• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nynuvola

Lục Chiêu Bạch bóp ngón tay, lúc y nghiêng đầu liếc nhìn hắn, Triệu Vô Sách đang biểu đạt vẻ vui mừng da diết, nói lời cảm tạ: "Tạ ơn phụ hoàng!"

Cái dáng vẻ đó giống hệt như vừa được trời ban ân lớn vậy.

Chỉ là mấy ngón tay để sau lưng của Triệu Vô Sách lại hơi cọ cọ vuốt ve một chút.

Chính là để Lục Chiêu Bạch nhìn cho rõ.

Lục Chiêu Bạch hít sâu một hơi, chà chà ngón tay, mặt không đổi sắc đi ra ngoài.

......

Triệu Mạch không nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, niềm hân hoan mà Triệu Vô Sách dành cho ông ta làm ông ta càng thêm vui vẻ, nói: "Một bộ chữ viết, đáng giá để ngươi mừng rõ như thế sao?"

Ánh mắt ông ta dừng lại nơi chồng tấu chương, tiện tay lấy trong đó ra một quyển số con, mày thoáng nhíu lại: "Trẫm có việc giao cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Triệu Vô Sách ngây ra một lúc, thật thà lắc đầu: "Nhi thần ngu dốt, sợ sẽ phụ lòng mong đợi của bệ hạ."

Hắn từ chối quá quyết đoán, Triệu Mạch quan sát thật kĩ, nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng đã mười bảy rồi, những hoàng tử khác lớn bằng ngươi đều có thể một mình đảm đương công việc riêng, chỉ có ngươi còn đang lười biếng."



Triệu Vô Sách nhìn thấy thất vọng trong mắt ông ta, vội vàng biện giải: "Phụ hoàng bớt giận, nhi thần, nhi thần không có lười biếng, nhi thần mỗi ngày đều tụng kinh cầu phúc cho người."

"Nói như vậy, ngươi còn làm chuyện tốt?"

Triệu Mạch hỉ nộ không hiện, Triệu Vô Sách cúi đầu nói: "Nhi thần vô dụng, nhưng Phật gia dạy phải thành tâm, nhi thần muốn thật tâm cầu phúc cho phụ hoàng có thể sống lâu trăm tuổi."

Triệu Mạch bình tĩnh nhìn hắn, rồi lại nở nụ cười: "Trẫm thế nhưng không biết bản thân lại nuôi lớn một đồ đệ của Phật, ngươi tin phật ư?"

Triệu Vô Sách gật đầu: "Thần phật phù hộ phụ hoàng, nhi thần đương nhiên tin."

Hắn đã mười bảy, nhưng có lẽ ở trong lãnh cung và Tây Tam Viện lâu ngày nên cũng trở nên ngu đần theo.

Triệu Mạch khi còn trẻ chướng mắt nhất loại người này, nhưng giờ già rồi, thật ra có vài phần mềm lòng.

"Trở về đổi một thầy dạy khác, nếu để ngươi tiếp tục học, khéo mấy đứa con ngoan đều vào Phật môn cả."

Triệu Mạch mở miệng làm Triệu Vô Sách có chút hoảng sợ: "Phụ hoàng, nhi thần nói sai rồi."

Triệu Mạch đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Vô Sách, vỗ vỗ vai của hắn: "Chưa từng, trẫm rất vui mừng, có điều chép kinh Phật không thể khiến trẫm sống lâu trăm tuổi, thay trẫm làm ít việc vặt. Ta bớt lâu liền có thể sống lâu thêm."

Triệu Vô Sách chần chờ chớp mắt, nghe được ông ta nói tiếp: "Hay là ngươi vốn không muốn vì trẫm phân ưu giải nạn?"

Triệu Vô Sách nghe xong lập tức cúi đầu: "Nhi thần nguyện vì phụ hoàng máu chảy đầu rơi."

"Đứa trẻ ngoan."

Triệu Mạch khen hắn một câu, nghe được Triệu Vô Sách tò mò hỏi: "Không biết phụ hoàng muốn để cho nhi thần làm gì?"

Giọng nói Triệu Mạch ôn hòa, nhưng lửa giận trong mắt không thể giấu: "Lão Tứ bị người khác hãm hại, bọn họ cảm thấy trẫm già rồi dễ lừa, ai cũng muốn thò một chân. Trẫm không tin được bọn họ, cho nên việc này giao cho ngươi đi tra xét, thế nào?"



Triệu Vô Sách mờ mịt nhìn ông ta, trả lời: "Phụ hoàng bất lão, người đương lúc tráng niên."

Triệu Mạch lại nở nụ cười, sờ đầu của hắn: "Trẫm biết ngươi hiếu thuận, đừng làm cho trẫm thất vọng."

Triệu Vô Sách cúi đầu, sợ sệt nhưng cũng hưng phấn, Triệu Mạch cười, trông thấy Lục Chiêu Bạch đã quay trở lại.

Lục Chiêu Bạch đưa hộp dài đựng bảng chữ mẫu cho Triệu Vô Sách, Triệu Mạch trở về ngồi lên long ỷ, còn cười dặn dò hắn: "Chữ của trẫm cho ngươi, nếu viết theo không tốt, trẫm sẽ hỏi lại ngươi."

Triệu Vô Sách mừng đến đần cả mặt, gật đầu thật mạnh: "Đa tạ phụ hoàng!"

Trong lòng Lục Chiêu Bạch thầm mắng, cái thứ làm bộ làm tịch, nếu không phải y từng trải nghiệm nanh vuốt sắc bén của hắn, e suýt cũng bị lừa như vậy.

Nhưng ngay sau đó, mặt y cứng đờ.

Lúc người này nhận lấy cái hộp, bàn tay lần mò vào cổ tay áo của Lục Chiêu Bạch.

Đảo qua chuỗi ngọc y đeo trên tay, sờ đến xương cổ tay của y.

Rõ ràng ngón tay Triệu Vô Sách hơi lạnh, nhưng Lục Chiêu Bạch lại cảm thấy những chỗ bị hắn đụng vào đều bốc lên một ngọn lửa, thiêu lòng y căng thẳng theo.

Y muốn hất tay người nọ ra, nhưng Triệu Vô Sách không cho y được như ý.

Thậm chí còn quang minh chính đại nắm cổ tay Lục Chiêu Bạch.

Trên mặt Triệu Vô Sách ngược lại là vẻ kinh hoảng thất thố, thanh âm đầy bất an: "Đốc Công không cần hành đại lễ này, ngài là nội thị của phụ hoàng, ta cũng nên tôn kính ngài."

Nhưng Lục Chiêu Bạch lại thấy từ trong mắt hắn tia ác ý rõ mồn một.

Tên khốn kiếp kia dám làm trò trước mặt Triệu Mạch!

Triệu Mạch đã nhìn qua đây, Lục Chiêu Bạch đành phải để hắn nắm tay mình, ép buộc hành lễ: "Điện hạ là quân, nô tài nên cùng ngài chào hỏi."

Y âm thầm nhéo vào kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ của Triệu Vô Sách, tươi cười như lửa đốt: "Bảng chữ mẫu này là tâm ý của Hoàng Thượng, ngài nên trân trọng."

Triệu Vô Sách ăn đau, siết cổ tay y chặt thêm, lúc buông tay thuận tiện nói lời cảm tạ: "Đốc Công dạy dỗ phải."

Hắn rút tay về, ôm hộp dài vào lòng, sau đó đoan chính cáo từ Triệu Mạch: "Phụ hoàng, nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần xin phép lui trước."


Triệu Mạch xua tay, Triệu Vô Sách ôm hộp xoay người, lúc cổ tay áo trượt xuống mấy phân, mơ hồ lộ ra một chuỗi ngọc trắng.


Một khắc trước chuỗi ngọc kia còn nằm trên cổ tay Lục Chiêu Bạch, hiện tại vật đã đổi chủ, chuyển thành đeo trên cổ tay Triệu Vô Sách.


Lục Chiêu Bạch miết đầu ngón tay, dư quang liếc qua nhìn hắn, thấy người nọ đang cười với mình.


Nụ cười của hắn tràn đầy kiêu ngạo đắc ý.


Thứ, chó, má, gì, đây.


============


Có thể bạn sắp biết: từ được dùng nhiều nhất trong bộ này chỉ sau mấy danh xưng chính là "Chó"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK