• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nynuvola

Triệu Vô Sách nỗ lực một đêm, ngày thứ hai thành công làm Lục Chiêu Bạch ngủ tới khi mặt trời lên cao.

Lúc y tỉnh dậy, Triệu Vô Sách đã đi rồi, quần áo được xếp gọn gàng đặt lên mép giường, trên bàn còn để lại một tờ giấy.

"A Bạch nếu nhớ ta thì tỉnh dậy hãy đến tìm ta."

Lục Chiêu Bạch xùy một tiếng, ý cười trong mắt không giấu được.

Bởi vì tờ giấy này mà Lục Chiêu Bạch trì hoãn việc ra cửa cho tới buổi chiều.

Có ý chỉ của hoàng đế, chuyện y ra ngoài trấn an sau thiên tai xem như danh chính ngôn thuận.

Lúc Lục Chiêu Bạch đến, Triệu Vô Sách đang phân cônh công việc cho từng người, đối phương đứng giữa gió lạnh, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, có chút khác biệt với người trong trí nhớ của y.

Lục Chiêu Bạch nhéo đầu ngón tay thầm cười.

Đây mới là gương mặt thật của chó con.

Nhưng chỉ sau vài giây, nét sương giá của hắn biến mất, thay vào đó là trăm hoa đua nở.

"Đốc Công."

Ỷ vào việc không ai dám ngang nhiên giương mắt nhìn mình, hắn khẽ quay sang nhe răng cười với Lục Chiêu Bạch.

Lục Chiêu Bạch lập tức muốn trừng mắt liếc hắn.

"Điện hạ."

Y đi qua hành lễ, tay đã bị Triệu Vô Sách bắt được.

Ống tay áo to rộng, không ai nhìn thấy có người đang lén vuốt ve lòng bàn tay của y.

"Bên ngoài gió lớn, Đốc Công nên vô trong trướng kẻo lạnh."

Tiếng Đốc Công xa cách bao nhiêu, ánh mắt nhìn y giống như đang gọi A Bạch mỗi đêm lưu luyến bấy nhiêu.

Lục Chiêu Bạch không vội đi vào.

Y đến đây làm quan giám sát, nối gót theo bước Triệu Vô Sách.

Trong kinh thành không đủ chỗ, nạn dân tạm thời được chuyển đến ngoài thành cách đó không xa, lúc Lục Chiêu Bạch tới nơi, thấy ở đây mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng vẫn khá trật tự.

Triệu Vô Sách đã rất tận tâm, xử lý mọi thứ thỏa đáng.

Nghe thấy Lục Chiêu Bạch khen mình, Triệu Vô Sách nếu có đuôi đã xoay tít mù rồi, biểu tình vui tươi hớn hở nói: "Là bổn phận mà thôi."

Nhưng chờ khi vắng bóng thưa người, hắn liền lộ nguyên hình.

"Vậy là A Bạch không nhớ ta rồi, tới trễ như vậy."

Mới vào trong trướng, Triệu Vô Sách đã ôm y làm nũng cọ cọ.

Ở bên ngoài gió lạnh thổi, chóp mũi hắn vẫn còn lạnh, nhưng kề cận bên Lục Chiêu Bạch thế này, lại không ai có cảm giác ghét bỏ ai.

Lục Chiêu Bạch không đẩy hắn ra, chỉ nhíu mày: "Bên ngoài còn có người."

"Không sao, bọn họ không dám tiến vào."

Ôm y, Triệu Vô Sách cảm giác trái tim dâng trào, hắn dụi dụi làm nũng như cún, cũng khiến Lục Chiêu Bạch trở nên mềm lòng.

"Không ra thể thống gì."

Cảm xúc xa lạ nháy mắt bị một cái ôm xóa tan, Lục Chiêu Bạch rũ mắt, che khuất ý cười nơi đáy mắt.

Chạng vạng trời lại hạ tuyết, Triệu Vô Sách dùng quãng thời gian này giải quyết mọi việc đâu vào đó, sắp xếp cẩn thận, dặn dò người nếu có động tĩnh lạ thường nào đều phải báo cho hắn ngay lập tức, sau đó mới dẫn Lục Chiêu Bạch đi.

Nhưng bọn họ không hồi cung.

"Chỗ này cách hoàng thành quá xa, Đốc Công nếu đã giám sát thì phải tận tâm tới cùng mới phải."

Hắn lấy cớ này, bắt Lục Chiêu Bạch đến nơi ở tạm thời của mình, còn nói hoa mỹ là thuận tiện ở gần dễ xử lí công sự.

Lục Chiêu Bạch chỉ khẽ nhéo ngón tay hắn, bản thân vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Nơi bọn họ đặt chân đến là một tiểu viện dưới chân núi, tuyết rơi rất nhiều, trong viện trồng một cây mai đang nở rực rỡ.

Lục Chiêu Bạch chẳng qua chỉ nhìn nhiều mấy lần, Triệu Vô Sách lập tức nổi hứng thú: "Ăn cơm tối xong, ta dẫn ngươi đi xem hoa mai nhé?"

Lục Chiêu Bạch mới không cần đi: "Lạnh lắm, điện hạ tự đi đi."

"Đạp tuyết tìm mai, phong vị rất khác, A Bạch không đi sẽ đáng tiếc lắm."

Hắn hứng thú bừng bừng muốn đi, chờ ăn xong cơm, đu đu bám bám, cuối cùng dắt được người ra sau núi. Truyện Huyền Huyễn

Đường núi gập ghềnh, Triệu Vô Sách cầm theo một chiếc đèn phòng gió, bảo bọc Lục Chiêu Bạch trong lồng ngực.

Gió lớn nhưng không có chút nào thổi đến y.

Hắn không có gạt người.

Sau núi quả thật có một rừng mai, đỏ rực rỡ, trong bóng đêm rừng mai như bị nhuộm thuốc màu, lốm đốm li ti phản chiếu dưới ánh đèn dầu, tựa hồ tiên cảnh nhân gian.

Xa xa dưới chân núi là ánh đèn của vạn căn nhà khác, màn đêm âm u, duy chỉ có chiếc đèn này gần ngay trước mắt.

Còn có người nọ.

Đứng sóng vai với y, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay y.

Lục Chiêu Bạch cúi đầu, nhìn nam nhân đang nắm tay mình, nhẹ nhàng nắm trả.

Triệu Vô Sách chợt nghiêng đầu nhìn qua: "Làm sao thế?"

Án mắt Lục Chiêu Bạch nhàn nhạt: "Hoa nở khá đẹp."

Bên môi y là ý cười như có như không, Triệu Vô Sách bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn kéo người vào lòng, hỏi y: "Ta thì sao? Ta thế nào?"

Triệu Vô Sách giống như một cái bếp lò tự nhiên, vòng ôm của hắn ấm áp, thay y ngăn cản gió lạnh.

Tay Lục Chiêu Bạch chống lên ngực hắn, nhẹ giọng đáp: "Tạm được."

Nhưng khi trời về khuya, Triệu Vô Sách lại bức bách y phải nói ra một đáp án khác.

"Hiện tại A Bạch cảm thấy như thế nào?"

Lục Chiêu Bạch bị bắt cưỡi trên người hắn, toàn thân run rẩy, ngón tay ướt đẫm thấm mồ hôi, thanh âm cũng đầy nghẹn ngào.

"Triệu Vô Sách, ngươi khốn kiếp......"

Hơi thở của y gấp gáp, giữa những tiếng nức nở hỗ loạn, Triệu Vô Sách nằm trên giường, bàn tay đặt sẵn nơi eo y, cố tình hướng về trước đâm thúc.

"Khốn kiếp như này à?"

Mông thịt mềm mại bị bóp ra dấu ngón tay hồng hồng, tựa hồ đóa mai vừa ngắm lúc hoàng hôn.

Triệu Vô Sách nhìn mà thèm, giơ tay giữ gáy y, kéo người xuống.

"Ưm......"

Cả người Lục Chiêu Bạch mềm nhũn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đối phương: "Không, quá, quá sâu."

Nghe y ngâm nga, mang theo chút ý tứ chống trả, vách trong ẩm ướt lại kẹp người vô cùng chặt.

Triệu Vô Sách hít thở không xong, ngậm lấy cánh môi y gặm cắn, động tác càng thêm tàn nhẫn: "Sâu không tốt à? A Bạch còn đang sướng chảy nước kìa."

Như thể để chứng minh lời mình nói, Triệu Vô Sách bắt lấy tay y sờ xuống chỗ giao hợp của hai bọn họ.

Ướt đẫm, dính nhớp, tựa hồ trái đào bị bóp nát, chảy ra nước mật đầm đìa.

Lục Chiêu Bạch muốn rút tay về, lại bị Triệu Vô Sách tóm gọn, ngay sau đó chợt nghe thấy y kêu rên: "Không...... A......"

Ngón tay bị dẫn dắt đút vào hậu huyệt, nếp nhăn căng ra, mềm mại lại ướt nóng, còn chạm tới dục vọng trướng to kia.

Khoái cảm chồng chất cộng thêm nỗi sợ rách ra khiến y lo lắng không yên: "Sắp, sắp hỏng rồi. Triệu ——"

Lời nói của y bị hắn cắn nuốt trong miệng, Triệu Vô Sách bỗng nhiên ngồi dậy, tay đỡ sau gáy y, cắn mút đầu lưỡi đối phương dồn dập như bão tố.

dương v*t cắm vào trong cơ thể Lục Chiêu Bạch, vừa nhanh vừa sâu, cùng y hợp thành một.

Lục Chiêu Bạch bị ném lên chín tầng mây rồi rơi xuống đáy biển.

Hai chân y không có chỗ tựa, chỉ có thể vòng qua quắp chặt eo thủ phạm.


Đây là tấm gỗ duy nhất của y.


Mãi tới khi pháo hoa trước mắt nổ tung, tỏa sáng rực rỡ, Lục Chiêu Bạch nghe thấy có người đang thì thầm bên tai.


"A Bạch của ta."


Lục Chiêu Bạch vô thức ôm lấy cổ hắn, người như bị vớt ra từ trong nước. Đuôi mắt y phiếm hồng, thanh âm khàn khàn. Lồng ngực căng tràn khiến y nghẹn ngào mở miệng.


"Ưm, của ngươi."


Trái tim trôi dạt khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ chỗ về.


Chỗ về ấy tên là Triệu Vô Sách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK