Vết đâm xuyên tâm này chính là cái giá phải trả, trả cho sự mâu thuẫn, trả cho bản chất vẫn quá yếu mềm, trả cho niềm hy vọng viễn vông, trả cho sự tự cao kiêu ngạo rằng đã chiếm trọn được tim yêu của người ấy, và rằng An Tư sẽ chẳng thể nào đành đoạn xuống tay hạ sát mình, cắt đứt đi chữ ân tình còn chưa trọn vẹn.
- Tại sao người giết ta lại là nàng?
Từ từ xoay lưng lại, mặt đối mặt cùng dung nhan ngỡ như đã quá đỗi thân quen, ấy vậy mà bây giờ lại tựa hồ chưa từng quen biết.
An Tư khuỵ chân trên sàn lạnh ngắt, môi nàng cười mà lệ đổ hơn mưa.
- Vậy tại sao người tàn phá lăng miếu tổ tông của thiếp lại là nàng? Thiếp những tưởng chúng ta đã nói đôi bên phân thắng bại trên chiến trường, vậy thì tại sao lại làm thế? Đó là...phụ hoàng và mẫu phi của thiếp mà...
Thuyết Hoan bật cười, tiếng cười mang theo tia máu chảy ra khóe miệng.
- Nếu ta nói chưa từng làm hay ra lệnh cho ai, liệu nàng có tin?
An Tư hoa dung lưu lệ ngẩng mặt nhìn lên Thuyết Hoan, mà người kia cũng đang đơn bạc nhìn lại nàng. Sự thật? Sự thật là gì bây giờ có còn quan trọng nữa hay không khi chính tay nàng đã đâm sâu cây trâm vàng tẩm độc vào nàng ấy?
Có lẽ dù sự thật là gì cũng không đáng để tâm nữa, cũng giống như cuộc chiến này vốn dĩ từ ban đầu đã là vô nghĩa.
Thuyết Hoan khom người kéo tay An Tư đứng dậy, lực đạo tuy không tính là mạnh nhưng vẫn khiến cổ tay nàng ê ẩm đau.
- Ta đã cược với chính mình rằng An Tiểu Tư sẽ không giết chết ta! Vì nàng...đã lùi không biết bao nhiêu bước, vì nàng...rõ ràng thấy bẫy vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào. Tại sao đến cuối cùng người giết ta lại là nàng? Tại sao!?
Đôi mắt Thuyết Hoan đỏ au, vì phẫn nộ mà long lên sòng sọc, phảng phất trong đó vẫn là bóng hình An Tư dường như chưa từng thay đổi.
- Thiếp còn có thể lựa chọn sao? Gió ngựa Nguyên Mông đã giẫm đạp lên giang sơn Đại Việt, bách tính ly loạn lầm than, mộ phần gia tộc thiếp bị đập phá tan tành thành từng mảnh, thây chất thành núi, máu chảy thông dòng, tiếng oán than gào khóc vang động khắp cả trời Nam. Trong mỗi giấc mơ thiếp đều luôn ám ảnh, nếu còn có cách khác thì thiếp đã làm, nếu được quyền lựa chọn thì thiếp đã chọn, nhưng hỡi ơi...tình cảm lứa đôi liệu có sánh bằng muôn dân?
Đoạn, An Tư bật cười, tràng cười mang theo nỗi chua xót đắng cay vô cùng tận, như mỉa mai cho chính bản thân mình và cho cả thế cuộc đảo điên. Thuyết Hoan cũng cười, cười đến mức bật ra thổ huyết, An Tư đỡ lấy nàng, dung nhan tinh khôi trong làn hồng y cứ tựa thuở ban đầu sơ kiến.
Nàng run rẩy, không biết vì chất độc đang lan nhanh hay vì quá ư tức giận. Chậm chạp vươn tay vuốt ve gò má An Tư đẫm lệ.
- An Tư công chúa...thật xinh đẹp, nhan sắc của nàng thật đáng sợ, tình yêu của nàng...thật đáng sợ! Một nụ cười của nàng đã phá tan vạn đại quân Nguyên, nàng trọn đạo với non sông rồi nhưng lại chẳng nghĩ chẳng thương giữa hai ta cũng đạo phu tùng!
An Tư lau đi vết máu vương trên môi nàng, cử chỉ vẫn dịu dàng đằm thắm, rồi nàng ấy mỉm cười, lòng bàn tay siết chặt lấy cây trâm vàng oan nghiệt.
- Tất cả kết thúc rồi Hoan nhi, chúng ta được giải thoát rồi, đường hoàng tuyền có An Tiểu Tư cùng nàng bước.
Dứt lời, An Tư giơ cao trâm vàng hướng thẳng phía yết hầu bản thân đâm xuống. Nàng đã quyết tâm đến vậy, muốn cùng theo Thuyết Hoan tuẫn tiết dưới hoang mồ, nhưng người kia dĩ nhiên không để nàng đạt thành ý nguyện, đem trâm vàng giằng co đoạt lấy, có điều An Tư cũng không nhường bước.
- NÀNG ĐIÊN RỒI À? MAU DỪNG TAY!
- Thiếp không điên, thiếp làm tròn phận sự với nước non rồi, GIỜ AN TƯ MUỐN THEO NÀNG!
- TA KHÔNG CẦN! TA KHÔNG CẦN!!!
Nếu Thuyết Hoan không trúng một nhát đâm tẩm độc thì hẳn rất dễ dàng để đoạt được hung khí nguy hiểm ấy khỏi tay An Tư, nhưng giờ đây chính hơi thở của mình nàng còn cảm thấy đảo lộn khó thông thì nói chi đến giành giật. Loạn thất bát tao một hồi, cả lều trướng biến thành mớ hỗn độn xáo trộn thì Thuyết Hoan mới thành công chế trụ được An Tư nằm trên mặt đất. Đè nàng ấy dưới thân, nàng tận sức khoá giữ đôi bàn tay rướm máu của An Tư trên đỉnh đầu.
Từng nhịp từng nhịp thở hổn hển, đang lăn dài trên gương mặt kia không biết là mồ hôi hay nước mắt.
- ...Ta không cần nàng theo ta, kể từ khoảnh khắc nàng xuống tay hạ sát bổn vương thì đã...không còn tư cách đó...
"Không còn tư cách đó? Cả ngay chết theo nàng, An Tư cũng không còn tư cách sao?..."
Lợi dụng thời điểm An Tư đang chết lặng Thuyết Hoan liền bật dậy bẻ gãy trâm vàng vứt bỏ đi mất rồi nàng lớn tiếng hô to truy gọi quân binh đến. Liền đó nghe động, Hạnh cô cô cùng Tiểu Thi cũng hối hả chạy tới, đập vào mắt cả hai chính là hình ảnh An Tư nằm trên đất thất thần như cái xác không hồn.
Toán binh lính mang gươm mang kích xông vào đã sẵn sàng nghênh chiến với bất cứ kẻ thích khách nào hiện diện nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ có vương tử cùng vương phi của họ không biết vừa xảy ra chuyện gì mà trông có vẻ căng thẳng vô cùng.
- Người đâu, bắt giữ An Tư công chúa và Tiểu Thi lại cho ta!
Quân lệnh vừa dứt, toán binh lính mấy mươi người liền lôi An Tư bắt giữ lấy, họ cũng khoá tay Tiểu Thi trước sự ngỡ ngàng của nàng ấy.
- Thuyết Hoan, ngươi làm gì vậy hả!?...Công chúa, người mau nói gì đi, sao có thể lặng im để bị bắt giữ thế chứ!!!?
Sức của Tiểu Thi thử hỏi làm sao chống lại binh sĩ Nguyên Mông lưng hùm eo gấu? Mặc kệ nàng chống cự, Thuyết Hoan ánh mắt trước sau chưa từng rời khỏi dáng vẻ suy sụp của An Tư.
Lệ trên hoa dung của nàng ấy đã khô, duy chỉ có lệ lòng là còn đẫm ướt, cơn mưa tình dở dang này sẽ không bao giờ dứt được, nó sẽ là nỗi bi ai thiên thu không cát bụi thời gian nào có thể khỏa lấp.
Nàng ấy từng là châu ngọc trong vòng tay nàng, là vết chu sa thấm màu ân ái, là nét dịu dàng duy nhất giữa cuộc đao binh. Nàng biết mối tình này có khởi không có trọn nhưng vẫn đợi chờ một điều viển vông khó tỏ, đáng tiếc mộng tỉnh thì tình tan, ép buộc cả hai phải thoát khỏi giấc mơ quyến luyến để nhìn nhận thực tế là cảnh tượng ngươi thù ta nghịch.
Độc phát công tâm khiến cho Thuyết Hoan thổ huyết, nàng tựa hồ có thể đổ ập ngã xuống bất cứ lúc nào, An Tư đứng đó, thấy người ấy loạng choạng chật vật nhưng chính mình dù vươn tay vẫn không thể đỡ lấy được nữa, không còn tư cách, lòng nát tan kể chi cho xiết mối duyên tàn.
Hạnh cô cô vội đỡ Thuyết Hoan, để nàng dựa vào thân mình, cô ấy khép mắt như đã sớm nhìn ra được kết cục này và không còn đủ sức để chứng kiến thêm nữa, hít vào một hơi thật sâu kín, đè nén chất giọng đang lạc đi không biết vì nghẹn ngào hay do tức giận.
- Người có đau lắm không? Chịu khó một chút, cô cô lập tức kêu quân y đến chữa trị cho người ngay.
Thuyết Hoan khẽ cười lắc đầu, giọng nàng thều thào như kẻ sắp sửa đứt hơi, từng thanh âm khó nhọc phát ra cứa vào lồng tim Hạnh cô cô từng nhát đau rát.
- Không cần đâu, cô cô...Hoan nhi làm người thất vọng rồi, con...xin lỗi...
Dùng cái ôm của mẫu tử thâm tình mà ôm lấy nàng, Hạnh cô cô không trách nàng, cũng không trách An Tư, chỉ là cô ấy không muốn nhìn đến người nữ tử đã làm hại Hoan nhi của mình nữa, một giây một khắc cũng không muốn nhìn tới nữa.
Thuyết Hoan không thể tự mình đứng thẳng, đành bám vào cánh tay Hạnh cô cô, dụng tận sức lực nhích từng bước ngắn đến đối diện trước mặt An Tư, nàng chua xót hỏi, hỏi một câu hỏi tự mình còn cảm thấy nực cười.
- Nàng đã từng yêu ta chưa?
An Tư nhìn nàng, nhìn thẳng vào ánh mắt vẫn phảng phất thu ba, chứa đựng trong đó vẫn là bóng dáng mình tựa hồ chưa từng thay đổi.
- Đã yêu, vẫn yêu, và sẽ không bao giờ ngừng yêu.
Nghe vậy, Thuyết Hoan bật cười thành tiếng, ngẩng mặt lên trời mà cười ra nước mắt.
- Đời này kiếp này có được trái tim An Tư hoàng quốc muội chính là vinh quang của ta, bổn vương không thua, bổn vương vẫn là người chiến thắng! Hahaha...
Nói đoạn, Thuyết Hoan lại trầm ngâm, mất đôi ba giây khắc mới nheo mắt, lại hỏi An Tư.
- Hy sinh tình yêu của chúng ta, Đại Việt của nàng đã nhận được những gì trong cuộc chiến này?
An Tư không muốn nói, nàng mím môi hổ thẹn, "Hy sinh tình yêu của chúng ta"...lời lẽ nghe sao mà nghiệt cay đến vậy.
- Nói đi An Tư, nói cho ta biết.
- ...Ta...được rồi, ta sẽ nói. Đêm nay, nhị vị tướng quân Trần Quang Khải, Trần Quốc Tuấn sẽ thu về Chương Dương Độ và Hàm Tử Quan, sớm thôi Hoài văn hầu Trần Quốc Toản sẽ chiếm được vùng Tây Kết, và...tướng quân Phạm Ngũ Lão sẽ đánh đuổi quân Nguyên mang thành Vạn Kiếp trở về tay Đại Việt!
- Hoá ra là vậy à?
- Hoan nhi...
Nàng cảm thấy có thứ gì đó trong lòng ngực đang bị nén nghẹn lại, vì một tiếng ho đem máu đỏ trào ra, dường như có lau bao nhiêu lần cũng không thể ngừng xuất huyết, vậy thì mất công làm chi nữa? Nàng giữ tay Hạnh cô cô, khe khẽ lắc đầu.
Vừa đó có tên binh sĩ một thân khôi giáp tả tơi, vẻ mặt thất đảm hồn kinh chạy vào quỳ mợp dưới chân Thuyết Hoan trình tấu, giọng hắn rẩy run mang theo nỗi kinh hoàng trong từng câu chữ.
- Kh..khải bẩm đại vương, có hung tin cấp báo từ chiến trường, tướng quân T..Toa Đô đã bị tướng soái nhà Trần chém...chém rơi đầu...
Ha?...Toa Đô đã...? Tựa hồ có tia sét giáng xuống ngang tai, Thuyết Hoan lao tới xách cổ tên binh sĩ lên quát lớn.
- Ngươi nói cái gì!? Toa Đô bị chém rơi đầu!? K..không...không thể nào...!!!
Chưa kịp dứt cơn chấn động thì lại có thêm một binh sĩ khác tả tơi không kém người kia, máu loang đầy mặt như quỷ sứ mới ngoi lên từ bể máu ngục A Tỳ hớt hải lảo đảo chạy vào, hắn gào lên bằng chất giọng khan đặc.
- Cấp báo cấp báo, ngoài chiến tuyến có tin gửi về...bẩm đ..đại vương...toàn bộ chiến thuyền đã bị đánh chìm trên sông Bạch Đằng rồi!!!...Bây giờ đại quân Việt quốc đang phá trận công thành thỉnh đại vương ban lệnh điều động tam quân!
Thuyết Hoan kinh tâm, buông vội binh sĩ trong tay mà chộp lấy người còn lại, tầm mắt nàng như hoa đi, loang lổ và ngã nghiêng.
- Ô Mã Nhi, Ô Mã Nhi thì sao!? Ô Mã Nhi thế nào!!!?
Tên binh lính tội nghiệp bị siết lấy, đau đến mức cắn răng nín nhịn, bật ra tiếng đáp.
- ...Thưa...tướng quân Ô Mã Nhi đã tử chiến sa trường rồi...
Tự dưng, bên tai nàng văng vẳng nghe như có lời cố nhân vọng về, giọng quen thuộc cứ tựa hồ mới ở đâu đây.
"Nếu mạc tướng vì quốc vong thân, liệu rằng có khẩn xin được một vị trí nhỏ nhoi trong tim ngài, để lúc nào đó khi trà dư tửu hậu được nhắc nhớ về dẫu chỉ là thoáng qua hay không?"
"Nếu mạc tướng vì quốc vong thân...nếu mạc tướng vì quốc vong thân..."
Nàng hít vào một hơi, dùng toàn bộ khí lực đối diện trước những ánh mắt tràn đầy hy vọng lẫn thất vọng hướng về phía mình, trong đó có cả Hạnh cô cô, rồi nàng chỉ tay về phía một vị tướng quân người Trung Nguyên, ra lệnh.
- Ngươi hộ tống vương phi cùng nô tì thiếp thân của nàng rời xa doanh trại đến bến Nhĩ Hà, bằng mọi cách phải đưa nàng an toàn về bên hoàng gia họ Trần, rõ chưa!
Tướng quân kia bề ngoài là một thiếu niên lang nhưng đôi mắt sáng ngời ánh lên chí khí, hướng phía Thuyết Hoan chấp tay thành quyền.
- Vương tử yên tâm, mạc tướng dù cho vong mạng vẫn sẽ bảo hộ vương phi an toàn đến cùng.
Dứt lời liền nắm tay An Tư và Tiểu Thi kéo đi mặc cho hai nàng vùng vẫy, Tiểu Thi không hiểu chuyện gì bèn gào lên với Thuyết Hoan.
- Ngươi định làm gì!? Ngươi muốn đưa công chúa đi đâu!
Thuyết Hoan nhạt môi cười.
- Đưa hai ngươi trở về nhà.
An Tư dĩ nhiên không đồng thuận, nàng dù táng mạng vẫn nhất quyết ở lại bên cạnh Thuyết Hoan.
- Hoan nhi, làm ơn đi mà...thiếp biết nàng oán hận vô cùng nhưng hãy để thiếp cùng chung bên nàng gánh chịu...
- Ngươi không có tư cách, vì ngươi mà Toa Đô và Ô Mã Nhi đã chết, ta cũng sắp chết là bởi vì một tay ngươi ban thưởng. Kết thúc rồi An Tư! Ân tình ngươi trao hoá ra cũng chỉ đến vậy, dù xuống hoàng tuyền cũng không mong gặp lại ngươi để càng thêm chướng mắt, cút đi cho ta!
"Toa Đô và Ô Mã Nhi đã chết rồi sao!...Nàng ấy nói không muốn gặp lại mình, nàng ấy nói nhìn thấy mình chỉ càng thêm chướng mắt, vậy thì...còn mặt mũi chi nữa để tiếp tục ở lại làm bận lòng bạn tình chung...còn mặt mũi chi nữa...? Lần này vĩnh cách ắt đã là tử biệt..."
An Tư tận hết sức lực giật tay tướng quân kia chạy tới bên đông sàn ôm lấy chú cún bông hôm nào người ấy đã may cho mình, siết chặt nó trong vòng tay như chính sinh mệnh mình đã dồn hết vào bên trong thứ vô tri vô giác ấy.
Vừa đúng lúc đó, từ bên ngoài vọng vào là muôn vạn tiếng hô hào vang dậy khắp cả một vùng non sông, trận kịch chiến đã dần đến hồi kết, lửa khói mịt mù như chốn địa ngục trần gian. Quân Đại Việt đã công thành, chỉ chờ đến lúc đem Thoát Hoan phanh thây xẻ thịt rửa sạch mối hận xâm lăng.
- Tại sao người giết ta lại là nàng?
Từ từ xoay lưng lại, mặt đối mặt cùng dung nhan ngỡ như đã quá đỗi thân quen, ấy vậy mà bây giờ lại tựa hồ chưa từng quen biết.
An Tư khuỵ chân trên sàn lạnh ngắt, môi nàng cười mà lệ đổ hơn mưa.
- Vậy tại sao người tàn phá lăng miếu tổ tông của thiếp lại là nàng? Thiếp những tưởng chúng ta đã nói đôi bên phân thắng bại trên chiến trường, vậy thì tại sao lại làm thế? Đó là...phụ hoàng và mẫu phi của thiếp mà...
Thuyết Hoan bật cười, tiếng cười mang theo tia máu chảy ra khóe miệng.
- Nếu ta nói chưa từng làm hay ra lệnh cho ai, liệu nàng có tin?
An Tư hoa dung lưu lệ ngẩng mặt nhìn lên Thuyết Hoan, mà người kia cũng đang đơn bạc nhìn lại nàng. Sự thật? Sự thật là gì bây giờ có còn quan trọng nữa hay không khi chính tay nàng đã đâm sâu cây trâm vàng tẩm độc vào nàng ấy?
Có lẽ dù sự thật là gì cũng không đáng để tâm nữa, cũng giống như cuộc chiến này vốn dĩ từ ban đầu đã là vô nghĩa.
Thuyết Hoan khom người kéo tay An Tư đứng dậy, lực đạo tuy không tính là mạnh nhưng vẫn khiến cổ tay nàng ê ẩm đau.
- Ta đã cược với chính mình rằng An Tiểu Tư sẽ không giết chết ta! Vì nàng...đã lùi không biết bao nhiêu bước, vì nàng...rõ ràng thấy bẫy vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào. Tại sao đến cuối cùng người giết ta lại là nàng? Tại sao!?
Đôi mắt Thuyết Hoan đỏ au, vì phẫn nộ mà long lên sòng sọc, phảng phất trong đó vẫn là bóng hình An Tư dường như chưa từng thay đổi.
- Thiếp còn có thể lựa chọn sao? Gió ngựa Nguyên Mông đã giẫm đạp lên giang sơn Đại Việt, bách tính ly loạn lầm than, mộ phần gia tộc thiếp bị đập phá tan tành thành từng mảnh, thây chất thành núi, máu chảy thông dòng, tiếng oán than gào khóc vang động khắp cả trời Nam. Trong mỗi giấc mơ thiếp đều luôn ám ảnh, nếu còn có cách khác thì thiếp đã làm, nếu được quyền lựa chọn thì thiếp đã chọn, nhưng hỡi ơi...tình cảm lứa đôi liệu có sánh bằng muôn dân?
Đoạn, An Tư bật cười, tràng cười mang theo nỗi chua xót đắng cay vô cùng tận, như mỉa mai cho chính bản thân mình và cho cả thế cuộc đảo điên. Thuyết Hoan cũng cười, cười đến mức bật ra thổ huyết, An Tư đỡ lấy nàng, dung nhan tinh khôi trong làn hồng y cứ tựa thuở ban đầu sơ kiến.
Nàng run rẩy, không biết vì chất độc đang lan nhanh hay vì quá ư tức giận. Chậm chạp vươn tay vuốt ve gò má An Tư đẫm lệ.
- An Tư công chúa...thật xinh đẹp, nhan sắc của nàng thật đáng sợ, tình yêu của nàng...thật đáng sợ! Một nụ cười của nàng đã phá tan vạn đại quân Nguyên, nàng trọn đạo với non sông rồi nhưng lại chẳng nghĩ chẳng thương giữa hai ta cũng đạo phu tùng!
An Tư lau đi vết máu vương trên môi nàng, cử chỉ vẫn dịu dàng đằm thắm, rồi nàng ấy mỉm cười, lòng bàn tay siết chặt lấy cây trâm vàng oan nghiệt.
- Tất cả kết thúc rồi Hoan nhi, chúng ta được giải thoát rồi, đường hoàng tuyền có An Tiểu Tư cùng nàng bước.
Dứt lời, An Tư giơ cao trâm vàng hướng thẳng phía yết hầu bản thân đâm xuống. Nàng đã quyết tâm đến vậy, muốn cùng theo Thuyết Hoan tuẫn tiết dưới hoang mồ, nhưng người kia dĩ nhiên không để nàng đạt thành ý nguyện, đem trâm vàng giằng co đoạt lấy, có điều An Tư cũng không nhường bước.
- NÀNG ĐIÊN RỒI À? MAU DỪNG TAY!
- Thiếp không điên, thiếp làm tròn phận sự với nước non rồi, GIỜ AN TƯ MUỐN THEO NÀNG!
- TA KHÔNG CẦN! TA KHÔNG CẦN!!!
Nếu Thuyết Hoan không trúng một nhát đâm tẩm độc thì hẳn rất dễ dàng để đoạt được hung khí nguy hiểm ấy khỏi tay An Tư, nhưng giờ đây chính hơi thở của mình nàng còn cảm thấy đảo lộn khó thông thì nói chi đến giành giật. Loạn thất bát tao một hồi, cả lều trướng biến thành mớ hỗn độn xáo trộn thì Thuyết Hoan mới thành công chế trụ được An Tư nằm trên mặt đất. Đè nàng ấy dưới thân, nàng tận sức khoá giữ đôi bàn tay rướm máu của An Tư trên đỉnh đầu.
Từng nhịp từng nhịp thở hổn hển, đang lăn dài trên gương mặt kia không biết là mồ hôi hay nước mắt.
- ...Ta không cần nàng theo ta, kể từ khoảnh khắc nàng xuống tay hạ sát bổn vương thì đã...không còn tư cách đó...
"Không còn tư cách đó? Cả ngay chết theo nàng, An Tư cũng không còn tư cách sao?..."
Lợi dụng thời điểm An Tư đang chết lặng Thuyết Hoan liền bật dậy bẻ gãy trâm vàng vứt bỏ đi mất rồi nàng lớn tiếng hô to truy gọi quân binh đến. Liền đó nghe động, Hạnh cô cô cùng Tiểu Thi cũng hối hả chạy tới, đập vào mắt cả hai chính là hình ảnh An Tư nằm trên đất thất thần như cái xác không hồn.
Toán binh lính mang gươm mang kích xông vào đã sẵn sàng nghênh chiến với bất cứ kẻ thích khách nào hiện diện nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ có vương tử cùng vương phi của họ không biết vừa xảy ra chuyện gì mà trông có vẻ căng thẳng vô cùng.
- Người đâu, bắt giữ An Tư công chúa và Tiểu Thi lại cho ta!
Quân lệnh vừa dứt, toán binh lính mấy mươi người liền lôi An Tư bắt giữ lấy, họ cũng khoá tay Tiểu Thi trước sự ngỡ ngàng của nàng ấy.
- Thuyết Hoan, ngươi làm gì vậy hả!?...Công chúa, người mau nói gì đi, sao có thể lặng im để bị bắt giữ thế chứ!!!?
Sức của Tiểu Thi thử hỏi làm sao chống lại binh sĩ Nguyên Mông lưng hùm eo gấu? Mặc kệ nàng chống cự, Thuyết Hoan ánh mắt trước sau chưa từng rời khỏi dáng vẻ suy sụp của An Tư.
Lệ trên hoa dung của nàng ấy đã khô, duy chỉ có lệ lòng là còn đẫm ướt, cơn mưa tình dở dang này sẽ không bao giờ dứt được, nó sẽ là nỗi bi ai thiên thu không cát bụi thời gian nào có thể khỏa lấp.
Nàng ấy từng là châu ngọc trong vòng tay nàng, là vết chu sa thấm màu ân ái, là nét dịu dàng duy nhất giữa cuộc đao binh. Nàng biết mối tình này có khởi không có trọn nhưng vẫn đợi chờ một điều viển vông khó tỏ, đáng tiếc mộng tỉnh thì tình tan, ép buộc cả hai phải thoát khỏi giấc mơ quyến luyến để nhìn nhận thực tế là cảnh tượng ngươi thù ta nghịch.
Độc phát công tâm khiến cho Thuyết Hoan thổ huyết, nàng tựa hồ có thể đổ ập ngã xuống bất cứ lúc nào, An Tư đứng đó, thấy người ấy loạng choạng chật vật nhưng chính mình dù vươn tay vẫn không thể đỡ lấy được nữa, không còn tư cách, lòng nát tan kể chi cho xiết mối duyên tàn.
Hạnh cô cô vội đỡ Thuyết Hoan, để nàng dựa vào thân mình, cô ấy khép mắt như đã sớm nhìn ra được kết cục này và không còn đủ sức để chứng kiến thêm nữa, hít vào một hơi thật sâu kín, đè nén chất giọng đang lạc đi không biết vì nghẹn ngào hay do tức giận.
- Người có đau lắm không? Chịu khó một chút, cô cô lập tức kêu quân y đến chữa trị cho người ngay.
Thuyết Hoan khẽ cười lắc đầu, giọng nàng thều thào như kẻ sắp sửa đứt hơi, từng thanh âm khó nhọc phát ra cứa vào lồng tim Hạnh cô cô từng nhát đau rát.
- Không cần đâu, cô cô...Hoan nhi làm người thất vọng rồi, con...xin lỗi...
Dùng cái ôm của mẫu tử thâm tình mà ôm lấy nàng, Hạnh cô cô không trách nàng, cũng không trách An Tư, chỉ là cô ấy không muốn nhìn đến người nữ tử đã làm hại Hoan nhi của mình nữa, một giây một khắc cũng không muốn nhìn tới nữa.
Thuyết Hoan không thể tự mình đứng thẳng, đành bám vào cánh tay Hạnh cô cô, dụng tận sức lực nhích từng bước ngắn đến đối diện trước mặt An Tư, nàng chua xót hỏi, hỏi một câu hỏi tự mình còn cảm thấy nực cười.
- Nàng đã từng yêu ta chưa?
An Tư nhìn nàng, nhìn thẳng vào ánh mắt vẫn phảng phất thu ba, chứa đựng trong đó vẫn là bóng dáng mình tựa hồ chưa từng thay đổi.
- Đã yêu, vẫn yêu, và sẽ không bao giờ ngừng yêu.
Nghe vậy, Thuyết Hoan bật cười thành tiếng, ngẩng mặt lên trời mà cười ra nước mắt.
- Đời này kiếp này có được trái tim An Tư hoàng quốc muội chính là vinh quang của ta, bổn vương không thua, bổn vương vẫn là người chiến thắng! Hahaha...
Nói đoạn, Thuyết Hoan lại trầm ngâm, mất đôi ba giây khắc mới nheo mắt, lại hỏi An Tư.
- Hy sinh tình yêu của chúng ta, Đại Việt của nàng đã nhận được những gì trong cuộc chiến này?
An Tư không muốn nói, nàng mím môi hổ thẹn, "Hy sinh tình yêu của chúng ta"...lời lẽ nghe sao mà nghiệt cay đến vậy.
- Nói đi An Tư, nói cho ta biết.
- ...Ta...được rồi, ta sẽ nói. Đêm nay, nhị vị tướng quân Trần Quang Khải, Trần Quốc Tuấn sẽ thu về Chương Dương Độ và Hàm Tử Quan, sớm thôi Hoài văn hầu Trần Quốc Toản sẽ chiếm được vùng Tây Kết, và...tướng quân Phạm Ngũ Lão sẽ đánh đuổi quân Nguyên mang thành Vạn Kiếp trở về tay Đại Việt!
- Hoá ra là vậy à?
- Hoan nhi...
Nàng cảm thấy có thứ gì đó trong lòng ngực đang bị nén nghẹn lại, vì một tiếng ho đem máu đỏ trào ra, dường như có lau bao nhiêu lần cũng không thể ngừng xuất huyết, vậy thì mất công làm chi nữa? Nàng giữ tay Hạnh cô cô, khe khẽ lắc đầu.
Vừa đó có tên binh sĩ một thân khôi giáp tả tơi, vẻ mặt thất đảm hồn kinh chạy vào quỳ mợp dưới chân Thuyết Hoan trình tấu, giọng hắn rẩy run mang theo nỗi kinh hoàng trong từng câu chữ.
- Kh..khải bẩm đại vương, có hung tin cấp báo từ chiến trường, tướng quân T..Toa Đô đã bị tướng soái nhà Trần chém...chém rơi đầu...
Ha?...Toa Đô đã...? Tựa hồ có tia sét giáng xuống ngang tai, Thuyết Hoan lao tới xách cổ tên binh sĩ lên quát lớn.
- Ngươi nói cái gì!? Toa Đô bị chém rơi đầu!? K..không...không thể nào...!!!
Chưa kịp dứt cơn chấn động thì lại có thêm một binh sĩ khác tả tơi không kém người kia, máu loang đầy mặt như quỷ sứ mới ngoi lên từ bể máu ngục A Tỳ hớt hải lảo đảo chạy vào, hắn gào lên bằng chất giọng khan đặc.
- Cấp báo cấp báo, ngoài chiến tuyến có tin gửi về...bẩm đ..đại vương...toàn bộ chiến thuyền đã bị đánh chìm trên sông Bạch Đằng rồi!!!...Bây giờ đại quân Việt quốc đang phá trận công thành thỉnh đại vương ban lệnh điều động tam quân!
Thuyết Hoan kinh tâm, buông vội binh sĩ trong tay mà chộp lấy người còn lại, tầm mắt nàng như hoa đi, loang lổ và ngã nghiêng.
- Ô Mã Nhi, Ô Mã Nhi thì sao!? Ô Mã Nhi thế nào!!!?
Tên binh lính tội nghiệp bị siết lấy, đau đến mức cắn răng nín nhịn, bật ra tiếng đáp.
- ...Thưa...tướng quân Ô Mã Nhi đã tử chiến sa trường rồi...
Tự dưng, bên tai nàng văng vẳng nghe như có lời cố nhân vọng về, giọng quen thuộc cứ tựa hồ mới ở đâu đây.
"Nếu mạc tướng vì quốc vong thân, liệu rằng có khẩn xin được một vị trí nhỏ nhoi trong tim ngài, để lúc nào đó khi trà dư tửu hậu được nhắc nhớ về dẫu chỉ là thoáng qua hay không?"
"Nếu mạc tướng vì quốc vong thân...nếu mạc tướng vì quốc vong thân..."
Nàng hít vào một hơi, dùng toàn bộ khí lực đối diện trước những ánh mắt tràn đầy hy vọng lẫn thất vọng hướng về phía mình, trong đó có cả Hạnh cô cô, rồi nàng chỉ tay về phía một vị tướng quân người Trung Nguyên, ra lệnh.
- Ngươi hộ tống vương phi cùng nô tì thiếp thân của nàng rời xa doanh trại đến bến Nhĩ Hà, bằng mọi cách phải đưa nàng an toàn về bên hoàng gia họ Trần, rõ chưa!
Tướng quân kia bề ngoài là một thiếu niên lang nhưng đôi mắt sáng ngời ánh lên chí khí, hướng phía Thuyết Hoan chấp tay thành quyền.
- Vương tử yên tâm, mạc tướng dù cho vong mạng vẫn sẽ bảo hộ vương phi an toàn đến cùng.
Dứt lời liền nắm tay An Tư và Tiểu Thi kéo đi mặc cho hai nàng vùng vẫy, Tiểu Thi không hiểu chuyện gì bèn gào lên với Thuyết Hoan.
- Ngươi định làm gì!? Ngươi muốn đưa công chúa đi đâu!
Thuyết Hoan nhạt môi cười.
- Đưa hai ngươi trở về nhà.
An Tư dĩ nhiên không đồng thuận, nàng dù táng mạng vẫn nhất quyết ở lại bên cạnh Thuyết Hoan.
- Hoan nhi, làm ơn đi mà...thiếp biết nàng oán hận vô cùng nhưng hãy để thiếp cùng chung bên nàng gánh chịu...
- Ngươi không có tư cách, vì ngươi mà Toa Đô và Ô Mã Nhi đã chết, ta cũng sắp chết là bởi vì một tay ngươi ban thưởng. Kết thúc rồi An Tư! Ân tình ngươi trao hoá ra cũng chỉ đến vậy, dù xuống hoàng tuyền cũng không mong gặp lại ngươi để càng thêm chướng mắt, cút đi cho ta!
"Toa Đô và Ô Mã Nhi đã chết rồi sao!...Nàng ấy nói không muốn gặp lại mình, nàng ấy nói nhìn thấy mình chỉ càng thêm chướng mắt, vậy thì...còn mặt mũi chi nữa để tiếp tục ở lại làm bận lòng bạn tình chung...còn mặt mũi chi nữa...? Lần này vĩnh cách ắt đã là tử biệt..."
An Tư tận hết sức lực giật tay tướng quân kia chạy tới bên đông sàn ôm lấy chú cún bông hôm nào người ấy đã may cho mình, siết chặt nó trong vòng tay như chính sinh mệnh mình đã dồn hết vào bên trong thứ vô tri vô giác ấy.
Vừa đúng lúc đó, từ bên ngoài vọng vào là muôn vạn tiếng hô hào vang dậy khắp cả một vùng non sông, trận kịch chiến đã dần đến hồi kết, lửa khói mịt mù như chốn địa ngục trần gian. Quân Đại Việt đã công thành, chỉ chờ đến lúc đem Thoát Hoan phanh thây xẻ thịt rửa sạch mối hận xâm lăng.