảnh giác hỏi hắn: "Ngươi tới làm cái gì?"

Triệu Vô Sách ăn đậu hủ thất bại, tỉnh queo ngồi xuống giường, mở miệng trêu chọc y: "Đêm khuya lẻn vào, đương nhiên là trộm hương trộm ngọc, bằng không có có thể đến làm chuyện đứng đắn nào nữa?"

Biến mấy lời vô liêm sỉ thành đúng lý hợp tình, Lục Chiêu Bạch có chút bực bội: "Mấy cái cơ quan kia sao không bắn ngươi thành nhím đi chứ?"

Uổng công y bố trí hai canh canh giờ, trên mặt và người cũng có thêm mười mấy vết xước, mệt muốn chết.

Triệu Vô Sách thở dài, lắc đầu nói: "Người ta bảo một đêm phu thê tình nghĩa trăm năm, A Bạch sao có thể vừa xuống giường đã làm lơ ta rồi?"

Lời chưa dứt, Lục Chiêu Bạch đã rút một thanh dao găm từ dưới gối ra, Triệu Vô Sách sớm phòng bị trước nhưng vẫn cố tình né chậm một chút.

Lưỡi dao sắc bén xẹt qua gương mặt hắn, máu tươi nháy mắt chảy xuống.

Triệu Vô Sách thuận thế bắt được cổ tay Lục Chiêu Bạch, liếc người hỏi: "Ra tay tàn nhẫn như vậy, A Bạch là tính mưu sát ta trên giường à?"

Lục Chiêu Bạch bị khống chế, tươi cười mang theo châm chọc: "Vậy sao điện hạ lại không thức thời chút, chủ động đi hoàng tuyền?"

"Nhân gian có ngươi, ta sao có thể cam tâm tìm chết?"

Triệu Vô Sách cười khẽ, máu nhuộm đỏ gương mặt hắn, Triệu Vô Sách nghiêng đầu cắn lên cổ Lục Chiêu Bạch một cái.

Lục Chiêu Bạch giật nảy mình, nhưng y chưa kịp phản kháng, Triệu Vô Sách đã buông y ra trước.

"Ngươi cho ta một đao, ta cắn ngươi một ngụm, huề nhau, được không?"

Hắn đứng dậy khỏi giường, đoạn lui về sau hai bước, tùy ý lau lau mặt, cười hỏi Lục Chiêu Bạch: "Tối nay ánh trăng rất đẹp, có muốn uống với ta một chén không?"

Lục Chiêu Bạch dùng ánh mắt ám chỉ "Ngươi có bệnh hả" nhìn Triệu Vô Sách, khách khí trả lời: "Không uống, cút."

Triệu Vô Sách chép miệng: "Sao lại nổi giận đùng đùng thế chứ?"

Hắn thở dài, cũng không bận tâm thái độ của Lục Chiêu Bạch, xoay người mở nắp vò rượu ra, hương rượu thoáng chốc lan tỏa khắp căn phòng: "A Bạch tuyệt tình, ta lại si mê ngươi, biết ngươi thích rượu cho nên cố ý tìm đến, ngươi chắc chắn không muốn nếm thử sao?"

Hương rượu tràn ngập, lành lạnh mát mẻ, là Hạnh Hoa Bạch thơm ngon nhất.

Cũng là món Lục Chiêu Bạch thích nhất.

"Điện hạ tới đây rốt cuộc muốn làm gì?"

Lục Chiêu Bạch xõa tóc ngồi trên giường, đôi mắt đào hoa tràn đầy cảnh giác, Triệu Vô Sách càng ngắm lòng càng ngứa, ỷ vào việc người chưa thấu được tâm tư hắn, đảo qua bảy tám chục ý định xấu xa trong đầu, cuối cùng đứng đắn đáp: "Tìm ngươi uống rượu thôi."

Hắn xách vò rượu lên, quơ quơ trước mặt Lục Chiêu Bạch: "Tối nay trung thu, là đêm đoàn viên, không đáng uống một chén sao?"

Lục Chiêu Bạch cười lạnh: "Cha mẹ ta đã chết hết, đoàn viên với ai? Ngươi sao?"

Ai ngờ Triệu Vô Sách gật đầu như thật: "Đương nhiên, bằng không A Bạch còn muốn cùng ai?"

Hắn đặt vò rượu trên đầu giường, lẹ làng vây lấy Lục Chiêu Bạch trong phạm vi của mình: "Hay là nên nói, so với uống rượu, A Bạch càng muốn là chút chuyện uyên ương gối chăn với ta hơn?"

Hắn càng nói càng hào hứng, tay không quên so chiêu với Lục Chiêu Bạch, khuất phục sói con đang nhe răng nanh: "Tất nhiên, nếu A Bạch muốn, ta rất sẵn lòng cống hiến sức lực......"

Đang nói giữa chừng, Triệu Vô Sách đã bị đá xuống giường.

Lòng bàn tay của hắn chống đất, nửa thật nửa giả cười: "A Bạch nếu xuống dưới chút xíu nữa thôi, nửa đời sau của ngươi e là——"

Lục Chiêu Bạch trừng mắt nhìn hắn, Triệu Vô Sách lập tức thông minh phanh lại, thở dài: "Thôi, ngươi không thích nghe thì ta không nói nữa. Cái đá này của A Bạch đã đủ hả giận chưa? Nếu chưa hết giận thì đá thêm hai cái nhé?"

Người này dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn, Lục Chiêu Bạch mím môi, im lặng đứng dậy.

Triệu Vô Sách còn muốn chọc y: "A Bạch định làm gì đó?"

"Đi ra ngoài."

Y đứng thẳng dậy, đi ra phía ngoài viện, Triệu Vô Sách liền cười ngâm ngâm ngăn cản y: "A Bạch muốn đi đâu nào?"

"...... Trong viện, uống rượu."

Lục Chiêu Bạch hỏa khí khắp nơi, không chịu thừa nhận bản thân bị hương rượu kia gợi lên cơn thèm, híp mắt cảnh cáo hắn: "Với cả, không cho phép kêu ta là A Bạch!"

......

Một vò Hạnh Hoa Bạch cuối cùng đều vào bụng hai người.

Ngày lễ trung thu, trời cao trăng sáng.

Bóng trăng bao phủ khắp nhân gian, phản chiếu bao nhiêu vui buồn tan hợp.

Lục Chiêu Bạch mới đầu còn thu liễm, nhưng sau dần y uống còn nhiều hơn Triệu Vô Sách.

Tửu lượng của y khá tốt, nhưng nồng độ rượu quá cao, cho nên lúc này ngồi dựa người dưới tàng cây, ánh mắt cũng có chút mê ly.

Triệu Vô Sách vẫn ổn định ngồi trên ghế đá, ánh mắt như móc treo dính chặt vào người Lục Chiêu Bạch.

Rượu tràn ra, một đường uống lượn từ yết hầu xuống dưới, len lỏi vào ngực bụng rắn chắc.

Lục Chiêu Bạch chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu đi, có phần ghét bỏ: "Bừa bãi."

Triệu Vô Sách cười nhẹ: "A Bạch lại nói xấu ta."

Hắn đặt chén rượu lên bàn, thò lại gần đỡ Lục Chiêu Bạch: "Trên mặt đất lạnh lắm."

Lục Chiêu Bạch muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể loạng choạng trước, đâm Triệu Vô Sách lui về phía sau hai bước, sau đó thuận thế đè hắn lên bàn đá.

Tiếp theo y giơ tay bóp cổ Triệu Vô Sách.

Ngón tay y mảnh khảnh trắng trẻo, Triệu Vô Sách mặc kệ cho y tùy ý làm bậy, biểu tình ung dung, giọng khàn khàn: "A Bạch, ta khuyên ngươi đừng trêu chọc ta."

Lúc tỉnh táo Triệu Vô Sách đã không phải người tốt lành gì, giờ uống nhiều, lý trí càng ném tới chín tầng mây.

Lục Chiêu Bạch bỗng lôi từ cổ hắn ra một sợi chỉ đỏ.

Trên chỉ đỏ có treo một khối ngọc bích.

Y buông Triệu Vô Sách ra, vuốt ve khối ngọc bội kia, vẻ mặt như đang suy tư gì.

Đây tựa hồ là vật bất li thân của Triệu Vô Sách.

"Điện hạ cầm Phật châu của ta, đổi bằng cái này không quá đáng chứ?"

Lục Chiêu Bạch nói rất nghiêm túc, đáng tiếc ánh mắt che giấu không ít tính toán.

Triệu Vô Sách yêu chết đi được dáng vẻ này của y, dứt khoát trả lời: "Không quá đáng."

Lúc hắn mở miệng, tiện thể cởi sợi dây đỏ xuống, nắm cùng với ngọc bội mân mê trong tay: "A Bạch muốn, ta đương nhiên hai tay dâng lên —— ta đeo giúp ngươi nhé?"

Thấy đối phương ân cần chủ động như vậy, Lục Chiêu Bạch lại cảm giác khó tin, hơi trốn tránh một chút.

"Ngọc bội kia hẳn có chút lai lịch, điện hạ sẵn sàng cho?"

Y mới ban nãy vuốt ve ngọc bội, cảm giác thứ kia không hề tầm thường.

Y thử thăm dò dò hỏi, Triệu Vô Sách thế nhưng rất bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên là có lai lịch, thứ này...... Là vật tặng cho vợ tương lai của ta."

Hắn đáp, ý cười đầy phóng đãng: "Đốc Công cầm ngọc bội này của ta, có phải nên làm vợ của ta rồi không?"

Lục Chiêu Bạch ngay lập tức nâng đầu gối đè ngay chỗ yếu hại của hắn.

Trong viện rộng rãi, hai người so kè mấy chục chiêu, Triệu Vô Sách uống nhiều rượu, sợ xuống tay không cân nhắc được nặng nhẹ, trên mặt liền bị đối phương cho vài cú.

Cuối cùng vẫn chế trụ người ôm vào lòng: "Đừng náo loạn, ta kể chuyện nghiêm túc cho ngươi vậy —— Ngọc bội này quả thực có lai lịch, là mẹ ta để lại cho ta."

Lúc hắn nói chuyện còn không quên hôn tai Lục Chiêu Bạch.

Vành tai Lục Chiêu Bạch tức khắc đỏ ửng, y nghiêng đầu trốn tránh, nghi ngờ trong mắt không giảm đi: "Thật sự?"

Triệu Vô Sách rất thành khẩn: "Hoàn toàn đáng tin."

Đáng tiếc Lục Chiêu Bạch một chữ đều không tin.

Thân phận mẹ ruột của Triệu Vô Sách thấp kém, chỉ là một vũ cơ, nghe nói là Triệu Mạch uống rượu sau đó lâm hạnh, mẹ đẻ của hắn thô kệch, đắc tội hoàng đế, không được bao lâu liền bị biếm vào lãnh cung.

Triệu Vô Sách sinh ra trong lãnh cung.

Triệu Mạch ghét bỏ dính líu, khi Triệu Vô Sách sinh ra, ông ta chưa từng liếc mắt lấy một lần, tùy ý mặc kệ nuôi thả mười năm, mãi tới khi mẹ hắn chết, Triệu Mạch mới làm bộ đưa Triệu Vô Sách ra cho có lệ.

Một nữ tử xuất thân hèn mọn như vậy, chưa từng được sủng hạnh, nửa đời sau lại sống trong lãnh cung, sao có thể sở hữu một khối ngọc bội quý giá đến vậy?


Y cho rằng Triệu Vô Sách chỉ đang dỗ dành mình, nào biết lời Triệu Vô Sách hoàn toàn là thật.


"Đốc Công, ta tặng cho ngươi vật mà ta trân quý nhất cuộc đời này, hi vọng ngươi sẽ nâng niu nó."


Thanh âm thiếu niên dịu dàng thấm vào ánh trăng, đa tình mà lưu luyến.


Đáng tiếc Lục Chiêu Bạch khó hiểu phong tình.


Hơi rượu xông lên, y ngáp một cái, lúc đảo mắt sang Triệu Vô Sách, nước mắt hơi trào ra: "Tiếc thay, nô gia vô tâm, e là khiến điện hạ thất vọng rồi."


Y vừa nói vừa đẩy Triệu Vô Sách ra, nhấc chân đinh đi về phòng: "Nô gia mệt nhọc, điện hạ cứ tự nhiên."


Triệu Vô Sách quả đúng là tự nhiên thật —— Tự nhiên đi theo Lục Chiêu Bạch vào phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK